THIÊN ĐỊA NGHỊCH LỮ - XUÂN NHẬT PHỤ HUYÊN

Trong ấn tượng của Tạ Yến Hồng, Hộc Luật Hằng Già gầy nhỏ âm trầm, hiện giờ gã biến thành chủ soái quân Địch ngồi trên con ngựa cao lớn, thân mặc áo giáp, eo giắt loan đao, ánh mắt càng thêm sâu thẳm, khóe mắt đuôi mày đều toát lên khí lạnh.

Lời Tạ Yến Hồng hệt như kể chuyện cổ tích, Hộc Luật Hằng Già còn chưa mở miệng, mấy viên tướng người Địch ở phía sau đã cười thành tiếng rồi huyên thuyên nói với nhau gì đó không rõ, có lẽ là cười nhạo Tạ Yến Hồng nói si nói mộng, không biết tự lượng sức mình.

Hằng Già nâng tay, tiếng cười phía sau gã dần dần im tiếng.

Gã hỏi: “Tại sao ta phải rút quân?”

Tạ Yến Hồng cười khẽ một tiếng, nghĩ thầm ngươi hỏi ra câu này tức là giẫm nửa chân vào hố rồi.

“Ngươi thấy đấy, hiện giờ trong thành Ngụy Châu chỉ có vườn không nhà trống thôi,” Tạ Yến Hồng cao giọng, “Toàn quân đã xuất phát về Đại Đồng rồi.”

Những lời này y không dùng Hồ ngữ, người có thể hiểu hết chỉ có Hộc Luật Hằng Già. Sắc mặt gã sầm xuống, nhưng tốt xấu gì vẫn là chủ soái nên không có biểu hiện gì đáng kể, chỉ liếc xéo Tạ Yến Hồng như muốn cứa đứt cổ y. Sau một lúc lâu gã mới mở miệng: “Thế à? Vậy càng thuận tiện cho ta đánh hạ Ngụy Châu.”

Dứt lời, Hằng Già giơ tay lên, binh tướng phía sau thấy thế liền sôi nổi rút đao khỏi vỏ, lưỡi đao trắng như tuyết phản xạ ánh nắng lóe lên khiến người sợ hãi, dây cung hơi chùng một lần nữa kéo chặt. Tạ Yến Hồng vẫn không lùi về sau, chỉ bị ánh sáng từ lưỡi đao chiếu vào phải nheo mắt lại chống lóa, đoạn giơ tay vỗ vỗ cổ Tiểu Ô trấn an.

Y thong thả nói: “Trước kia ta từng dạy ngươi một câu thành ngữ, gọi là ‘mất nhiều hơn được’.”

Không chờ Hằng Già mở miệng, Tạ Yến Hồng tiếp lời: “Được Ngụy Châu, bỏ Đại Đồng, ngươi và các tộc nhân thâm nhập sâu vào Trung Nguyên, đến lúc đó nếu có quân tiếp viện tràn xuống đánh úp hai mặt, các ngươi còn không phải là nhân sủi cảo bị gói chặt ở giữa sao? Qua đợt chiến loạn này, đồng ruộng hoang vu, chờ qua hè đến thu đông, các ngươi lấy gì tiếp viện? Ngươi cũng biết đấy, hiện giờ Ngụy Châu không binh không tướng cũng không có lương thực, chỉ là một tòa thành trống rỗng.”

Lúc này Hằng Già đã thật sự nghe lọt, gã ngẩng đầu nhìn thành Ngụy Châu đã gần trong gang tấc, đầu tường không có bất cứ thủ binh nào, chỉ có mấy ngọn cờ đón gió bay phấp phới trông có vẻ hiu quạnh hơn bình thường rất nhiều.

Thật lâu sau, gã mới nói: “Viện binh? Hoàng đế của các ngươi thân mình khó giữ, còn rảnh rỗi đi quản các ngươi sao?”

