THIÊN ĐỊA NGHỊCH LỮ - XUÂN NHẬT PHỤ HUYÊN

Hết thảy chỉ phát sinh trong một cái nháy mắt.

Tạ Yến Hồng từ kẻ bị bắt biến thành kẻ bắt cóc, lưỡi đao dí vào cổ thiếu niên rất sắc bén, tóc thổi qua bị đứt ngang, nơi lưỡi kim loại tiếp xúc với làn da chảy ra những hạt máu li ti.

Thiếu niên kia tuy rất kinh ngạc nhưng không có vẻ gì là sợ hãi, gã ngửa đầu thì thầm: “Vô dụng thôi.”

Tạ Yến Hồng lãnh đạm nói: “Có vô dụng hay không, cứ thử là biết ngay mà?”

Vừa rồi y chỉ ra tay dựa vào trực giác nên không quá để ý, lúc này mới thấy mọi mũi tên mũi đao của quân Địch đều chỉ thẳng vào mình không dám manh động, trong lòng Tạ Yến Hồng dần dần nắm chắc. Y kéo cổ tay thiếu niên, giữ chặt chuôi đao cao giọng nói: “Lui ra phía sau!”

Không cần ai phiên dịch mà tất cả người Địch có mặt đều hiểu rõ ý Tạ Yến Hồng, ai nấy do dự nhìn về phía đầu lĩnh của mình.

Tạ Yến Hồng càng chắc chắn hơn, lạnh giọng hô: “Để lại đồ vật cho chúng ta, lui ra phía sau!”

Quân Địch vậy mà thật sự ruổi ngựa lùi ra sau, Tạ Yến Hồng liếc xuống nhỏ giọng nói với thiếu niên: “Xem ra ngươi không đơn giản đâu nhỉ.”

Không bao lâu sau, quân Địch đã lùi ra một khoảng cách kha khá nhìn chòng chọc về phía này như hổ rình mồi. Tạ Yến Hồng chờ Trường Ninh nhặt trường đao lên khoác ra sau người, thở phào một hơi nói: “Trói nhãi ranh này lại đi.”

Nghe vậy, Trường Ninh liền bước tới trực tiếp xé vạt áo thành một dải vải quấn quanh cánh tay mình, dùng răng buộc chặt để cầm máu, một mảnh vải khác chia làm hai trói chặt tay chân thiếu niên người Địch lại, ném lên lưng ngựa. Lúc này đây Tạ Yến Hồng hơi thả lỏng một chút mới cảm nhận một trận choáng váng ập xuống đầu mình.

Trường Ninh vội đỡ y, phát hiện ra trên vạt áo y dính đầy máu, giơ tay sờ lên cổ cảm giác được cơn đau thấu tim, đó là một vết thương khá sâu vì bị lưỡi đao cứa trúng.

“Không sao,” Tạ Yến Hồng lắc đầu, “Phải cắt đuôi bọn họ trước đã.”

Hai người lần lượt lên ngựa, quân Địch vẫn theo đuôi kè kè phía sau. Giờ phút này bọn họ chỉ có một con đường duy nhất để đi  —— Sa mạc Khố Kết Sa trải dài trăm dặm ngay phía trước.

“Không thể đi,” Thiếu niên kia bị trói như một kiện hàng đặt lên lưng ngựa, bị cộm đến sắp nôn, lớn tiếng nói, “Không có người dẫn đường, đi vào tức là tìm chết!”

Nhưng hai người kia không ai buồn trả lời gã, đi vào sa mạc chí ít còn có một đường sống, không đi vào mới thật sự là tìm chết. Quả nhiên, ở thời điểm bọn họ bước vào sa mạc vô biên, toán quân Địch cũng dừng chân lại ngay ngoài rìa sa mạc do dự không bước nữa.

Hai người ra roi thúc ngựa, vó ngựa tung lên từng đợt bụi mù.

Đây là lần đầu tiên trong đời Tạ Yến Hồng bước vào sa mạc, ban đầu còn có thể thấy chung quanh có một ít cây cỏ dại mọc rải rác giữa nền cát, càng đi sâu càng không thể tìm được chút màu xanh nào nữa. Phóng mắt nhìn ra, nơi nơi đều là cồn cát nhấp nhô không thấy điểm cuối. May mắn lúc này đang là đầu xuân, dù trời nắng nhưng không đến mức nóng nực, chỉ là gió quá lớn, gió cuốn theo cát quất thẳng vào mặt khách bộ hành.

Tạ Yến Hồng lo lắng vết thương trên cổ mình nên bắt chước Trường Ninh xé vạt áo quấn vòng quanh cổ. Vết thương trên cổ y không ngừng chảy máu, miếng vải vừa quấn vào đã lập tức thấm máu ướt đẫm. 

