THIÊN CHI KIỀU NỮ

Lễ sắc phong công chúa được ấn định vào ngày Liên Ngữ Hàm cập kê.

Kỳ thật triều đại không có lễ sắc phong công chúa. Bởi vì khi con gái hoàng đế khi được sinh ra nghiễm nhiên là công chúa, không cần thủ tục này. Hoàng tộc họ Lưu rất ít nữ nhi, bình thường tại lễ tắm ba ngày hoặc đầy tháng sẽ do hoàng đế ban thưởng phong hào, biểu thị ân sủng.

Duy nhất có một lần cố ý làm một lễ sắc phong vì như thế này: Khi ông cố nội của tiên đế tại vị, có một vị công chúa xui xẻo, lúc còn trong bụng mẹ, vì nhà ngoại đứng sai đội nên mẹ đẻ bị tống vào lãnh cung. Hiển nhiên vị công chúa này sinh ra và lớn lên tại lãnh cung nên không thể hưởng thụ đãi ngộ mà công chúa nên có, bao gồm phong hào. Sau này lão hoàng đế muốn thưởng cho một đại tướng quân có chiến công hiển hách. Lục tung khắp hoàng cung không tìm thấy nữ nhi ở độ tuổi phù hợp nên lôi công chúa đáng thương kia ra khỏi lãnh cung. Vào năm nàng cập kê, cố tình làm lễ sắc phong, ban cho phong hào và phủ lớn, nở mày nở mặt xuất giá ——làm vợ kế đại tướng quân nọ.

Song lễ sắc phong của Liên Tam có ý nghĩa hoàn toàn đối lập với công chúa kia. Lễ bộ đốc thúc, Lưu Diên nhiều lần thẩm duyệt trình tự, ngay cả số lượng, vị trí, màu sắc bảo thạch khảm trên mũ đều do hắn tự mình quyết định. Rất nhiều lễ tiết rườm rà trong lễ sắc phong của vị công chúa kia đều bị sửa chữa, cắt bỏ, như địa điểm sắc phong đổi thành tiền điện cung Vị Ương. Bước nhập hậu cung bái vọng hoàng hậu cũng bị Lưu Diên loại bớt.

Hôm ấy, người được cho phép đến xem lễ không nhiều, ngoài mấy vị trọng thần và vợ chồng An quốc công, chỉ có vài người hoàng thất ở chi gần. Những người đó có lẽ vĩnh viễn không thể quên cảnh tượng: Công chúa Vĩnh Ninh mặc triều phục màu vàng, từng bước giẫm lên đỉnh thiên hạ. (đỉnh thiên hạ ở đây hiểu là bậc thang cao nhất trước thềm cung Vị Ương)

Thánh Thượng của bọn họ đứng ở bậc thềm cuối, một góc long bào viền đen bay phần phật trong gió. Ngài vươn tay xuống dưới đài, thiếu nữ mỉm cười, bàn tay trắng nõn như ngọc đặt vào lòng bàn tay đế vương. Phong thái khuynh quốc khuynh thành kia không biết khiến bao người nhớ kĩ cả đời!

Liên Tam cười rất tao nhã, gần như không nhìn thấy đôi môi nàng mấp máy, tiếng than phiền cực nhỏ truyền vào tai Lưu Diên, “Bảo chàng đừng gắn nhiều bảo thạch như vậy, chàng không nghe! Đè chết ta! Xem buổi tối trở về ta xử lý chàng thế nào!”

Lưu Diên vẫn duy trì biểu cảm uy nghiêm chín chắn, lời thốt ra khỏi miệng hoàn toàn khác hẳn, “Không cần cẩn thận như thế, bọn họ cách quá xa, chỉ trông thấy bóng dáng, không thấy nàng nói chuyện đâu. Ừm, cũng không nghe được.” Tranh thủ khi xoay người, hắn trừng mắt nhìn nàng, “Buổi tối tùy nàng xử trí.”

“…” Bê cái mặt cấm dục, nghiêm túc nói câu này thật sự quá đáng ghét!

Tần lão phu nhân chứng kiến Thừa Bình đế cài phượng sai (1) cho cháu gái, trong lòng như bị xẻo một miếng thịt!

(1) Trâm được thiết kế lấy ý tưởng từ phượng hoàng.

