THÍCH KHÔNG THỂ GIẤU

Edit: Bồ Đề Ngọc Trai

Tuy rằng quán của bà đã được mở khá lâu rồi, nhưng mặt tiền của cửa hàng cũng không lớn, vừa vào trong quán đã nhìn thấy sáu chiếc bàn nhỏ. Hai người Doãn Hoan vẫn chưa dừng bước, lập tức đi vào bên trong rồi lên cầu thang.

Trên tầng hai chỉ có hai phòng riêng, trong đó một phòng có bàn mà trên tường ngoài những chuyện linh ta linh tinh được viết bằng bút màu ra, thì phần lớn đều là ảnh chụp từ nhỏ đến lớn của bọn họ mỗi khi đến đây.

Nơi này ghi lại từng dấu vết nhỏ của bọn họ, từ những cô nhóc cậu bé không am hiểu chuyện đời cho đến khi trưởng thành.

Đinh Đinh đẩy cửa ra, phấn khởi kéo Doãn Hoan vào rồi cười nói:

“Tắng tằng tằng tăng ~ nhìn xem mình dẫn ai đến nè!”

Mọi người đang ngồi vây quanh trên mặt đất bên cạnh bàn, nghe thấy vậy thì đều khó hiểu mà ngẩng đầu nhìn về phía cô ấy, dáng vẻ hết sức tò mò. Chỉ có Lục Hoài Vũ là mím chặt đôi môi mỏng, đôi mắt đen vốn nhắm chặt lại bỗng nhiên mở ra, bàn tay nắm chiếc ly mạnh đến nỗi trắng bệch.

“Đã lâu không gặp.”

Doãn Hoan đi đến trước mặt mọi người rồi mỉm cười vẫy tay, ở đây ngoại trừ Thiệu Nhiên và Từ Gia Nhạc ra thì những người khác đều là quen biết với Lục Hoài Vũ vào lúc cấp ba hoặc thậm chí là đại học, cho nên chỉ có ba người kinh ngạc khi thấy Doãn Hoan xuất hiện, còn lại chỉ là những thanh niên bị sắc đẹp mê hoặc rục rà rục rịch.

Giọng nói của cô dịu dàng lại ngọt ngào, tựa như cọng lông vũ chạm lên trên mũi chú husky, làm cho đám chó độc thân này xao xuyến không thôi.

Khỉ Gầy là người đầu tiên không khống chế được, cậu ta nịnh nọt đứng lên đẩy tên Mập bên cạnh mình ra, để trống chỗ giành cho hai người rồi nói: “Người đẹp, bên cạnh tôi còn chỗ trống, ngồi đây đi.”

Đinh Đinh lườm cậu ta một cái, sau đó cũng không khách sáo mà kéo Doãn Doãn ngồi xuống.

Chưa đợi Đinh Đinh ngồi vững vàng, một anh chàng khác đã nhích mông đến và đẩy cô ấy sang bên cạnh, miệng còn lẩm bẩm: “Đi đi, bên kia vẫn còn chỗ.”

Sau khi Lâm Triệt đi vào thì nhìn thấy cảnh tượng này, nhưng cũng không nói lời nào mà chỉ lo cười nhạo hai người kia.

Doãn Hoan lớn lên xinh đẹp như vậy tất nhiên là sẽ khiến người ta yêu thích, cô vừa mới ngồi xuống mà các quý ông xung quanh đã yên lặng dồn về phía các cô ấy. Còn xung quanh Lục Hoài Vũ thì lại lẻ loi không có một ai, trông anh càng thêm cao không với tới.

Thấy tình cảnh kia, khuôn mặt vốn bình tĩnh của Lục Hoài Vũ lại thêm u ám, chỉ thấy anh nâng cằm, cũng không nhìn Doãn Hoãn vừa quay về nước mà chỉ khẽ nói với tên Mập ngồi ở cửa:

“Gọi món ăn đi.”

Giọng nói của anh trầm thấp, đã không còn vẻ non nớt của thiếu niên mà thay vào đó là sức hấp dẫn nói không nên lời, mỗi một chữ đều bao hàm hương vi độc nhất của nó, khiến người ta bị nghiện.

Nhân lúc mọi người đang nói chuyện, Doãn Hoan lén lút ngắm nhìn Lục Hoài Vũ.

Dáng vẻ của anh đã thay đổi, còn đẹp hơn so với ba năm trước, đường nét góc cạnh đặc biệt là đôi mắt kia, đôi mắt hai mí loe ra kéo dài từ khóe mắt đến đuôi mắt, dù không to nhưng lại rất có hồn. Đôi môi mỏng hơi nhợt nhạt khiến anh có loại khí chất ngang ngạnh.