Đột nhiên y phát hiện ra từ lúc lên ngựa đến giờ Trường Ninh vẫn im lặng không nói một tiếng nào.

Y nhìn về phía cánh tay trái bị thương của Trường Ninh, thấy mảnh vải quấn trên đó cũng thấm đầy máu, máu trào ra nhỏ thành từng giọt rồi rơi thẳng xuống nền cát vàng sẫm.

“Trường Ninh!” Tạ Yến Hồng thất thanh kêu, “Ngươi thế nào rồi!”

Trường Ninh hất hất đầu như phản ứng bị chậm nửa nhịp, hắn ghìm ngựa nhìn y, sắc mặt trắng bệch, ánh mắt còn tính là tỉnh táo. “Vẫn còn gần quá,” hắn khàn giọng, “Phải chạy xa hơn một chút mới dừng lại được.”

Quả đúng là thế, phải đi sâu vào sa mạc hơn mới tính là an toàn.

“Vết thương của ngươi sao rồi? Đầu còn đau không? Nếu không chống đỡ được phải nói ngay với ta.” Tạ Yến Hồng lo lắng căn dặn.

“Ta không sao,” Trường Ninh nói, “Đừng sợ.”

Gã thiếu niên người Địch nằm trên ngựa xóc nảy, nôn ra vài trận đã sớm ngất đi. Hai người cũng không tính toán quan tâm đến gã, liên tục ra roi thúc ngựa hướng sâu vào trong sa mạc Khố Kết Sa. Cứ đi không ngừng nghỉ như vậy khoảng mấy canh giờ, đưa mắt nhìn bốn phía đều là biển cát vô biên, cuồng phong phần phật.

Hai người vất vả tìm được một chỗ cồn cát để tránh gió.

Tạ Yến Hồng giúp Trường Ninh cởi bỏ mảnh vải sũng máu trên cánh tay, sắc mặt hắn vẫn trắng bệch như cũ. Hắn lau sạch quanh miệng vết thương rồi xé phần áo trong ra tiếp tục băng bó. Lúc này Trường Ninh mới phát hiện ra vết thương trên cổ Tạ Yến Hồng vẫn còn đổ máu, liền giữ cằm y cau mày xem xét.

Vết thương kia nếu lệch mấy tấc thôi, Tạ Yến Hồng đã có khả năng mất mạng ngay lập tức.

Miệng vết thương khá sâu, máu chảy liên tục dọc đường làm Tạ Yến Hồng hơi mệt mỏi. Chờ băng bó đâu đấy xong, y mới thở ra một hơi thật dài, toàn thân thả lỏng dựa vào người Trường Ninh. Bên ngoài là cuồng phong gào thét, y mệt díu cả mắt bèn ôm lấy cánh tay phải không bị thương của Trường Ninh, lẩm bẩm: “Ta buồn ngủ quá, ngủ một lát…”

Lời còn chưa dứt, Tạ Yến Hồng đã gần như ngất đi.

Dường như y chỉ chợp mắt một lát đã bừng tỉnh, thế mà bên ngoài đã sập tối từ bao giờ. Y hốt hoảng chạy vội đi xem ngựa, thấy thiếu niên người Địch vẫn còn nằm mơ màng trên lưng ngựa, xác nhận tay chân gã vẫn bị cột chắc mới yên lòng rời đi. Tạ Yến Hồng quay lại xem tình hình Trường NInh, hắn cũng đang ngủ thiếp đi, chân mày cau chặt nghiêng đầu dựa vào cồn cát.

Tạ Yến Hồng nhẹ nhàng vỗ mấy cái, hắn không có phản ứng.

“Trường Ninh, tỉnh lại đi…” Tạ Yến Hồng căng thẳng lắc nhẹ mấy cái nữa.

May mà lần này Trường Ninh tỉnh lại. Hình như hắn mở mắt mất một lúc lâu mới nhận ra Tạ Yến Hồng, tay nắm chặt con dao găm đầy máu, nhẹ giọng nói: “Ta không nên ngủ.”

“Không sao.” Tạ Yến Hồng gạt mớ tóc rối trên trán hắn, đưa túi nước qua rồi nói, “Nghỉ ngơi thêm một lát đi.”

Trường Ninh uống một ngụm lập tức thả xuống, nói: “Đi thôi.”

