THÍCH KHÔNG THỂ GIẤU

Edit: Bồ Đề Ngọc Trai

Nhà Lục Hoài Vũ thuê không lớn, cũng là một khu nhà cao tầng, vừa hay có thể quan sát cảnh đêm của toàn thành phố.

Doãn Hoan ngâm nước nóng tắm xong đi ra mới thấy hơi thở hơi nóng, có điều triệu chứng nghẹt mũi của cô còn nghiêm trọng hơn, giọng nói cũng khàn đặc hơn, không còn gì đáng ngạc nhiên khi cuối cùng cô cũng bị cảm cúm.

Cô ra khỏi phòng tắm đúng lúc thấy Lục Hoài Vũ đang rán bò bít tết, góc nghiêng hoàn mỹ sắc nét trông càng nghiêm nghị hơn so với một năm trước, mái tóc ngắn gọn gàng sạch sẽ.

“Trên bàn có salad rau, em đói bụng thì có thể ăn trước một ít để lót dạ, bò bít tết sẽ xong ngay thôi.”

Thấy Doãn Hoan nhìn mình chằm chằm, Lục Hoài Vũ nghĩ cô đói bụng nên ngước mắt lên nói với cô.

“Được, em biết rồi.” Doãn Hoan mỉm cười đi đến bàn ăn, sau khi ăn hai miếng salad thì cô đã bị ảnh đêm ở phía sau hấp dẫn. Doãn Hoan đi chân trần trên  tấm thảm trải sàn màu trắng ngà, từ từ bước đến trước cửa sổ sát đất, cúi đầu nhìn xuống chỉ thấy thành phố yên tĩnh thanh bình ban ngày giờ đã được bao phủ  bởi hàng ngàn dặm đèn neon, những chấm nhỏ đó tựa như dải ngân hà giữa nhân gian, đẹp đến mức không thể dời mắt nổi.

“Đẹp lắm sao?”

Giọng nói của Lục Hoài Vũ đột nhiên truyền tới từ trên đỉnh đầu, Doãn Hoan gật gật rồi ngẩng lên nói với Lục Hoài Vũ với vẻ hâm mộ:

“Sao anh tìm được chỗ tốt như vậy? Anh biết không, năm đó lúc em ở đây thì  sống trong nhà của một bà cụ, không có được cảnh đẹp thế này, cũng không có hoàn cảnh tốt như vậy.”

Lục Hoài Vũ chỉ chỉ vào cái đầu nhỏ của cô, tuy rằng đau lòng nhưng vẫn nhịn không được mà hỏi:

“Sao em lại để bản thân thê thảm như vậy, trong người không có đủ tiền hả?”

Doãn Hoan nghe anh nói mà ngây người, chớp chớp đôi mắt to tròn, suy nghĩ một lát mới trả lời:

“Lúc trước khi vừa rời khỏi nhà, em bị mọi người chiều đến mức chân tay cũng sắp thoái hóa rồi, anh nên cảm thấy may mắn vì em có thể sống đến khi trở về nước đó.”

Lục Hoài Vũ bật cười khi nghe cô nói đùa, đôi mắt tạo thành một độ cong mềm mại, anh xoa đầu cô rồi cười hỏi:

“Vất vả cho em rồi.”

Doãn Hoan giận dỗi liếc mắt nhìn anh, lười nói tiếp đề tài này.

“Rán bò bít tết xong rồi sao?”

Doãn Hoan đi lại chỗ bàn ăn, kinh ngạc nhìn bò bít tết rồi hít sâu một hơi, sau đó… nhưng chẳng ngửi được gì cả!

Cái mũi của cô bị nghẹt hẳn rồi, không ngửi được mùi gì cả.

Lục Hoài Vũ rất ga lăng kéo ghế cho Doãn Hoan ngồi, sau đó bản thân ngồi xuống đối diện cô rồi tự rót cho mình một ly rượu vang đỏ.

Doãn Hoan trông mà thèm, nghĩ thấy hai người đã không gặp nhau trong một thời gian dài như vậy, cũng nên chúc mừng một bữa, thế là cô cũng cầm ly lên để anh rót cho mình nữa.

Lục Hoài Vũ khẽ liếc cô một cái, nhướng mày nói:

“Nếu em không sợ ngày mai không bò dậy nổi thì cứ uống, bệnh thành như vậy mà còn muốn quậy, anh thật sự không biết làm sao em có thể sống sót ở nước ngoài đấy.”

Doãn Hoan: “…”

Đã nói may mắn lắm cô mới sống sót, sao còn nhắc lại nữa hả?