Ở Kinh đô không phổ biến mời toàn phúc phu nhân (2). Vào lễ cập kê, cài trâm lên búi tóc của thiếu nữ thường là nữ trưởng bối vai vế cao nhất, uy vọng lớn nhất trong gia tộc. Nếu tại An quốc phủ, đáng lẽ người cài trâm cho Liên Ngữ Hàm là Tần lão phu nhân, tổ mẫu ruột của nàng. Giờ bị Lưu Diên chiếm mất, bảo sao sắc mặt Tần lão phu nhân không tốt?

(2) Người có đầy đủ cả con trai lẫn con gái, cha mẹ ruột và cha mẹ chồng đều khỏe mạnh, thường được mời đến lễ cập kê và chải đầu cho tân nương tử.

Lưu Diên không để ý điều này. Cài chặt trâm phượng cho bảo bối, trong tim hắn như có dòng nước ấm tuôn trào, mắt hơi cay cay. Kiếp trước, hắn là quân chủ anh minh, thừa kế vạn dặm giang sơn tổ tông truyền xuống, hắn làm việc không thẹn với lương tâm. Nếu có điều gì tiếc nuối, có lẽ chính là không thể cho nàng một hôn lễ chính thức.

Chuyện con cái tùy duyên phận mỗi người, không có hắn cũng không tiếc nuối, chỉ là duyên phận chưa tới. Hôn lễ thì khác, tuy rằng chắc Liên Tam không để ý, nhưng hắn khắc sâu trong lòng, mỗi khi nhớ tới, trái tim đau đớn khôn nguôi.

Tuy mặt ngoài lễ tiết là sắc phong công chúa, nhưng mà trong lòng hắn, đây là lễ thành hôn của hai người. Thiên địa làm chứng, họ hàng tề tựu, đúng ngày nàng cập kê, hắn nắm lấy tay nàng đứng trước cung Vị Ương, khẽ hứa hẹn: “Chỉ mong cuộc đời này chấp tử chi thủ, bạch đầu giai lão.” (Nắm chặt tay nhau, Bên nhau suốt kiếp)

Hắn nói rất nhỏ nhưng Liên Tam nghe thấy, nàng cười đáp lại hắn, các ngón tay đan cài trong bàn tay ấm áp, dày rộng kia.

Đại trưởng công chúa Dương Hạ lớn tuổi, từ lúc đầu xuân năm nay bị ốm một trận, cơ thể lúc khỏe lúc yếu. Hôm nay tinh thần bà ta khá tốt, xem lễ xong, Lưu Diên ban thưởng ngự thiện, bà ta không dùng mà lập tức đi về phía cung Phượng Nghi nơi hoàng hậu ngự. Bà ta đoán lúc này công chúa Vĩnh Ninh đang làm lễ với hoàng hậu. Bất kể vì hai đứa không bớt lo nhà mình kết thù với Vĩnh Ninh, hay mấy năm gần đây hoàng đế, cháu trai mà ba, thái độ đối với bà hay nhà họ Quách càng ngày càng xa cách, bà cần gặp vị công chúa này một lần.

Vào cung Phượng Nghi, bất ngờ thấy cả cung điện vắng vẻ. “Thế này là sao?” Đại trưởng công chúa Dương Hạ kinh ngạc, “Sao công chúa Vĩnh Ninh sao hành lễ với cháu? Hay là ta đến muộn?”

Hoàng hậu ngẩn ra, thần sắc hơi xấu hổ, giải thích: “Hôm trước Thánh Thượng dẫn Vĩnh Ninh tới đây, Trạm nhi cũng có mặt, Thánh Thượng cố ý để hai chị em làm quen với nhau. Hôm nay mệt mỏi cả buổi sáng, một tiểu cô nương như con bé đâu chịu được, Thánh Thượng thông báo với cháu từ sớm. Dù sao làm đủ coi như có thể diện, ngược lại cháu thấy không sao cả.”

Đại trưởng công chúa Dương Hạ ho khan hai tiếng, cười nói: “Cháu thật rộng lượng. Cũng đúng, thân là quốc mẫu một nước, nên có khí độ như vậy.”

Hoàng hậu thấy bà ta ho khan, bận rộn sai cung nữ bưng canh tuyết lê nhuận hầu thanh phế lên, ân cần nói: “Mấy ngày nay sức khỏe cô tốt hơn chưa? Hôm trước cháu nghe quý phủ mời Lý thái y đi, thái y nói thế nào?”