Gió ở Khố Kết Sa ban đêm cũng lớn như ban ngày, nhiệt độ hạ thấp rất nhiều, trên màn trời đen nhánh khảm đầy sao sáng lung linh. Trường Ninh ngửa đầu nhìn phương nam cẩn thận quan sát, muốn nhìn sao trời để phân biệt phương hướng. Hai người bọn họ cùng cưỡi trên một con ngựa để dễ bề sưởi ấm, Tạ Yến Hồng nhấc chân đạp vào người thiếu niên bên ngựa kia một cái.

Gã thiếu niên rên rỉ một tiếng tỉnh lại, Tạ Yến Hồng hỏi: “Thân phận ngươi là thế nào? Tên là gì?”

Thiếu niên bỏ qua câu hỏi thứ nhất, trực tiếp trả lời: “Hằng Già.”

“Ngươi họ gì? Họ Hằng? Địch tộc có dòng họ này sao?”

Thiếu niên không đáp, Tạ Yến Hồng cũng không truy vấn thêm, còn về lai lịch, nếu gã ngậm miệng không chịu nói thì cũng đành bỏ cuộc.

Bọn họ đi suốt một đêm, trên đường có dừng lại tạm nghỉ vài lần, đến khi ánh mặt trời ló dạng, Trường Ninh mới dừng chân xoay người xuống ngựa xem xét khắp nơi. Xóc nảy cả đêm, Tạ Yến Hồng luôn cảm thấy mình cực kỳ buồn ngủ như ngủ thế nào cũng không đủ, mí mắt không ngừng đánh nhau. Y hiểu rõ rằng đây là hậu quả của việc mất máu quá nhiều mà không được nghỉ ngơi đầy đủ.

“Tìm gì thế?” Tạ Yến Hồng ngồi trên lưng ngựa hỏi.

Nơi này thoạt nhìn không khác gì những chỗ mà bọn họ vừa đi qua, toàn là cát vàng, dù thứ Trường Ninh muốn tìm là gì thì có lẽ cũng không tìm ra nổi.

Trường Ninh đáp: “Suối Ẩm Mã… Nếu phương vị không sai, chúng ta phải nhìn thấy suối Ẩm Mã rồi mới đúng…”

Nhưng nơi này không có bất cứ thứ gì cả.

Tim Tạ Yến Hồng chùng xuống, nhỏ giọng hỏi: “Chúng ta… lạc đường rồi?”

Trường Ninh trầm mặc lắc lắc đầu muốn cúi người tiếp tục tìm, đột nhiên trước mắt hắn tối sầm, lảo đảo mấy cái rồi ngã quỵ xuống đất. Tạ Yến Hồng bị dọa hoảng vội vàng xuống ngựa quỳ dưới đất, nhẹ nhàng lay lay thân thể Trường Ninh. Hai mắt hắn vẫn nhắm nghiền bất tỉnh nhân sự.

“Tỉnh lại… Tỉnh lại đi…” Giọng Tạ Yến Hồng nghẹn cứng, không ngừng gọi hắn.

Trường Ninh vẫn ngoan cố nhắm mắt cau mày, đôi môi trắng bệch khô cong bong tróc. Tạ Yến Hồng tự nhéo mình một cái để bình tĩnh lại, bắt đầu kiểm tra miệng vết thương trên cánh tay Trường Ninh, nơi đó đã ngừng chảy máu, cũng không có dấu hiệu bị thối rữa. Bản thân Trường Ninh cũng không nóng sốt, hẳn không phải ngất xỉu vì vết thương.

Hắn lại nhấc túi nước trên yên ngựa xuống, mở nút quỳ gối xuống cát, nâng đầu Trường Ninh lên từ từ thấm ướt đôi môi khô, cho hắn uống nước.

Trường Ninh nuốt mấy ngụm nước nhưng vẫn không tỉnh, miệng lẩm bẩm nói mê như bị nhốt trong một cơn ác mộng. Tạ Yến Hồng ghé tai vào nghe, nghe thấy hắn luôn miệng kêu đau.

“Đau chỗ nào?” Tạ Yến Hồng truy vấn, “Đau đầu sao? Hay là miệng vết thương đau?”

Y nhẹ nhàng xoa bóp huyệt thái dương cho Trường Ninh, không dám dùng nhiều sức sợ gây ra tác dụng ngược. Vất vả lăn lộn một lúc lâu, mặt trời đã hoàn toàn dâng cao, gió vẫn cuốn theo cát đá lạo xạo quất thẳng vào mặt như từng cái bạt tai lạnh lùng. Trường Ninh mãi không tỉnh lại, đầu óc Tạ Yến Hồng cũng trở nên trống rỗng.

Hằng Già đang treo người trên ngựa, đột nhiên hô lớn: “Đừng đi nữa! Ở đây chờ người của ta đưa người dẫn đường tới!”

