THIÊN CHI KIỀU NỮ

An quốc công bị Liên Ngữ Tương làm cho tức chết.

Khi đó, là nhiều năm sau khi Liên Ngữ Tương xuất giá, nàng ta không chỉ có chút thông minh trêu đùa như hồi là tiểu thư khuê các, trở thành một Sở vương phi bát diện linh lung (khéo léo), dung mạo đoan trang, là thê tử hiền thục của Sở vương.

Thế nhưng cho dù nàng ta có tỏ vẻ hiền đức tài giỏi thế nào, danh tiếng có vang dội kinh đô, nhưng An quốc công phủ cũng không ủng hộ nàng, trên bất cứ phương diện nào, dù là tình cảm hay đầu tư chính trị, nàng ta vẫn kém Liên Ngữ Hàm.

Không chiếm được sự ủng hộ của gia tộc, nàng ta quay ngược lại chĩa đầu mâu vào An quốc công phủ, vì biết rõ tính tình mỗi người trong phủ, nàng ta một kích tất trúng (làm một lần đã trúng đích), trước khi Sở vương bức vua thoái vị thành công khiến An quốc công tức chết, cũng bắt giữ được Tần lão phu nhân và phu thê Liên Tam gia, muốn dùng họ để uy hiếp Liên Ngữ Hàm trong cung.

Đến cuối cùng Liên Ngữ Hàm mới được biết việc này, bởi trước đó Lưu Diên đè ép tin tức này xuống. Lúc ấy trong cung vô cùng hỗn loạn, nàng thân chịu trọng thương, ốc còn không mang nổi mình ốc, không chú ý tới tình huống trong An quốc công phủ. Cho đến sau này đại loạn được dẹp yên, nàng mới biết tin tổ phụ qua đời.

Nàng vốn nên hận Liên Ngữ Tương, nhưng từ nhỏ đến lớn nàng chưa từng có cảm xúc nào quá sâu sắc, không hề có yêu hay hận, đến cùng chỉ có thích hay chán ghét. Sau sóng gió trong cung, nàng từng đến nhà lao thăm Liên Ngữ Tương, khi đó Lưu Trạch đã bỏ mình, Liên Ngữ Tương không còn là Sở vương phi sang trọng duyên dáng lúc trước, chỉ còn một thân chật vật, đầu tóc rối bù.

Cách một hàng song sắt, Liên Ngữ Tương rống to vào mặt nàng, trút ra hết thảy ủy khuất cùng không cam tâm: “Vì sao? Vì sao mọi thứ đều thuộc về ngươi? Vì sao? Dựa vào cái gì? Rõ ràng ta đều làm được… rõ ràng ta ưu tú như vậy! Vì sao tổ phụ luôn thiên vị ngươi? Vì cái gì?” Sở vương phi luôn coi trọng phong nghi (phong thái + lễ nghi) gào khóc như một mụ đàn bà chanh chua.

Lien Ngữ Hàm chỉ khẽ xoa tay lên vùng eo – nơi vết thương còn ẩn ẩn đau đớn, xoay người rời đi.

Ngày Liên Ngữ Tương tự sát, nàng đứng ở nơi cao nhất trên Vị Ương cung, bỗng nhiên nhớ lại thời điểm nàng mới nhập cung, Liên Ngữ Tương vừa trở thành Vương phi vào cung vấn an nàng. Khi đó, Liên Ngữ Tương xuân phong đắc ý (chỉ cảm giác vui vẻ hả hê sau khi đạt được thành tựu trong công việc hay cuộc sống), trong ánh mắt nhìn Liên Ngữ Hàm còn mang theo vài phần thương hại.

“Tam muội muội, muội cần gì phải làm vậy? Thâm cung vắng vẻ lạnh lẽo, sẽ làm hoang phí tuổi thanh xuân!”

Liên Ngữ Hàm ngồi trên ghế cao, chỉ nhếch môi cười cười: “Nơi này rất thú vị!”

