THÍCH KHÔNG THỂ GIẤU

Edit: Bồ Đề Ngọc Trai

Ngay lúc hai mẹ con tranh chấp chưa xong ba Doãn đã chạy đến, sau khi vào cửa nhìn thấy vẻ mặt tủi thân của con gái, mặc dù trên mặt không hiện ra nhưng trong lòng lại không nỡ.

“Bác trai.”

Lục Hoài Vũ đứng dậy, ba Doãn vỗ vai anh, sau đó nhìn về phía vợ nhà mình.

“Lão Doãn, ông đến nói con gái ông đi, có hợp lý không? Biết lỗi không sửa, còn dám cãi lại tôi.”

Ba Doãn cố gắng nghiêm mặt, tay kéo vợ an ủi nói:

“Được rồi được rồi, chúng ta bớt giận đi.”

Sau đó nhìn về phía Doãn Hoan, giả bộ tức giận nói:

“Doãn Hoan, con nhìn con làm mẹ tức giận thành dạng gì rồi? Ba còn không nỡ để bà ấy tức giận, con xem lúc về nhà ba trừng phạt con như nào.”

Mẹ Doãn nghe vậy trong nháy mắt như mở cờ trong bụng, khóe miệng không ngừng cong lên, định giả bộ một lát nhưng không chịu nổi sự dỗ dành của ba Doãn, chỉ có thể trừng mắt mười nghìn lần nhìn Doãn Hoan rồi mới đứng dậy dẫn đầu đi ra ngoài.

Sau đó ba Doãn nói với Lục Hoài Vũ vẫn đang im lặng: “Mấy ngày nay Hoan Hoan ở chỗ cháu làm phiền cháu rồi.”

Lục Hoài Vũ thản nhiên cười, ánh mắt nồng đượm lướt qua Doãn Hoan, trả lời:

“Nào có, bác trai bác nói quá rồi.”

Ba Doãn đã đến tuổi này rồi làm sao không hiểu ngụ ý trong mắt anh? Ông hiểu ngay cười, xoay người rời đi.

Trước khi đi Doãn Hoan kéo góc áo Lục Hoài Vũ, lén hỏi: “Có phải ba tôi là anh tìm đến đúng không?”

Lục Hoài Vũ cười mà không đáp, Doãn Hoan giơ ngón tay cái lên:

“Chiều này quả thật cao siêu!”

Nói xong cô vẫy tay, theo sau ba mẹ, ngoan ngoãn rời đi.

Doãn Hoan ngồi trên xe ba ruột vẫn cảm thấy hoảng hốt như trước, âm thanh lải nhải của mẹ từ khi lên xe vẫn không dừng lại, ba thỉnh thoảng sẽ đáp lại vài câu, phần lớn đều là dỗ dành bà.

Thỉnh thoảng cô thật sự rất hâm mộ tình yêu của ba mẹ, không đến mức oanh oanh liệt liệt, thậm chí cũng sẽ cãi vã, nhưng trong cuộc sống thường ngày nhạt nhẽo như vậy khắp nơi đều lộ ra sự ăn ý, ngọt ngào.

Quang cảnh quen thuộc trên dọc đường từ từ lướt qua, xe dừng trước cổng màu đen, theo tiếng còi xe lên xuống, cánh cổng được bảo vệ mở từ bên trong.

Xe lại khởi động tiến vào trong sân, lúc này một dãy biệt thự với các kiểu trang trí khác nhau đập vào tầm mắt.

Sau khi xe dừng ổn, ba Doãn mẹ Doãn bước xuống xe, mẹ Doãn nói với Doãn Hoan:

“Còn không mau xuống xe đi.”

Doãn Hoan không hề do dự mở cửa xuống xe, đi đi vào nhà.

Sau khi vào nhà, dì Tôn vẫn luôn làm cho nhà Doãn, nhìn thấy Doãn Hoan, bà ấy kinh ngạc đi qua, kéo tay cô, nhìn cô vô cùng thân thiết.

“Ôi bé ngoan của dì, con đã về rồi, sao lại gầy thế này?”

Lúc trước ba mẹ Doãn bận làm việc, là dì Tôn nuôi cô lớn, vừa nhìn thấy dì Tôn nước mắt Doãn Hoan không ngừng được, lã chã rơi xuống.