Vào lúc cô cho rằng hành động của mình là thần không biết quỷ không hay, thì Lục Hoài Vũ buông chén trà trong tay xuống, mắt vừa liếc một cái đã bắt gặp ánh mắt của cô.

Ánh mắt của anh quá thẳng thắn, thẳng đến mức khiến người ta lạnh cả người.

Doãn Hoan quay đầu đi trong tâm thái cực kỳ hoảng sợ, đành bịt tai trộm chuông* mà cấm lấy cái ly không đưa lên bên miệng, giả vờ như uống nước, chỉ là hai tai ửng đỏ lại trực tiếp phơi bày nội tâm của cô.

(*) Bịt tai trộm chuông (掩耳盗铃): ví như tự mình lừa mình vậy.

Lục Hoài Vũ nhìn chằm chằm góc nghiêng của cô một lát, chỉ thấy yếu hầu của anh khẽ nhấp nhô lên xuống, hô hấp rối loạn trong chớp mắt sau đó anh nhanh chóng nhìn sang chỗ khác và chuyển hướng suy nghĩ của mình.

Một bữa ăn khí thế hừng hực, thay vì nói là tưng bừng thì không bằng nói là một nhóm chó độc thân cùng vui vẻ.

Cả đám đều vây quanh Doãn Hoãn hết gắp đồ ăn lại xin Wechat một cách khó hiểu khiến cho tên Mập và Thiệu Nhiên nhìn đến mức trái tim không khống chế được run lẩy bẩy, họ liên tục nhìn về phía Lục Hoài Vũ với khuôn mặt đã đen như than, sau đó âm thầm cầu nguyên cho mấy người anh em này.

Cho đến tận khi bữa tiệc kết thúc mà Doãn Hoan vẫn không thể nói một câu nào với Lục Hoài Vũ.

Mọi người thấy thế nhưng trái lại cũng không kinh ngạc, bởi vì bình thường Lục Hoài Vũ đều miễn dịch với con gái, tất cả phái nữ chỉ cần đứng cách anh dưới một mét là anh chắc chắn sẽ bùng nổ.

Sau khi ăn uống no say xong thì Thiệu Nhiên cắn răng đi thanh toán, mọi người đều tươi cười đi ra khỏi quán của bà, màn đêm âm thầm buông xuống, gió đêm thổi qua khiến Doãn Hoãn nhịn không được mà rùng mình một cái.

Lục Hoài Vũ đứng ở phía sau, khi nhìn thấy động tác của cô thì hơi sửng sốt, sau một lúc lâu anh mới gượng gạo quay đầu lại, dường như chiếc khoác màu xám mà anh đang mặc làm anh đặc biệt khó chịu.

Vì thế anh nên anh cởi áo ra rồi ném vào trong ngực Đinh Đinh, sau đó chỉ nói một câu “cầm lấy” rồi đi sang một bên gọi điện thoại.

Đầu tiên, Đinh Đinh sững sờ khi bất thình lình bị áo đập vào trước mặt, rồi ngay sau đó lại dậm chân bày tỏ sự không hài lòng của mình. Nhưng khi cô ấy quay đầu lại thì vừa lúc nhìn thấy Doãn Hoan đang đứng ở kia xoa xoa hai cánh tay, vì thế cô ấy trực tiếp ném cái áo vào ngực Doãn Hoãn mà không nghĩ ngợi gì.

Doãn Hoan khó hiểu nhìn về phía Đinh Đinh, thế là Đinh Đinh dõng dạc giải thích:

“Sợ cậu lạnh, mặc vào đi.”

Doãn Hoan cười với vẻ biết ơn, rồi rũ cái áo ra khoác lên người.

Đinh Đinh lập tức cảm thấy nhẹ nhõm rồi khoác vai Lâm Triệt, sau khi nói vài câu với Doãn Hoan thì cô ấy đã chạy mất. Tên Mập, Thiệu Nhiên cũng hỏi han cô vài câu, sau khi nhìn thấy Lục Hoài Vũ đã cúp điện thoại và đi về phía bọn họ thì mấy người đều dừng lại, quay sang nhìn về phía anh.

Lục Hoài Vũ nhìn thấy chiếc áo ở trên người Doãn Hoan thì cũng không lộ ra cảm xúc gì, chỉ liếc mắt một cái rồi nhìn sang phía khác.

Anh cất điện thoại vào túi, sau đó quay đầu nói với bọn tên Mập:

“Giải tán đi, lát nữa tôi phải đến công ty tăng ca, cho nên không thể uống rượu.”