Tạ Yến Hồng trả lời: “Ta không ngại nói cho ngươi nghe, hiện giờ hoàng đế của chúng ta đang tranh chấp với huynh đệ, giống ngươi và các ca ca của ngươi vậy. Nhưng chuyện đó đâu cản trở các ngươi đông tiến đúng chưa nào? Nếu thiên hạ vào tay người khác, tranh được ngôi vị hoàng đế còn có ích lợi gì? Cứ thử mà xem, hiện giờ ngươi ở tây bắc chỉ gọi là gây rối một vùng, nếu tiến sâu hơn vào Trung nguyên, chúng ta chắc chắn sẽ chống cự toàn lực, ngươi nghĩ mình có cơ hội thắng sao?”

Thấy Hằng Già hoàn toàn im lặng, Tạ Yến Hồng thừa thắng xông lên: “Bây giờ ngươi thu binh trở về cũng không tính là không thu hoạch được gì, tốt xấu trở ra quan ngoại còn được làm hoàng đế của người Địch.”

Lời này vừa dứt, Tạ Yến Hồng không nhìn gã nữa mà quay đầu ngựa thong thả trở về thành, lúc này y không hề nhìn thiên quân vạn mã sau lưng. Cửa thành chậm rãi mở ra một khe nhỏ cho y tiến vào, sau đó đóng lại kín mít.

Chờ đến khi mọi người ra đón, Tạ Yến Hồng mới nhận ra lưng áo mình đã ướt đẫm.

Y xoay người xuống ngựa, tuy chân cẳng hơn mềm nhưng chí ít vẫn đứng vững, không đến mức gây ra hành động thất thố. Ai nấy trong thành sốt ruột như kiến bò chảo nóng, vội vây quanh y muốn hỏi thăm cặn kẽ.

Tạ Yến Hồng vẫy vẫy tay, nói: “Chờ xem, chờ bọn họ lui binh thì xem như không còn đáng ngại…”

Y nói còn chưa hết, lính liên lạc từ đầu tường đã lảo đảo lao xuống suýt nữa ngã quỳ xuống đất, lắp bắp kêu lên: “Lui binh! Quân Địch lui binh rồi!”

Tạ Yến Hồng vội vã trèo lên đầu tường, quả nhiên trông thấy quân Địch đông nghìn nghịt đã rút lui như một cơn thủy triều.

Vương Am theo sát y thở hổn hển, ông ta đứng lặng người bên cạnh lẩm bẩm: “Thật sự… Thật sự lui binh…”

Bàn tay Tạ Yến Hồng bám chặt tường thành nhìn chằm chằm vào quân Địch dần đi xa, nói: “Chỉ có thể dọa được tạm thời thôi, nếu trong kinh chậm chạp không phái quân tiếp viện thì khó nói lắm… Còn bên phía Đại Đồng…”

Đại Đồng.

Quân đồn trú Đại Đồng nghĩ thế nào cũng không tưởng tượng được quân Lương sẽ chủ động tấn công.

Đại bộ phận quân sĩ đã theo Hộc Luật Hằng Già đi mất, con số ở lại thủ thành không nhiều lắm. Bọn họ không chờ được tin tức chủ tướng đánh hạ Ngụy Châu mà lại chờ đến quân Lương gõ cửa. Trong mắt bọn họ, khí thế quân Lương rào rạt như vậy nghĩa là Hằng Già tấn công Ngụy Châu thất bại, sĩ khí lập tức giảm xuống ba phần.

Để phòng người Hán tác loạn, trong thành ngoại trừ tạp binh khổ sai thì cơ bản chỉ toàn người Địch.

Vốn không phải thành trì nhà mình, hơn nữa quân Địch quanh năm quen tác chiến trên bình nguyên chứ không giỏi thủ thành, rất nhanh đã bị Nhan Trừng suất binh mở ra một lỗ hổng. Tay hắn cầm bội đao dính máu, bước hai ba bước lên thành lâu, phó tướng phía sau hô lên “Cẩn thận”, hắn quay đầu lại vừa lúc đón nhận loan đao của quân Địch.

Hắn tránh không kịp, bị loan đao nện thẳng vào đầu, may mà nhanh tay dùng đao đỡ lại mới không để đầu mình bị chém thành hai nửa, chỉ có mặt nạ đeo trên mặt nứt vỡ làm đôi rơi thẳng xuống đất.