Nghĩ thấy mình thực sự không quá dễ chịu, lại thêm cả sắc mặt khó coi của quý ngài ở đối diện nên Doãn Hoan cũng không dám nhắc đến chuyện uống rượu nữa. Sau khi cơm nước xong xuôi, không biết Lục Hoài Vũ lấy một đống thuốc cảm cúm từ đâu ra, nào là thuốc pha nào là thuốc viên, kiên quyết bắt cô uống hết.

Sau khi uống xong thì hai người ngồi dựa sát vào nhau trên ghế sa lông, Doãn Hoan kéo lấy lấy bàn tay to của Lục Hoài Vũ ra ngắm nghía, sau đó bất chợt đề nghị:

“Chúng ta xem phim đi.”

Lục Hoài Vũ gật đầu: “Được, em muốn xem phim gì?”

Doãn Hoan suy nghĩ một lúc, nên xem phim gì trong khoảng thời gian ấm áp tốt đẹp như này đây? Phim kinh dị, phim lãng mạn hay là phim hành động?

Cuối cùng cô nghĩ đến bộ phim Xóa Sạch Khỏi Tâm Trí đang hot gần đây, Hứa Ngả Lâm cứ liên tục đề cử bộ phim này cho cô, nhưng bởi vì bình thường cô không bao giờ xem phim một mình, cho nên vẫn chưa xem qua.

“Chúng ta xem phim lãng mạn đi, Xóa Sạch Khỏi Tâm Trí nhé, nghe nói khá hay.”

Lục Hoài Vũ không có ý kiến gì, tìm được bộ phim mà cô nói rồi mở ra.

Vừa bắt đầu, bộ phim đã giải thích về cuộc gặp gỡ giữa nữ chính xinh đẹp và nam chính lôi thôi, sau khi trải qua một loạt khó khăn thì cuối cùng hai người cũng đã chính thức yêu nhau, nữ chính không để ý sự ngăn cản của người nhà, làm việc nghĩa không chùn bước mà kết hôn với nam chính.

Sau khi kết hôn, nam nữ chính cũng cực kỳ ngọt ngào với nhau, chẳng qua tiệc vui chóng tàn, nam chính dần dần phát hiện cuộc sống hàng ngày của nữ chính xuất hiện vấn đề, trí nhớ của cô càng ngày càng kém, tinh thần thì hoảng hốt. Nữ chính cũng phát hiện ra vấn đề, đến bệnh viện kiểm tra thì biết mình bị mắc Hội chứng Alzheimer(*).

Bệnh tình của nữ chính càng ngày càng nghiêm trọng, không thể kiểm soát chuyện đi vệ sinh, thậm chí không nhớ cả nam chính, nhưng trong tình huống như vậy mà tình yêu nam chính dành cho nữ chính vẫn không hề thay đổi, thậm chí còn sâu đậm hơn trước. Sau khi nam chính từ chối chuyện ba mẹ nữ chính muốn mang cô ấy đi, anh đưa cô ra khỏi bệnh viện, dẫn cô đi tìm lại những mảnh ghép nhỏ trong thời gian yêu nhau của hai người.

Doãn Hoan xem đến đoạn cuối phim nam nữ chính nhìn nhau cười mà nước mắt tí tách rơi xuống tựa như chuỗi vòng bị đứt, khóc không thành tiếng.

Lục Hoài Vũ đang ôm cô cũng phải cau mày, bất đắc dĩ lấy một chiếc khăn tay ra rồi cúi đầu kiên nhẫn lau nước mắt cho cô.

Thấy cô vốn bị ngạt mũi giờ lại càng nghẹt hơn, Lục Hoài Vũ nhịn không được mà hỏi:

“Sao lại khóc dữ thế? Có phải bị sốt rồi không? Hay là khó chịu chỗ nào?”

Nói xong, anh vươn bàn tay có khớp xương rõ ràng ra chạm vào trán cô, vậy mà lại bị Doãn Hoan gạt đi, cô xoa xoa chiếc mũi đỏ ửng của mình rồi nức nở nói với anh bằng giọng địu → điệu buồn rầu:

“Em không có khó chịu, chỉ là tình yêu của bọn họ quá cảm động thôi…”

Trong đôi mắt đen láy của Lục Hoài Vũ tràn đầy ý cười không hề che giấu một chút nào, nhìn thấy đôi mắt Doãn Hoan đỏ lên vì khóc thì cảm xúc sâu lắng càng cuồn cuộn tràn ra từ đáy mắt.

