THIÊN CHI KIỀU NỮ

Một lớn một nhỏ nhìn nhau, không nghĩ ra biện pháp gì tốt.

Lý Ung do dự một lát, vẫn nói ra ý nghĩ trong lòng: “Cô nương, ngài xem… hay là hai ngày nữa chúng ta khởi hành đi huyện Phượng Đài? Ở đó chắc chắn có người đang tìm kiếm ngài, chúng ta trực tiếp đi đến huyện nha. Chỉ là đường xa xóc nảy, sẽ uy khuất ngài…”

Thực ra trấn Đại Sơn cách huyện Phượng Đài không xa, chỉ không có đường lớn mà phải trèo đèo lội suối ba bốn ngày mới tới, trên đường cũng không có nơi nào nghỉ qua đêm. Đừng nói tới Liên Ngữ Hàm còn nhỏ tuổi, lại là thiên kim chi khu (thân thể ngàn vàng => tiểu thư yếu đuối), dù là thôn nữ thông thường cũng phải ráng hết sức mới đi được.

Cửa nhà thôn quê không cách âm, Tạ An đứng ngoài phòng, cánh tay định đẩy cửa gọi hai người ăn cơm khựng lại giữa không trung, từ từ buông xuống. Khuôn mặt thiếu niên vừa rồi còn mang ý cười, lúc này chỉ còn lại sự lo sợ, nghi hoặc và mờ mịt.

Một lớn một nhỏ trong phòng không chú ý đến, Liên Ngữ Hàm trầm ngâm một lúc không lập tức trả lời mà hỏi một câu rất không liên quan: “Ngươi lên trấn Đại Sơn có thấy tiệm cầm đồ nào không?”

Lý Ung ngẩn ra, chợt gật đầu: “Có.” Khi ấy hắn nhìn thấy hiệu cầm đồ mở cửa ở nơi hẻo lánh này cũng vô cùng kinh ngạc.

“Là hiệu cầm đồ Hồng Thăng?” Trong mắt Liên Ngữ Hàm lóe lên tia sáng.

Lý Ung lại gật đầu: “Dạ.”

Giờ thì nụ cười trên mặt Liên Ngữ Hàm không giấu được, nàng vẫy tay kêu Lý Ung vào phòng trong cùng mình, tìm tòi trong tiểu hà bao nửa ngày, cuối cùng lôi ra một mặt thỏ ngọc.

Lý Ung tập trung nhìn vào. Thỏ ngọc này điêu khắc rất giống thật, cả khối ngọc màu trắng phiếm chút hồng, chất ngọc nhẵn nhụi ôn nhuận, hiển nhiên là một khối ngọc cực phẩm. Hơn nữa, nó còn được điêu khắc thành hình thỏ, thật sự khả ái vô cùng, nhưng chỉ để cho tiểu hài tử chơi đùa.

Liên Ngữ Hàm đưa thỏ ngọc cho hắn, nghiêm mặt nói: “Ta quen biết lão bản tiệm cầm đồ Hồng Thăng, thỏ ngọc này chính là tín vật, ngươi mang nó tới đó không bao lâu sẽ có người tới tìm ta.”

Lý Ung nửa tin nửa ngờ nhận lấy.

Liên Ngữ Hàm bình tĩnh như vậy là có nguyên nhân – Hiệu cầm đồ Hồng Thăng do tiên hoàng tặng cho hoàng hậu Ý An làm tài sản riêng. Hoàng hậu Ý An là một nữ nhân có năng lực, khi còn sống, nàng đã mở rộng các chi nhánh của hiệu cầm đồ Hồng Thăng ra khắp cả nước, từ Tổng bộ tại kinh thành, cho đến nơi xa xôi như Thanh Châu hay tiểu thôn trấn tại biên giới Nhung Địch, đâu đâu cũng thấy bóng dáng hiệu cầm đồ Hồng Thăng.

Từ lúc hoàng hậu Ý An qua đời, hiệu cầm đồ Hồng Thăng đương nhiên cũng được giao cho người con duy nhất của nàng – Thừa Bình đế Lưu Diên. Kiếp trước, Lưu Diên chưa từng giấu diếm Ngữ Hàm điều gì, cho nên nàng cũng biết về hiệu cầm đồ này, thậm chí Lưu Diên từng cải trang dẫn nàng đến tiệm xem qua. Nàng thật sự vô cùng ấn tượng với khả năng ép giá của vị chưởng quầy mập mạp của Tổng bộ ở kinh thành.

Hiện tại thỏ ngọc trên tay nàng không phải tín vật, chỉ cảm thấy thú vị nên nàng lấy nó dùng làm yêu bội (loại ngọc bội đeo ở thắt lưng), bây giờ liền có tác dụng, thỏ ngọc này không những có giá trị xa xỉ, mà còn có ‘xuất thân’ bất phàm – đồ vật trong cung.