“Bệnh cũ ấy mà, không sao.” Đại trưởng công chúa Dương Hạ khoát tay, thở dài: “Con người mà, tuổi càng lớn, cơ thể càng yếu. Chút bệnh nhỏ đã không chịu nổi. Trước đây ta chưa thấy mình già, sau trận ốm đầu xuân, lúc nào cũng có cảm giác lực bất tòng tâm. Không ai tránh được, không thể không già.”

Hoàng hậu an ủi: “Cô nói gì vậy, ngài còn trẻ! Cả nhà đều trông cậy vào ngài, không có ngài tọa trấn, bọn tiểu bối trong nhà không có ai chỉ huy! Còn Bội nha đầu, ngài nên xốc lại tinh thần, chọn lựa vị hôn phu cho con bé, nó mắt cao, không phải làm phiền cô lo lắng ư.”

Nghe nàng nhắc đến cháu gái mình, đại trưởng công chúa Dương Hạ cười hiền từ, “Đúng vậy, không phải ta cũng đau đầu vì hôn sự của nó sao. Bội nha đầu bị cha mẹ chiều quá sinh hư, cập kê gần một năm, xem bao nhiêu nhà mà không ai vào mắt con bé.” Nói thì nói như vậy, nhưng trong mắt bà ta không có nửa phần bất mãn vì nuông chiều cháu gái, ngược lại trong giọng nói ngập tràn sủng ái.

Quách Bội cũng là cháu gái họ của hoàng hậu, tuy trên quan hệ huyết thống không gần, nhưng vì đại trưởng công chúa, hoàng hậu ưu ái nàng ta ba phần, lập tức cười nói: “Người cô chọn ra mà con bé còn không hài lòng, thế nàng muốn tìm người như thế nào? Chẳng lẽ muốn gả cho anh hùng cái thế?” Nói xong, nàng che miệng muốn cười, đang cười thì dừng lại, vỗ đét một cái, vui vẻ nói: “Ai nha! Cháu nhớ ra đúng là có một vị anh hùng cái thế!”

Đại trưởng công chúa Dương Hạ khó hiểu, hoàng hậu vui sướng cười nói: “Cố tiểu tướng quân chẳng phải sắp về kinh à! Thiếu niên kia đúng là anh hùng! Trước kia lúc Cố phu nhân còn tại thế, cháu từng gặp Cố Hằng, lớn lên rất khá, anh khí bừng bừng, phóng mắt khắp kinh thành không đám nào tốt hơn!”

Câu này khiến đại trưởng công chúa Dương Hạ hơi động lòng, bà do dự hỏi: “Vậy, tuổi Cố tiểu tướng quân này chắc không nhỏ? Hắn ở biên cảnh nhiều năm, không chừng đã đón dâu…”

“Chưa, chưa.” Hoàng hậu rất bình tĩnh, “Mấy hôm trước Thánh Thượng còn dặn cháu, bảo cháu thay Cố tiểu tướng quân chú ý khuê tú phù hợp trong kinh đô, còn cười nói nếu không phải bên trong dòng họ không có cô nương tốt thích hợp, hoàng thượng đã trực tiếp tứ hôn. Cố phu nhân mất sớm, Cố tiểu tướng quân một mực đi theo Cố lão tướng quân trong quân doanh, kế mẫu của hắn xuất thân từ tiểu hộ, có nhiều mối lo, làm gì có thời gian đính hạ hôn sự cho hắn?”

“Nếu Thánh Thượng thật lòng thưởng thức, làm sao đến phiên Bội nhi của chúng ta?” Đại trưởng công chúa Dương Hạ cau mày, “Công chúa Vĩnh Ninh không phải vừa cập kê sao, nó cũng chưa đính hôn. Con người đều có tư tâm, Cố Hằng tốt như vậy, Thánh Thượng muốn giữ lại cho con gái ruột mới đúng.”

Hoàng hậu ngây người, thật sự nàng chưa nghĩ đến công chúa Vĩnh Ninh. Sau khi nghĩ kĩ, nàng nở nụ cười, nói: “Chưa chắc đã vậy. Ngài cũng biết tiền lệ từ xưa. Phò mã không được nắm thực quyền, chức danh không quá Tứ phẩm. Cố tiểu tướng quân tiền đồ vô lượng, nếu Thánh Thượng thực sự tiếc nhân tài thì không nên ghép đôi hắn với công chúa Vĩnh Ninh.”