Lúc ấy, Liên Ngữ Tương không thể hiểu được suy nghĩ của nàng, có lẽ cho đến lúc chết nàng ta chưa từng hiểu được – Điều mà Liên Ngữ Hàm theo đuổi, vĩnh viễn không giống đám người phàm tục kia.

Trong thoáng chốc, Liên Ngữ Hàm nghe được lão tộc trưởng và tổ phụ nói đến Vân Lâm thiền tự.

Vân Lâm thiền tự có một vị Vô Vân đại sư phật pháp cao thâm, có chút giao tình với Liên lão tộc trưởng. Lúc này thấy Liên Khâm đang buồn bã vì tương lai của tiểu tôn nữ, lão tộc trưởng liền đề nghị đưa Ngữ Hàm đến để đại sư xem cho, nếu không thể đoán mệnh thì cầu một khối Khai Quang ngọc bội bình an cũng tốt.

Vân Lâm thiền tự là một tòa tháp cổ tọa lạc bên cạnh Tây Hồ, ở dưới chân núi Linh Ẩn, dựa lưng vào ngọn núi phía Bắc, mặt tiền cũng hướng về núi. Thiền viện nằm giữa hai ngọn núi, rừng cây râm rạp, là thâm sơn cổ tự (ngôi chùa cổ giữa rừng sâu), dập dờn mây khói.

Trong chùa tuy khách hành hương qua lại rất đông nhưng không hề ồn ào náo động, ba đại điện hương khói cường thịnh, trật tự ngăn nắp.

Giao tình của lão tộc trưởng và Vô Vấn đại sư không chỉ ‘có vài phần’ đơn giản như ông nói, đoàn người mới tới chùa đã thấy một tiểu sa di chờ sẵn từ lâu, dẫn họ đi vào nơi thanh u (thanh tịnh và đẹp đẽ) trong chùa.

Vô Vấn đại sư là một lão hòa thượng mặt mũi hiền lành, khí chất siêu nhiên, lão tộc trưởng có vẻ cực kỳ tôn sùng ông ta, gặp mặt cũng không ra vẻ tự cao tự đại mà cùng lão hòa thượng trò chuyện hết sức tùy ý. Tuy nói quan hệ hai người không tệ, nhưng nếu vừa gặp đã muốn người ta hỗ trợ thì có vẻ không tốt nên Liên Quân cùng Vô Vấn đại sư hàn huyên một lát mới đi vào chính đề.

Ai ngờ Vô Vấn đại sư vừa nghe xong đã nở nụ cười: “Bần tăng sớm biết ngài không có việc gì sẽ không đến đây mà.” Thấy Liên Quân sốt ruột muốn nói tiếp, ông ta liên tục xua tay, mỉm cười nói: “Không sao hết, để ta xem cho vị tiểu thí chủ này đi.” Dứt lời liền chuyển ánh mắt sang tinh tế đánh giá tướng mạo Liên Ngữ Hàm.

Ngữ Hàm mặt không đổi sắc để ông ta quan sát, chỉ thấy thần sắc ông càng ngày càng ngưng trọng, đến cuối cùng còn thấp giọng niệm phật hiệu

Thấy Vô Vấn đại sư làm vậy, Liên Quân và Liên Khâm đều trầm ngâm không nói, chỉ có Ngữ Hàm ngạc nhiên hỏi: “Chẳng lẽ con là sát tinh chuyển thế sao?” Lời nói trẻ con khả ái vô cùng.

Vẻ mặt Vô Vấn đại sư khôi phục sự hiền hòa trang nghiêm, thanh âm không chút phập phồng, có thể hù chết người: “Máu nhuộm Phượng Hoàng về – mong tiểu thí chủ hãy mãi mãi bảo tồn tâm tính lương thiện, chớ tạo sát nghiệt.”