Anh hôn lên khóe mắt cô đầy nhẹ nhàng và dịu dàng, sau đó ngẩng đầu lên rồi chợt nói:

“Vậy mà lại tin loại tình tiết kịch bản phim ảnh này, em đúng là ngốc mà.”

Doãn Hoan vừa chìm đắm trong sự dịu dàng của anh lại bị hiện thực đánh bại trong chớp mắt, cô buồn bực vỗ lên lồng ngực vững chắc của anh, hỏi:

“Kịch bản cũng bắt nguồn từ cuộc sống mà, sao anh lại không tin? Chẳng lẽ anh không tin đàn ông có thể làm đến mức đó sao? Đừng quên anh cũng là đàn ông, nếu như có một ngày em bị bệnh…”

Không đợi cô nói xong, Lục Hoài Vũ đã tiếp lời:

“ Sẽ không có ngày đó đâu.”

Doãn Hoan không buông tha, truy hỏi đến cùng:

“Lỡ như thì sao? Ai có thể khẳng định không có lỡ như chứ?”

Lục Hoài Vũ ôm lấy Doãn Hoan khỏi ghế sa lông, Doãn Hoan bất ngờ bị nhấc lên nên “a” một tiếng, sau đó lập tức vươn tay ôm chặt lấy cổ anh.

Lục Hoài Vũ ôm cô vào phòng ngủ, phòng ngủ vẫn là ba màu trắng đen xám quen thuộc, còn có mùi bạc hà mát lạnh dễ ngửi.

Anh nhẹ nhàng đặt cô lên giường, sau đó chống hai tay ở trên đỉnh đầu cô, cúi đầu nhìn cô bằng ánh mắt sáng quắc, trong đó lộ ra vẻ ngang ngược không thể kìm nén, giọng nói khàn khàn:

“Anh nói không có lỡ như là sẽ là không có, dù cho anh có bị bệnh tật hay tàn phế thì anh cũng sẽ đối xử tốt với em.”

Lục Hoài Vũ nói xong thì đứng dậy, nói thêm câu “ngủ ngon” rồi đi ra ngoài.

Doãn Hoan nằm trên giường hồi lâu vẫn chưa bình tĩnh lại được, trước giờ Lục Hoài Vũ ở trước mặt cô đều rất dịu dàng, cho dù tức giận thì cũng chỉ im lặng, đây vẫn là lần đầu tiên cô thấy dáng vẻ đáng sợ vừa rồi của anh.

Chẳng qua… thật sự rất kích thích đó.

Đột nhiên Doãn Hoan biết vì sao nữ chính phim truyền hình đều thích những tổng tài bá đạo đó, bởi vì đẹp trai chết đi được!

Doãn Hoan tự sướng nửa ngày rồi mới xuống giường rửa mặt lần nữa, sau đó cô phát hiện đầu thì nặng nề còn bước chân thì nhẹ bẫng, cái mũi nghẹt dữ dội, cô nhanh chóng làm xong mọi việc rồi leo lại giường đắp kín chăn ngủ.

“Ưm… lạnh quá…”

Lục Hoài Vũ đang bận rộn chuyện công việc nên nửa đêm đi pha cà phê, lúc đi ngang qua cửa phòng ngủ của Doãn Hoan thì đột nhiên nghe thấy tiếng nỉ non như mèo kêu của cô, nghe xong mới thấy cái gì đó không đúng, thế là nhanh chóng đi vào bật đèn.

Vừa bật đèn đã phát hiện sắc mặt cô đỏ ứng bất thường, cứ kéo chăn kêu lạnh mãi.

“Doãn Hoan, Doãn Hoan, em tỉnh lại đi.”

Lục Hoài Vũ nhẹ nhàng lay người cô một cái, gọi cô vài tiếng mà không có phản ứng gì, sau đó anh vươn tay ra sờ trán cô, vừa chạm vào đã bị nhiệt độ nóng bỏng của cái trán dọa trợn to hai mắt.

“Sao lại nóng như vậy?”

Lục Hoài Vũ vội vàng đứng dậy tìm nhiệt kế và thuốc hạ sốt, đo xong thì thấy tận 39 độ, anh lập tức cho cô uống một gói thuốc hạ sốt, lau lòng bàn tay và bàn chân của cô bằng khăn mặt được nhúng bằng nước ấm, cuối cùng lại đặt một chiếc khăn ướt lên trán cô.