“Dì Tôn con rất nhớ dì!”

Dì Tôn nghe những lời này làm sao mà nhịn được, ôm lấy Doãn Hoan vừa đánh vừa dỗ, vô cùng đau lòng.

Mẹ Doãn ở bên cạnh thấy vậy sắc mặt trầm xuống, ba Doãn kéo tay bà xã ra phía sau, chờ dì Tôn và Doãn Hoan khóc đủ rồi mới vào phòng khách ngồi xuống.

“Nói đi, chuyện này con tính làm sao đây?”

Mẹ Doãn vừa mở miệng ra là chất vấn, Doãn Hoan lau nước mắt, hít mũi nhìn về phía mẹ.

“Ở bên nước Mỹ con đã nghỉ học, bây giờ đang học ở trường đại học T, con cảm thấy rất tốt, trường học trong nước cũng chưa chắc đã kém so với nước ngoài, vì sao hai người không thể hiểu chứ?”

Mẹ Doãn đập bàn: “Vậy thì tại sao sinh viên hàng đầu trong nước đều chạy ra nước ngoài, đi du học để đánh bóng sao? Nếu học tập tốt, thậm chí có thể lấy thẻ xanh, ở lại nước Mỹ, sao con lại không thông suốt vậy?”

Doãn Hoan cảm thấy tư tưởng của mẹ mình quá cố chấp, cô lại giải thích:

“Mẹ ơi mẹ cũng không thể hỏi một chút ý kiến của con sao? Con đã lớn rồi, có thể lựa chọn con đường của chính mình. Con không muốn ra nước ngoài cũng không muốn lấy thẻ xanh, con thích ở chính nước mình, con vốn dĩ rất hài lòng rồi khi cầm hộ khẩu màu đỏ của chúng ta.”

Mẹ Doãn còn muốn nói gì đó đã bị ba Doãn bên cạnh ngăn lại, ông cảm thấy Doãn Hoan nói rất có lý, bọn họ vẫn luôn áp đặt suy nghĩ của mình lên trên người cô, nhiều năm như vậy bọn họ chưa bao giờ thật sự hiểu cô.

“Ba mẹ, hồi nhỏ con không ở bên cạnh hai người, hai người bận công việc bận sự nghiệp con đều có thể hiểu cho hai người, không có hai người ở bên, con đã cố gắng trở nên xuất sắc hơn bất kỳ ai, mà hai người ở đâu?”

Doãn Hoan nhìn về phía ba mẹ, bọn họ kinh ngạc nhìn cô, không ngờ cô sẽ nói như vậy.

“Mỗi lần hai người xuất hiện đều sắp xếp cho con một đống gì đó con không thích, cái này con đều nhịn, nhưng mà hai người lừa con ra nước ngoài thì con không nhịn được. Hai người biết con một mình ở nước qua sống như thế nào không? Hai người từng nghĩ rằng gửi tiền cho con hàng tháng là có thể bù đắp khoảng trống trong lòng con sao?”

Ba Doãn nhìn vẻ mặt kích động của con gái thì nghẹn lời, ông không tưởng tượng được con gái luôn luôn lạc quan cởi mở nhưng trong lòng lại yếu ớt như thế.

Mẹ Doãn còn muốn phản bác gì đó, chưa đợi bà mở miệng, Doãn Hoan đã nói với bà:

“Mẹ à, vì sao mẹ luôn cảm thấy con làm cái gì cũng sai vậy? Rốt cuộc mẹ có yêu con không? Rốt cuộc con có phải con ruột của mẹ không?”

Giọng nói kiệt sức của cô khiến Trương Dao Lan sửng sốt, bà nhìn dáng vẻ suy sụp của con gái trong nháy mắt nước mắt tuôn trào.

“Sao con lại nghĩ như vậy chứ, mẹ đương nhiên yêu con rồi!”

Trong nháy mắt Trương Dao Lan bỗng nhiên cảm thấy đứa nhỏ của mình càng ngày càng rời xa mình, thậm chí có thể biến mất chỉ vì sự cố chấp của mình.

Không, bà không thể để con gái rời khỏi bà được!