Thủ quân trên thành lâu đã bị đánh lui, Nhan Trừng vung tay lên, quân kỳ của người Địch trên cột cờ gãy làm đôi, mọi người tung hô vang trời. Quân kỳ rơi từ trên đỉnh thành xuống dưới, sau đó bị vó ngựa phi nước đại giẫm nát bươm.

Trường Ninh đang ở phía dưới thành lâu chỉ huy binh sĩ yểm hộ quân tiên phong, vận chuyển lương thảo ra khỏi Đại Đồng.

Bọn họ tiến công Đại Đồng vốn không phải để cướp thành về, dù có cướp về cũng không giữ được. Chuyến này đi, một là để vây Ngụy cứu Triệu, bảo vệ Ngụy Châu, cắt đứt con đường đông xâm của người Địch, hai là đả kích sĩ khí quân Địch, ba chính là vì lương thảo. Nếu viện binh trong kinh cứ chậm chạp không đến, số lương thảo còn lại ở Ngụy Châu sẽ không chống đỡ được.

Những người Hán còn lại trong thành hoàn toàn tự phát mong muốn theo đại quân cùng về Ngụy Châu.

Trường Ninh đeo nghiêng trường đao sau lưng, máu chảy dọc lưỡi đao tụ ở đầu mũi, chảy từng giọt từng giọt xuống đất bùn. Hắn giơ tay huýt một tiếng sáo, Nhan Trừng ở trên đầu tường hiểu rõ, vội vàng kêu gọi cấp dưới chuẩn bị rút quân, để lại cho người Địch một tòa thành trống hoác.

Đúng lúc này, một thiếu nữ người Hồ bị ép giải đến trước mặt Trường Ninh.

Trường Ninh tập trung nhìn kỹ lập tức nhận ra là Đan Mộc, ngày trước ở Sóc Châu, chính nhờ có nàng tương trợ mà Tạ Yến Hồng mới gặp được Trường Ninh. Về sau bọn họ quay lại cứu mới biết tin nàng đã bị Hằng Già dẫn đi, không ngờ lại ở ngay trong thành Đại Đồng.

Trường Ninh vội xoay người xuống ngựa, kêu người buông nàng ra: “Lúc này xuất quan không an toàn đâu, ngươi theo ta về Ngụy Châu đi, Tiểu Hồng cũng đang ở Ngụy Châu đấy.”

Đã lâu không gặp, Đan Mộc vẫn xinh đẹp mỹ miều như xưa, chỉ là khóe mắt đuôi mày có thêm chút phong sương tựa như đóa hoa trên thảo nguyên kinh qua bão tuyết, đẹp đến thê lương. Nàng không hề sợ hãi mà đứng thẳng giữa chiến trường hỗn loạn, chúng tướng sĩ đi qua đều phải ghé mắt nhìn.

Nàng nói: “Ta chỉ cố ý tới gặp ngươi một lần vì có chuyện muốn nói thôi, ta sẽ không đi Ngụy Châu.”

Mọi chuyện đúng như Tạ Yến Hồng dự liệu, quân Địch rời Ngụy Châu vội vàng chạy về Đại Đồng. Hai bên xê xích thời gian mấy ngày, lúc Hằng Già đến được dưới thành Ngụy Châu thì đoàn người Trường Ninh cũng vừa tới Đại Đồng, chờ đến khi bọn họ chạy về thủ Đại Đồng thì quân Lương đã trên đường xuất phát trở về rồi.

Thời điểm Hộc Luật Hằng Già lĩnh quân trở lại Đại Đồng, lương thảo bên trong thành gần như đã bị dọn hết, đám người Hán bị bắt làm khổ sai cũng chạy. Từ ngày đông tiến đến nay mọi chuyện đều thuận lợi, bây giờ bị Tạ Yến Hồng tính kế cho một vố khiến Hằng Già tức giận không nhẹ, nhưng vẫn không thể bộc phát tính khí làm lộ mặt thật, nếu phản ứng quá dữ dội chẳng phải thừa nhận bản thân đã bại thật rồi sao?