Gã hô lên làm Tạ Yến Hồng giật mình như bị tạt một chậu nước lạnh, cả người tỉnh táo. Phải rồi, bọn họ không thể ngồi chờ chết ở đây được.

Thời điểm bọn họ bị quân Địch vây bắt, Trường Ninh nói mình là tùy tùng, còn y là tướng quân của Đại Lương, đây cố nhiên là để lừa gạt quân Địch và bảo toàn mạng sống cho Tạ Yến Hồng. Quân Địch đông xâm, nếu có thêm tướng quân người Hán quy phục thì có thể xem như hổ mọc thêm cánh. Thế nhưng hắn không thể nói cả hai đều là tướng quân được, hai con tin thì quá dư thừa, đến lúc đó người Địch giữ ai giết ai khó mà nói chắc. Ngược lại, nếu là một tướng quân và một tùy tùng, cuối cùng giữ ai lại liếc qua một cái là biết ngay.

Nghĩ đến đây, trong lòng Tạ Yến Hồng sinh ra dũng khí vô hạn.

Y hoàn toàn không màng đến lời khuyên nhủ bằng thứ tiếng Hán mới lạ của Hằng Già, dắt Tiểu Ô tới nhẹ nhàng sờ vuốt cổ nó, Tiểu Ô hiểu ý quỳ hai chân trước xuống ngay. Tạ Yến Hồng tiếp tục dùng hết sức lực toàn thân khiêng Trường Ninh đặt lên lưng ngựa.

Bây giờ một mình Tạ Yến Hồng dắt một lần hai con ngựa, mỗi con chở theo một người.

Trường Ninh từng nói với y phải đi thẳng về hướng nam. Ban ngày có thể nhìn mặt trời để phân biệt phương hướng, buổi tối quan sát vị trí sao trăng. Chỉ cần cứ đi về hướng nam, tính luôn cả thời gian nghỉ ngơi thì bọn họ chỉ cần bốn ngày là ra khỏi Khố Kết Sa. Tạ Yến Hồng nắm dây cương cả hai con ngựa trong tay, sau khi phân biệt phương hướng rõ ràng thì bắt đầu đi. Mới đi thêm được khoảng một khắc, chân y đã giẫm phải một vùng ướt át dầm dề.

Tạ Yến Hồng kinh ngạc quỳ xuống xuống xem xét, giữa mặt cát và lớp cỏ úa khô vàng xuất hiện một dòng suối nhỏ bằng cánh tay. Đây hẳn là suối Ẩm Mã mà Trường Ninh đã nói, chỉ vì gió thổi cát bay và cát lún xói mòn nên dòng suối mới từ từ bị vùi lấp.

Bọn họ không đi nhầm.

Tạ Yến Hồng càng thêm tin tưởng, chuẩn bị tiếp tục đi thì sau gáy đột nhiên đau nhức, một tiếng kêu sợ hãi nghẹn cứng trong cổ họng, trước mắt y tối sầm. Y vốn đã rất suy yếu, giờ phút này nhanh chóng phục xuống đất, cố gắng lắm mới chống được hai tay để mình không ngã sấp mặt. Cố gắng quay đầu lại, y trông thấy Hằng Già đang đứng ngay sau lưng mình, trong tay cầm một cục đá.
Lời tác giả:

Có lẽ lỗi là do tôi không quy hoạch tốt cốt truyện nên hai tuyến truyện song song phía trước không đủ liên kết chặt chẽ, dẫn đến hệ quả có vài độc giả cảm thấy nội dung truyện về cp phụ và cp chính không liên quan gì nhau.

Bởi vì tôi luôn muốn viết thể loại quần tượng nên cho rằng sự trưởng thành của hai nhân vật phụ cũng quan trọng không kém, sau này khi mọi người hội hợp lại mới không xảy ra tình trạng bối rối, kiểu, ủa, tại sau người này lại biến thành thế này, cốt truyện sao lại như vậy được. Có lẽ điều này sẽ ảnh hưởng lớn đến trải nghiệm đọc của các bạn.

Thế nhưng tôi rất tôn trọng ý kiến của mọi người, trước mỗi chương tuyến truyện của CP phụ sẽ có đánh dấu rõ ràng.

Sau đoạn đào vong này là đến đoạn hội hợp rồi, sau này chắc không còn truyện về tuyến phụ độc lập nữa đâu, nếu có tôi sẽ ghi chú rõ.

Quyển này tôi viết tương đối flop, cảm ơn các bạn vẫn luôn ủng hộ mỗi ngày, cảm ơn các bạn!

Bình luận

Truyện đang đọc