Từ khi Liên Ngữ Hàm thụ phong Vĩnh Ninh Huyện chủ liền bắt đầu nhận bổng lộc từ triều đình, trừ tiền bạc lương thực mỗi quý, hàng tháng nàng cũng nhận được vải vóc son phấn. Đương nhiên nàng chưa cần dùng đến son phấn, nhưng đây là thông lệ triều đình đặt ra, dù nàng là con nhóc còn trong tã lót thì vẫn đầy đủ không thiếu sót.

Kỳ quái nhất là, trừ những thứ này, mỗi tháng nàng còn thu được vài loại bảo vật gì đó trong cung, có long nhãn đại Hắc trân châu (ngọc trai đen cỡ lớn), có trang sức khảm bảo thạch, lăng la tơ lụa đủ mọi kiểu dáng, nhiều nhất là những đồ vật nho nhỏ cho tiểu hài tử như thỏ ngọc này, nhưng dù là thứ nào cũng vô cùng trân quý.

Chuyện này không nhiều người biết, tuy phu thê An quốc công và phu thê Liên Tam gia cảm thấy kỳ lạ, nhưng để lộ ra thì không tốt lắm, nên đành đặt nghi vấn trong lòng. Trong số lễ vật này có không ít thứ Liên Ngữ Hàm thích thú, mấy đồ vật nho nhỏ đưa tới mỗi tháng có thể khiến nàng nở nụ cười, thỏ ngọc này chính là một trong số đó.

Nàng biết rõ ràng tính đặc thù của hiệu cầm đồ Hồng Thăng, đưa thỏ ngọc ra chắc chắn sẽ nhanh chóng được đưa lên cao tầng. Đồ vật trong cung sao lại lưu lạc bên ngoài? Mặc kệ là chưởng quầy nào nhận được, nhất định sẽ báo lên trên, nếu điều tra chuyện của nàng thì cũng không khó đoán ra chủ nhân thỏ ngọc này là ai.

Nếu nàng lớn hơn chút nữa, độ tin cậy trong lời nói sẽ càng cao hơn. Đáng tiếc hiện tại nàng mới bảy tuổi, bình thường nàng thông minh lanh lợi nhưng ranh ma quỷ quái, Lý Ung chỉ coi nàng là một hài tử thông tuệ. Gặp chuyện như thế, nhìn thần sắc nàng nghiêm túc, hắn cũng chỉ cảm thấy buồn cười.

Cũng may Lý Ung là người cố chấp, hắn đã nhận định Ngữ Hàm là chủ nhân, dù nàng bảo hắn lên núi đao xuống biển lửa hắn sẽ xông vào, huống chi là chuyện nhỏ như thế này. Đương nhiên hắn không ôm chút hi vọng nào, lãng phí một ngày đi lên trấn Đại Sơn, sau đó hắn bắt đầu chuẩn bị cho chuyến đi đến huyện Phượng Đài.

Mấy ngày kế tiếp, Tạ An vô cùng ngoan ngoãn phục tùng Liên Ngữ Hàm, trước đó còn nhớ lời Lý Ung nói không dám dẫn nàng ra ngoài chơi đùa, nhưng vài ngày nay hoàn toàn thay đổi thái độ. Thừa dịp Lý Ung không ở nhà, hắn dẫn Liên Ngữ Hàm đi vòng quanh thôn nhỏ một lần.

Đợi đến khi Lý Ung chuẩn bị xong xuôi, muốn đưa tiểu chủ tử rời đi, lại phát hiện tiểu cô nương đã vui vẻ quên trời quên đất.

“Không sao không sao! Chờ thêm hai ngày nữa! Trọng Lê ca ca nói muốn dẫn ta đi bắt cá!” Liên Ngữ Hàm nhăn mặt mất hứng – nàng chưa từng trải qua những ngày tháng an bình như vậy, mỗi ngày đều vui vẻ mười phần, thậm chí vui đùa cùng những hài tử nông thôn nàng cũng thấy thú vị.

Những nữ hài nông thôn nhiệt tình tràn đầy kia, tuy rằng các nàng không có trang sức xiêm y mới mẻ, làn da không trắng nõn trơn mịn như các thiên kim tiểu thư trong kinh, thậm chí ngôn hành cử chỉ còn có chút thô lỗ, nhưng Liên Ngữ Hàm lại cảm thấy các nàng còn đáng yêu hơn rất nhiều so với các tiểu thư khuê các – Nếu so sánh với những người như Liên Ngữ Tương, Diêu Linh Nhi hay Mạnh Vũ Tình, các nàng thực sự đáng yêu như những chú cừu non thuần khiết.