Doãn Hoan khóc nấc lên nấc xuống, ba Doãn mẹ Doãn đau lòng không biết làm sao, hai người đều đi ra lau nước mắt cho cô.

“Đừng khóc con gái ngoan, mẹ không bao giờ ép con nữa, con muốn về nhà thì về nhà, chúng ta không đi nữa, sẽ không đi nữa.”

Ba Doãn cũng gật đầu theo: “Sau này chúng ta người một nhà luôn luôn ở cùng nhau, sau này ba mẹ đều ở cùng con.”

Dì Tôn đứng bên cạnh nhìn gia đình này mà vui mừng cười, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Thật tốt, thật tốt!”

Mẹ Doãn cầm khăn tay từng chút từng chút lau nước mắt trên mặt Doãn Hoan, Doãn Hoan quả thật đem tất cả những tủi thân trút hết ra, cô khóc nấc lên, ba Doãn ngồi bên kia vỗ nhẹ sau lưng cô để cô xuôi khí.

“Con yêu của mẹ đừng khóc, mẹ xin lỗi con.”

Doãn Hoan nhìn hai mắt đẫm lệ trên mặt mẹ cuối cùng cũng bình tĩnh lại, cô vươn bàn tay trắng nõn nhẹ nhàng lướt qua nước mắt của bà, cô vừa nấc vừa nhỏ giọng nói:

“Phải là con xin lỗi, thật xin lỗi mẹ, vừa rồi con nói có hơi quá đáng.”

Mẹ Doãn lắc đầu, ngồi xổm dưới chân cô, vùi mặt vào trong lòng, ôm cô nghẹn ngào khóc nức nở.

Thật ra lúc vừa vào cửa liền nhìn thấy cô và dì Tôn thân mật như vậy, trong lòng bà đã rất khó chịu, con gái nhìn bà cũng không thân thiết như vậy, vì thế bà đã suy nghĩ lại, bản thân đã cho đứa con của bà quá ít hơi ấm và tình thương, thiếu hụt, vì thế mới để đứa nhỏ mới hỏi có câu có phải là con ruột hay không.

Bà sai rồi, lúc trước bà quá chú trọng vào tài tiền và sự nghiệp, thế cho nên quẳng con gái mình ra sau đầu, đến sau khi cô lớn lên mới phát hiện, bản thân hối hận, bà muốn bắt đầu lại lần nữa, không muốn bỏ lỡ phần đời còn lại của cô nữa.

Ba Doãn hít sâu vài lần cuối cùng cũng điều chỉnh được trạng thái, cố gắng nở một nụ cười tươi, vỗ vỗ vai bà xã và con gái.

“Được rồi, cả hai đừng khóc nữa, con gái quay về là chuyện vui, chúng ta để đầu bếp làm vài món ăn ngon nữa, chúng ta phải chúc mừng mới được.”

Mẹ Doãn nghe vậy thì ngẩng đầu lau nước mắt đi gật đầu nói: “Đúng đúng đúng, phải chúc mừng chứ, đã lâu chúng ta cũng chưa ngồi cùng nhau ăn bữa cơm rồi.”

Vì thế bà gọi dì Tôn nói cho phòng bếp chuẩn bị một bàn ăn, một nhà ba người vui vẻ đi rửa mặt một chút rồi thay quần áo trên người, ngồi vây quanh nhau cười cười nói nói ăn cơm.

Đêm đó Doãn Hoan nằm bò trên chiếc giường nhỏ của mình gọi điện thoại cho Hứa Ngải Lâm, nghe ngóng một chút chuyện xảy ra trong trường hai ngày này. Lại gửi cho Đinh Đinh và Lục Hoài Vũ mỗi người một tin nhắn Wechat, nói bọn họ là cô đã bình an vượt qua cửa ải khó khăn.

Chưa đến một lúc thì hai người lần lượt đều trả lời tin nhắn, giọng nói của Đinh Đinh nói lên rất nhiều điều, nhiều nhất vẫn là thở dài nhẹ nhõm một hơi, nguyên nhân gây ra chuyện này là bởi vì cô ấy nói sai, lỡ như Doãn Hoan có nguy hiểm đến tính mạng vậy cô ấy chính là tội phạm nghìn đời rồi.