Đến khi mặt trời chuẩn bị thức dậy thì cuối cùng cô cũng dần dần hạ sốt, nhưng Lục Hoài Vũ cũng không dám rời đi mà nằm xuống bên cạnh cô, mệt mỏi nhắm mắt lại.

Không chờ anh ngủ hẳn thì một thân thể mềm mại ấm áp đã dựa vào trong lồng ngực anh, những lọn tóc thơm mùi dầu gội bay tán loạn làm một bên tai anh hơi ngứa, cánh tay mềm mại không xương trực tiếp khoác lên eo anh, làm thân thể Lục Hoài Vũ căng thẳng trong nháy mắt, hơi thở gấp gáp.

“Ấm quá…”

Doãn Hoan lẩm bẩm nói mớ, sau đó chỉ thấy khóe môi mím chặt của cô từ từ cong lên, ôm vòng eo gầy nhưng rắn chắc của Lục Hoài Vũ rồi thỏa mãn ngủ say.

Còn Lục Hoài Vũ thì chỉ biết nở nụ cười bất đắc dĩ, cho dù anh là Liễu Hạ Duệ, nhưng cô gái mà mình cưng chiều mười mấy năm đang nằm trong ngực mình thì anh cũng không chịu nổi đâu!



Sáng sớm hôm sau Doãn Hoan mơ mơ màng màng nghe thấy tiếng chuông điện thoại, cô cố gắng mở mắt ra, vừa ngẩng đầu đã thấy gương mặt đẹp trai ngời ngời của Lục Hoài Vũ ở ngay trên đỉnh đầu mình.

Anh vươn tay ra lấy điện thoại đặt ở đầu giường cô, ấn nút tắt rồi cùng ôm cả Doãn Hoan và chăn vào trong ngực, sau đó nói một câu:

“Trời còn sớm, ngủ thêm tí nữa đi.”

Doãn Hoan cứ ngây ngốc nhìn anh, giờ phút này đầu óc vẫn chưa tỉnh táo hoàn toàn, dù không nhớ tối qua đã xảy ra chuyện gì nhưng vẫn còn ấn tượng một chút.

Vì thế cô lên tiếng hỏi: “Có phải tối qua em bị sốt đúng không?”

Lục Hoài Vũ nhắm hai mắt đặt cằm lên đỉnh đầu cô, ngửi mùi thơm thoang thoảng trên người cô, cũng chỉ “ừ” một tiếng chứ không nói thêm gì.

Doãn Hoan nghe vậy thì nhớ lại đôi chút, hình như Lục Hoài Vũ vẫn luôn ở bên cạnh chăm sóc cô, cho uống thuốc, uống nước rồi còn ôm cô sưởi ấm.

“Tối hôm qua anh vẫn luôn ở bên cạnh em sao?” Giọng nói êm ái của cô vẫn còn hơi khàn, nhưng đã tốt hơn hôm qua nhiều rồi.

Lục Hoài Vũ mệt mỏi nhắm hai mắt, lười biếng đáp lại: “Em nói xem sao em biết cách giày vò người khác vậy hả?”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Doãn Hoan đỏ lên, phản bác: “Em đâu có cố ý.”

Lục Hoài Vũ nở nụ cười: “Nếu như em cố ý thì xem anh trừng phạt em thế nào.”

Doãn Hoan nhanh miệng đáp lại: “Trừng phạt như thế nào á?” Cô hỏi xong thì hơi hối hận, câu này cứ như mang theo ám chỉ gì đó ý.

Lục Hoài Vũ cười nhạo: “Chờ em khỏe rồi sẽ làm cho em xem, tối hôm qua em cũng ngủ đủ rồi nhỉ, giờ đến lượt anh ngủ.”

Nói xong anh ôm cô chặt hơn, Doãn Hoan giãy giụa một xíu thì thấy Lục Hoài Vũ phả ra hơi nóng ở bên tai cô, giọng khàn khàn nói:

“Đừng nhúc nhích, tối hôm qua nhịn cũng đủ khổ rồi, em còn nhúc nhích nữa thì anh thực sự không nhịn được đâu!”

(*)Hội chứng Alzheimer:Bệnh Alzheimer’s (AHLZ-high-merz) là một bệnh lý về não tác động đến trí nhớ, suy nghĩ và hành vi. Bệnh Alzheimer’s không phải là bệnh lão khoa thông thường hoặc bệnh thần kinh. Có các triệu chứng như lú lẫn, đi lạc ở những nơi quen thuộc, để đồ đạc không đúng chỗ và gặp khó khăn khi nói và viết…

Hết chương 24.

Bình luận

Truyện đang đọc