Nói đến cừu dê, từ trước đến nay nàng chưa từng biết sữa dê nàng dùng để ngâm chân lại được lấy từ loại động vật như vậy. Loài động vật này có đôi mắt to ngập nước đen nhánh, tiếng kêu be be dịu ngoan, tuy chúng tỏa ra mùi hương không dễ chịu lắm, nhưng đáng yêu hơn đám mèo Ba Tư hay chó Nhật rất nhiều.

Liên Ngữ Hàm đang vô cùng hưng phấn, tất nhiên không muốn rời đi.

Lý Ung không sao khuyên bảo được Liên Ngữ Hàm, hắn mặt co mày cáu, sau nhiều lần than thở đành quyết định: “Được rồi, nếu ngài muốn đi bắt cá… ít nhất cũng phải cho ta theo cùng, bằng không không bảo đảm an toàn cho ngài, ta không yên lòng.”

Liên Ngữ Hàm nghĩ nghĩ, đáp ứng: “Được rồi, thế nhưng ngươi phải giúp một tay đấy, đến lúc chúng ta nướng cá, ngươi có thể cùng ăn.”

“… Dạ.”

Từ lúc cha mẹ qua đời, Tạ An chưa từng vui vẻ, cho đến khi hắn nhặt về đôi ‘thúc chất’ kỳ quái này.

Ký thật hắn biết Lý đại thúc và Hàm Hàm không phải người thường. Tuy bọn họ nói quan hệ là thúc chất (chú cháu) nhưng hắn có thể cảm nhận được sự tôn kính của Lý đại thúc đối với Hàm Hàm, còn có xưng hô ‘Ngài’ thỉnh thoảng lỡ miệng kia… Mà Hàm Hàm, dù là dung mạo hay khí chất đều không tầm thường, dù nàng dùng y phục vải thô cũng không che giấu được. Hắn không dám suy đoán rốt cuộc thân phận của nàng là gì, bởi vì… bất kể thân phận ra sao, nàng và hắn không thuộc về cùng một thế giới.

Mấy ngày này đều là hắn trộm được, trôi qua một ngày sẽ ít đi một ngày. Ngày đó nghe bọn họ nói chuyện, Tạ An đã lặng lẽ khóc thật lâu. Hắn không nỡ để bọn họ rời đi, bọn họ đi rồi hắn sẽ lẻ loi một mình trong căn nhà trống rỗng này.

Cách Tạ gia không xa là một tòa núi nhỏ, lúc này ba người đang đứng trên dòng suối cạnh núi bắt cá, nướng cá, vui sướng vô cùng.

Lý Ung bị phái đi nhặt củi, Tạ Ân đứng dậy muốn đi, bị Liên Ngữ Hàm giữ lại. Nàng ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, cười nói: “Cứ để Lý thúc thúc đi một mình, tay nghề huynh giỏi như vậy, mau tới quét gia vị đi!”

Tạ An thuận theo ngồi xuống, thường xuyên trộm liếc tiểu cô nương. Nàng đang dùng gậy gỗ chọc chọc cá trong thùng, thấy đám cá bật ra khỏi nước thì nhảy dựng lên, thét lên một tiếng kinh hãi.

Hắn nhìn một lúc, vành mắt đỏ lên, vội vàng cúi đầu nhìn con cá trên tay, sợ bị tiểu cô nương phát hiện.

“Trọng Lê ca ca.” Tạ An tên tự là Trọng Lê, do chính hắn tự đặt, lúc này tiểu cô nương dùng thanh âm trẻ con gọi ra làm hắn càng thêm chua xót.

“Ừ? Sao vậy?” Tạ An hít sâu một hơi, ngẩng đầu lên cười nhìn về phía Ngữ Hàm, cố gắng không tỏ vẻ thương tâm.

Sớm chiều ở chung, Liên Ngữ Hàm đương nhiên phát hiện hắn bất thường, thừa dịp Lý Ung không ở đây, nàng chậm rãi mở miệng: “Trọng Lê ca ca, giờ huynh không còn người thân, ở đây cũng lẻ loi một mình. Ít ngày nữa muội và Lý thúc thúc sẽ trở lại kinh thành, huynh có nguyện ý đi theo chúng ta không?”

“Ta, ta…” Tạ An không nghĩ tới nàng lại đưa ra lời mời, trong nháy mắt tâm tư rối bời.

Liên Ngữ Hàm nhìn hắn, trong mắt tràn đầy sự chân thành tha thiết: “Trọng Lê ca ca, huynh là người tốt, đối với muội có ân cứu mạng, muội không muốn nhìn huynh sống lẻ loi hiu quạnh. Huynh vốn nên ngồi trong thư viện đọc sách, nghiên cứu học vấn, tương lai sẽ tham gia khoa cử hoặc bái làm môn hạ một đại nho đương thời, mà không phải bị vây hãm trong sơn thôn nhỏ bé, canh chừng một căn phòng trống rỗng sống qua ngày.”

Bình luận

Truyện đang đọc