Sau khi an ủi xong Đinh Đinh, Doãn Hoan mở Wechat của Lục Hoài Vũ ra, câu trả lời của anh rất đơn giản, chỉ có hai chữ, “Đã biết”.

Từ hai chữ này Doãn Hoan liên tưởng đến dáng vẻ lúc anh đánh chữ không thèm quan tâm, cô không ở nhà anh, chắc là anh đã ra ngoài tự do tự tại rồi.

Mấy ngày vừa qua có không ít người đến tìm anh uống rượu nói chuyện công việc, anh đều một mực từ chối, vì thế Doãn Hoan mới biết, hóa ra người đàn ông này cũng không hề nhàn rỗi, theo như lời anh nói thì chính là xã giao.

Trong ổ chăn không còn mùi bạc hà tươi mát ngược lại khiến Doãn Hoan có chút không quen, cô mơ mơ màng màng cả đêm không ngủ yên.

Buổi sáng khi rời giường xuống tầng thấy ba Doãn đeo kính mắt xem tờ báo vô cùng nghiêm túc, mẹ Doãn đang ngồi trước bàn ăn uống canh dưỡng nhan, thấy Doãn Hoan xuống tầng thì vẫy tay với cô:

“Con gái mau xuống đây, canh dì Tôn của con nấu cả đêm vô cùng dễ uống, lại đây uống một bát.”

Canh dì Tôn nấu là tuyệt nhất, Doãn Hoan đã lâu rồi chưa uống qua, vì thế chạy nhanh mấy bước kéo ghế ra ngồi xuống, mẹ Doãn cầm bát đổ rồi đưa đến trước mặt cô.

Doãn Hoan mỉm cười: “Cảm ơn mẹ.”

Mẹ Doãn chưa từng cảm thấy hạnh phúc như vậy, sự thân thiết của con gái khiến bà cười toe tóe, ngay cả nếp nhăn ở khóe mắt cũng sâu hơn nhiều.

“Buổi tối có buổi tiệc rượu của nhà họ Đinh, nếu đã quay về thì con cũng đi cùng đi.”

Ba Doãn ở bên cạnh đọc báo đẩy kính mắt nhìn thẳng vào Doãn Hoan nói, Doãn Hoan gật đầu, sau đó nhịn không được cười nói:

“Chú dì nhà Đinh sao suốt ngày tổ chức tiệc thế, thật sự không chê phiền phức mà.”

Ba Doãn lên tiếng phản bác: “Không được nói như vậy, chú Đinh và dì Đinh của con đều là tính cách này, thích náo nhiệt hiếu khách, gần đây công ty họ gặp chút phiền toái, tổ chức buổi tiệc cũng là để liên hệ với nhiều người.”

Doãn Hoan kinh ngạc nhìn về phía ba Doãn, khó hiểu hỏi: “Sao lại như vậy?”

Ba Doãn thở dài:

“Nhà họ Đinh không biết đã đắc tội với người nào, gần đây trong công ty liên tiếp có người ngáng chân bọn họ, một số khách hàng lớn đã chạy đi, tổn thất rất nghiêm trọng.”

Doãn Hoan suy nghĩ: “Vậy ba có thể giúp họ không?”

Ba Doãn gật đầu, đây chính là anh em của ông, ông nên là người đầu tiên giúp đỡ.

Doãn Hoan thấy ba Doãn gật đầu thì yên lòng, nếu ba cô đã ra tay thì bác Lục cũng sẽ như vậy, nhà Đinh chắc chắn không bị gục ngã, nhưng mà kẻ chủ mưu ở đằng sau thật sự quá đáng ghét.

Vì để xoa dịu bầu không khí này, mẹ Doãn nói với Doãn Hoan:

“Lâu lắm con chưa về, những bộ lễ phục kia cũng không mặc vừa nữa, lát nữa mẹ với con đi chọn vài đồ đẹp, chọn thêm mấy món trang sức nữa, ăn mặc trang điểm cho đẹp.”

Làm gì có con gái nào không thích cái đẹp, Doãn Hoan mạnh mẽ gật đầu, vô cùng vui vẻ.

Hết chương 15.

Bình luận

Truyện đang đọc