Hầu hết các thanh niên mà tụ tập với nhau thì đều uống xuyên đêm, nên khi mọi người nghe thấy Lục Hoài Vũ không thể uống rượu thì lập tức hết hứng rồi bàn bạc xem ai về nhà nấy.

Thấy Lục Hoài Vũ định xoay người rời đi, cuối cùng Doãn Hoan không kiềm chế được nữa, cô vươn cánh tay nhỏ trắng nõn ra kéo lấy cổ tay áo anh, chớp đôi mắt trong xoe nhìn anh chằm chằm rồi ấm ức nói:

“Ừm… trời tối như vậy, cậu không muốn đưa tôi về sao?”

Mấy người xung quanh vừa định rời đi lập tức dừng bước, ai nấy đều nhìn cánh tay nhỏ kia của Doãn Hoan, thầm than vãn ở trong lòng rằng lại có một đóa hoa nhỏ bị anh Vũ làm tan vỡ —— rồi lại nghĩ xem lát nữa Doãn Hoan bị từ chối thì mình nên biểu hiện như thế nào.

Nhưng bất ngờ là Lục Hoài Vũ chỉ cúi đầu nhìn cánh tay nhỏ nhắn đang kéo áo anh của cô, bởi vì trời quá tối nên bọn họ cũng không thể rõ vẻ mặt của anh.

Trong lòng Lục Hoài Vũ cảm thấy mình muốn từ chối, nhưng khi anh nhìn thấy đôi mắt hàm chứa sự mờ mịt của cô, tất cả lời từ chối đều biến thành sự khó chịu ngưng tụ ở chỗ ngực, nuốt không trôi nhổ không ra.

“Đi thôi.”

Mà xui quỷ khiến thế nào mà anh lại thốt lên hai chữ kia rồi kéo ống tay áo bị cô nắm ra, sau đó hung hăng vuốt mái tóc ngắn đẹp đẽ của mình rồi ngửa đầu ra sau hít một hơi thật sâu, cuối cùng chán nản xoay người lên xe.

Mẹ nó chết tiệt thật.

Doãn Hoan không lo được nhiều như vậy, khi nghe thấy anh đồng ý đưa cô về thì cười vô cùng xán lạn, cái má lúm đồng tiền ở bên má lõm sâu xuống, nhìn kiểu gì cũng thấy đáng yêu.

Sau đó cô tung tăng đi theo phía sau Lục Hoài Vũ rồi ngồi vào ghế phụ.

Mấy người đứng ở bên cạnh chờ để an ủi đóa hoa nhỏ trực tiếp chết lặng, cốt truyện này sai rồi!

Dựa theo tính cách của anh Vũ thì chẳng phải là nên trực tiếp từ chối rồi lại kích thích cô một trận sao? Sao lại trực tiếp lên xe rồi?

Tên Mập đứng ở phía sau mọi người thì nở một nụ cười rạng rỡ, rồi vỗ vỗ mấy người anh em đã chết đứng: “Làm quen dần đi, đừng kinh ngạc như thế, mấy cậu còn chưa thấy thực lực chân chính của vị tổ tông này đâu, ở trước mặt cô ấy anh Vũ chỉ là một đứa cháu thôi.”

Mọi người: “…”



Suốt đường đi đều không nói gì, mắt Lục Hoài Vũ nhìn chằm chằm về phía trước, tự như rất chuyên tâm lái xe.

Doãn Hoan cũng đã nghĩ thông suốt rồi, vốn dĩ chính là trở về bên anh, mục tiêu của mình rõ ràng như vậy, vì sao phải trốn anh?

Sau khi nghĩ thông suốt thì cô bắt đầu trắng trợn nhìn anh chằm chằm, một phút hai phút thì còn ổn, nhưng một lúc lâu sau Lục Hoài Vũ đã bị cô nhìn đến bồn chồn.

Anh nhíu mày lười biếng tựa lưng lên ghế, sau đó lấy một hộp thuốc từ trong xe ra rồi tiện tay cho một điếu vào trong miệng, Doãn Hoan thấy vậy thì kinh ngạc hỏi:

“Sao cậu lại học hút thuốc rồi? Hút thuốc không tốt cho sức khỏe…”

Lục Hoài Vũ nghe cô nói vậy thì cong khóe miệng cười nhẹ, rồi liếc mắt nhìn cô như có điều suy nghĩ, khuôn mặt xinh xắn chìm trong bóng tối mang đến cảm giác cô đơn nhàn nhạt.

Mãi cho đến lúc này Doãn Hoan mới thực sự cảm nhận được bọn họ đã xa nhau ba năm, cũng chính khoảng khắc này khiến cô đột nhiên rất muốn khóc.