Lời này cũng đúng, chính đại trưởng công chúa Dương Hạ năm đó vì vậy mà gả cho Quách Khúc. Lý do chính là hắn có tài hoa nhưng không ôm chí làm sĩ, vừa có thân phận hiển hách lại không gánh vác trách nhiệm gia tộc —— Quách Khúc có người em ruột chính là phụ thân Quách hoàng hậu.

Trái tim bà quay về vị trí cũ. Phóng mắt mà xem, khuê tú khắp kinh thành, luận dòng dõi xuất thân, luận thân phận tôn quý, trừ công chúa Vĩnh Ninh, còn ai sánh bằng Bội nhi nhà bà? Đợi Cố Hằng kia hồi kinh, bà sẽ cẩn thận điều tra, nếu đúng là mối tốt, Bội nhi đồng ý, thì bà sẽ cầu xin Thánh Thượng cọc hôn sự này.

Mấy ngày sau, chưa biết mình đã bị người ta nhớ thương, Cố Hằng khải hoàn về triều. Dù hắn không phải chủ soái, lập công lao không cao bằng hai lão tướng quân khác, nhưng thắng ở có người cha tốt, thanh danh hiển hách. Hắn lại là một thiếu niên tuấn tú, ngày nhập kinh, các thiếu nữ đứng hai bên đường suýt nữa ném túi thơm, khăn tay, ngọc bội, hoa tươi, quả tươi vô dụng dìm chết hắn.

“Ném quả vào xe, nhìn giết Vệ Giới (3), chắc nói trường hợp này đây?” Liên Tam giả dạng thành tiểu công tử phong lưu, gõ chiết phiến trong lòng bàn tay, cười dài: “Có điều khó trách, ngay cả ta cũng muốn ném quýt vào mặt hắn, huống hồ là mấy thiếu nữ chưa từng trải việc đời?”

(3) Điển cố “khán sát Vệ Giới”, nghĩa là “nhìn giết Vệ Giới” để nói về bi kịch bắt nguồn từ cái đẹp. Vệ Giới hay còn có tên khác là Vệ Vương Giới, Thúc Bảo, được miêu tả trong Tấn thư bằng những từ như “minh châu”, “ngọc nhuận”. Từ thời thơ ấu, chàng đã có khí chất kỳ lạ, khi ngồi trên xe cho dê kéo đi trên đường Lạc Dương thì luôn dõi mắt nhìn xa, trông giống như một bức tượng được chạm từ bạch ngọc, người dân thường đổ xô ra xem và gọi chàng là “bích nhân” (người ngọc bích). Trong một lần chàng di cư về thành Kiến Nghiệp, quan quân, nhân sĩ, dân thường trong vùng lâu nay đã nghe tiếng đồn về vẻ đẹp của Vệ Giới nên đổ xô ra đường chào đón, vây lấy chàng để ngắm nhìn hết lớp này đến lớp nọ, khiến xe của Vệ Giới không di chuyển được suốt mấy ngày. Vốn thể chất yếu đuối, chàng mệt đến ngất xỉu, ốm một trận thập tử nhất sinh rồi chết. Đây có lẽ là cái chết tức cười nhất trong các mỹ nam Trung Quốc.

Ném quýt… vào mặt hắn…

Hạ nhân trong phòng hạ nhân không hẹn mà cùng gục đầu xuống, che khuất biểu cảm vặn vẹo kỳ lạ trên mặt. Đi theo chủ tử, mặc dù thích bốc đồng, gây nguy hiểm tánh mạng, nhưng thời điểm muốn cười nghiêng ngả cũng rất nhiều, ví dụ hiện tại.

Lý Ung từ Giang Nam theo tới kinh đô, từ An quốc phủ đến nhập cung Vị Ương, thành công trở thành người có tư lịch dày dặn nhất, có quyền lên tiếng nhất bên cạnh Liên Tam. Vào những lúc thế này, hạ nhân bình thường sẽ không lên tiếng, chỉ có ông, cẩn thận quan sát vị tiểu tướng quân mặc áo giáp màu bạc kia, nghiêm túc đưa ra kết luận: “Không tuấn mỹ bằng Thánh Thượng.”

Bình luận

Truyện đang đọc