Thần sắc lão tộc trưởng biến thành khiếp sợ khó tả, còn An quốc công lại ngẩn ra không nói – lời này thật đáng sợ! Chẳng lẽ tiểu nha đầu xinh đẹp khả ái này tương lai sẽ trở thành một nữ ma đầu giết người như ngoé người ta nghe tin đã sợ mất mật sao?

Này này này……

Chỉ có Liên Ngữ Hàm nghe hiểu hàm nghĩa chân chính của câu nói này, nàng nguy hiểm nheo mắt lại, nghiêng đầu nói: “Đại sư vừa hào vô vấn, thượng không đủ hĩ, chi bằng vô văn thanh tịnh.” (Đại sư nói cũng như không, nói chưa đầy đủ, chi bằng không nghe thấy càng thanh tịnh, đúng không nhỉ?)

Lời này vốn mang theo vài phần giễu cợt châm biếm, coi như đồng ngôn vô kỵ (trẻ con nói năng không biết kiêng kỵ) cũng không quá đáng, nhưng bay vào lỗ tai Vô Vấn đại sư lại khiến ông ngây ngẩn, thật lâu sau không thể nói được gì.

Lão tộc trưởng mới hồi phục từ trong khiếp sợ lại thấy được một màn này, nhất thời tâm tư sôi trào, ánh mắt phức tạp vạn phần – tiểu nha đầu này càng xem càng thấy có gì đó không đúng? Đại sư đã nói ‘Phượng Hoàng’ gì gì đó, chẳng lẽ nàng thật sự là Phương Hoàng?

Lão quốc công trong lòng tràn đầy khiếp sợ và kinh hoảng, bất chấp phản ứng, cố gắng kéo lão hòa thượng hỏi: “Ta chỉ cầu mong tôn nữ bình an cả đời, cầu đại sư chỉ điểm!”

Lão hào thượng thầm thở dài – ta sao dám chỉ điểm a… chợt lắc lắc đầu, không nói gì nữa, quay sang Ngữ Hàm chắp tay làm phật lễ rồi xoay người rời đi.

An quốc công cảm giác như đất trời sụp đổ, ngay cả Vô Vấn đại sư cũng không làm gì được, chẳng lẽ tương lai tiểu tôn nữ sẽ trở thành một nữ ma đầu, không thể khác được sao?

“Này…” Lão tộc trưởng không biết nên làm gì an ủi đường đệ đang chịu đả kích, “Có lẽ ý đại sư không phải vậy… hơn nữa mệnh số vốn huyền ảo vô cùng, ngay cả đại sư chưa chắc đã tính chuẩn. Chúng ta cứ nghe vậy, sau này chú ý nhiều hơn là được.”

“Aiz…” Liên Khâm thở dài, đành vậy thôi. Ông ôm lấy tiểu tôn nữ, vừa đau lòng và bất đắc dĩ, “Nha đầu này, con thật muốn ta sầu chết mà…”

Còn chưa xuống tới chân núi, tin tức Vô Vấn đại sư bế quan đã truyền tới, các khách hành hương trên đường đều đứng lại nghị luận sôi nổi.

“Nương, nếu Vô Vấn đại sư đã bế quan, chúng ta còn tiếp tục lên đó sao?”

Thiếu phụ thản nhiên cười nói: “Nếu đã đến, có lý gì không vào?”

“Nhưng con muốn sớm đến chỗ cữu cữu…” Tiểu nữ hài đáng thương nhìn mẫu thân.

Lời tiếp theo của thiếu phụ Liên Ngữ Hàm không nghe rõ nữa, nàng nhìn khuôn mặt còn non nớt kia, sung sướng nở nụ cười – xem đi, ngay cả lão thiên cũng giúp nàng!

Mạnh Vũ Tình, người tính kế mọi người, ngươi đích xác cũng có tài trí hơn người, nhưng ta sẽ không để ngươi chọc thêm một đao nữa!

Đời này, ta sẽ cho ngươi nếm thử hương vị bị người đùa bỡn trong lòng bàn tay!

Bình luận

Truyện đang đọc