Vì không muốn anh nhìn thấy mình mất kiềm chế, nên Doãn Hoan quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, nhờ cảnh vật liên tục lùi về phía sau để bình ổn lại cảm xúc.

Cuối cùng Lục Hoài Vũ cũng không châm điếu thuốc kia, nhưng cũng không nói một câu nào.

Nhìn thấy những tòa nhà ngày càng quen thuộc, Doãn Hoan đột nhiên nghĩ có vẻ như anh vẫn chưa hỏi chỗ mình ở mà đường anh đi lại chính là đường về nhà cô.

——

Sau khi đưa ra kết luận này, Doãn Hoan bị dọa sợ đến mức tóc gáy cũng dựng đứng, sau đó vội vàng xoay người lại kéo kéo tay anh và gấp gáp la lên:

“Dừng lại, mau dừng lại mình không về nhà!”

Lục Hoài Vũ bị hành động bất ngờ của cô làm cho hoảng sợ, chân vội vàng đạp phanh xe dừng ở ven đường, sau đó cụp mắt nhìn cô đầy khó hiểu.

Doãn Hoan lại chỉ huy anh: “Quay đầu, đi chung cư phía trước đại học T.”

Thấy anh không hiểu thì lại giải thích: “Hiện tại mình ở chỗ đó.”

Lục Hoài Vũ nhướn lông mày xinh đẹp một cái, biết cô chắc chắn giấu mình chuyện gì đó nhưng cũng không hỏi thêm. Thu hồi ánh mắt rồi khởi động xe lần nữa, quay đầu xe và tiếp tục chặng đường.

Không mất bao lâu, xe đã dừng ở trước chung cư, hai bên đều im lặng khiến cho bầu không khí hơi gượng gạo.

Doãn Hoãn hít sâu vài lần, hai tay nắm chắc đai an toàn, sau khi tích lũy đủ dũng khí thì nhẹ nhàng hỏi:

“Cậu… có phải cậu đang giận mình không?”

Trong giọng nói dịu dàng hàm chứa cả sự mong đợi và dè dặt.

Hàng lông mày của Lục Hoài Vũ xoắn lại vào nhau, mái tóc rối lấm tấm mổ hôi mỏng bị ánh đèn trong xe chiếu vào phản chiếu ánh nước, một cánh tay của anh đặt ở trên vô-lăng, ngón tay thì nhẹ nhàng mân mê môi.

Trong không gian nhỏ hẹp, chỉ còn lại tiếng hít thở càng ngày càng nặng nề của anh.

Một lát sau, đôi môi mỏng của anh cong lên vẽ ra một nụ cười đầy lười biếng, nhẹ nhàng nhả ra mấy chữ: “Cậu suy nghĩ nhiều rồi.”

Doãn Hoan cứng họng.



Sau khi về nước được khoảng một tuần thì trường học cũng khai giảng, cô mang theo hồ sơ của mình đưa đến trường học.

Trong lúc đó Doãn Hoan còn quen được với một cô gái nhỏ cùng khoa tên là Hứa Ngải Lâm, nhà cô ấy không phải ở thành phố này hơn nữa nghe nói quê ở rất xa nhưng bất ngờ là con người lại thân thiết thẳng thắn, sau đó cô ấy còn dẫn Doãn Hoan đi làm quen với ba người bạn cùng phòng khác của cô ấy.

Lần lượt là Thẩm Lộ, Trình Dịch Hoan và Triệu Hân Lôi, trong đó có Thẩm Lộ là người ở đây, nhưng bởi vì ngại phiền phức cho nên trực tiếp ở ký túc xá của trường. Tính cách của Trình Dịch Hoan và Triệu Hân Lôi khá giống nhau, có cảm giác hơi nịnh hót và hống hách.

Báo tên xong thì nhận sách mới về, mấy người đều mệt đến thở hổn hển, thế là Trình Dịch Hoan đề nghị cùng đi ăn cơm trước rồi tính tiếp, mọi người cũng dồn dập hùa theo.

Vì để tiết kiệm sức lực nên mấy cô ấy đã đến căng tin gần nhất, Doãn Hoan gọi một bát mì nước, ba người còn lại thì ăn bún.

Ngay khi bọn họ đang ăn rất ngon lành thì các nữ sinh ở bên cạnh đột nhiên thét chói tai lên, Doãn Hoan không hiểu ra sao nên hơi giật mình nhìn về phía mà ngón tay các cô gái đang chỉ, nhưng cái liếc mắt này đã làm cô bị sặc ho khù khụ ngay lập tức ——

Hết chương 2.

Bình luận

Truyện đang đọc