Nhưng cho dù gã không nói gì thì thuộc cấp dưới trướng có mắt đều thấy cả, mọi người nghị luận sôi nổi, quân tâm dao động, càng có không ít người thương thảo đề xuất nên rút về quan ngoại, Hằng Già phải phạt nặng vài người mới yên tĩnh trở lại. Trước mắt, phương pháp có thể chuyển bại thành thắng duy nhất là gia tăng sĩ khí, dưới tình huống giữ được Đại Đồng mà đánh hạ Ngụy Châu, nếu không chỉ thêm đêm dài lắm mộng.

Hằng Già trời sinh đa nghi, lúc này càng phải cảnh giác cao độ, sợ quân tâm dao động, có cấp dưới sinh dị tâm ám sát, thế nên đêm xuống gã không dám ngủ quá say, dưới gối còn giấu cả dao găm.

Rèm trướng bị gió lay động phấp phới như sóng gợn.

Hằng Gìa đột ngột mở mắt, nắm dao găm dưới gối vung lên, rèm trướng bị cắt xoẹt một vết, Đan Mộc đứng ngoài trướng hoảng sợ kêu lên ngã ngồi xuống đất, chén trà sữa nóng hổi vốn cầm trên tay cũng đổ nghiêng ngả. Hằng Già ngồi dậy, ánh mắt sắc bén nhìn nàng chằm chằm.

Đan Mộc trợn to mắt, không nói gì.

Hằng Già hết nhìn chén trà sữa lăn dưới đất lại nhìn vào mắt nàng. Đôi mắt nàng to mà có thần, màu mắt rất nhạt tựa như mặt hồ lạnh lẽo sáng trong bên dưới ngọn núi tuyết. Mỗi lần nhìn vào mắt nàng, Hằng Già luôn nhớ đến mẫu thân mình. Mẫu thân gã là người Hán, có một đôi mắt to đen bóng, không quá giống Đan Mộc.

Gã cất dao găm vào dưới gối, nhàn nhạt nói: “Dọa ngươi rồi sao.”

Đan Mộc ngồi quỳ dưới đất thu nhặt mảnh chén vỡ: “Để ta lấy một chén khác.”

Hằng Già nhìn đỉnh đầu nàng, đột nhiên hỏi: “Ta tưởng lúc người Hán công thành, ngươi sẽ nhân cơ hội chạy trốn.”

Động tác trên tay Đan Mộc không dừng, hỏi ngược lại: “Ta có thể chạy đi đâu được?”

Ngày ấy sau khi gặp được Trường Ninh, chiến trường rất hỗn loạn. Thừa dịp quân Địch không chú ý, nàng lặng lẽ quay trở về thành Đại Đồng bị tàn phá, trốn trong phòng chứa củi trong phủ đệ Hằng Già chờ gã trở về mới dám đi ra.

Hằng Già nằm lại lên giường, gối tay ra sau đầu nhìn đỉnh màn nghe tiếng Đan Mộc sột soạt thu dọn, đột nhiên hỏi: “Quanh đây có rất nhiều Hồ nữ, ngươi có biết tại sao ta chỉ dẫn theo mình ngươi không?”

Đan Mộc trả lời: “Không biết.”

“Ngươi rất giống mẹ ta,” Hằng Già tiếp tục nói, “Đôi mắt cả hai người đều rất to. Bà ấy là người Hán sống gần biên quan, bị bắt làm nữ nô hầu hạ trong vương trướng, sau đó sinh ra ta.”

“Vậy sao?” Đan Mộc thì thầm, đoạn nàng hơi dịch người ngồi dưới chân mép giường.

Hằng Già liếc nhìn nàng: “Bà ấy và ngươi rất giống nhau, đều xinh đẹp động lòng người, phải rời xa cố thổ sống dựa vào người Địch.”

Hai tay Đan Mộc xếp chồng đặt lên mép giường, tò mò hỏi: “Vậy ngươi có hận bà ấy không? Hay vẫn yêu bà ấy?”

Hằng Già đáp: “Hận, nhưng cũng yêu.”

Chất giọng Đan Mộc nhu hòa mà linh hoạt kỳ ảo, tiếng Địch từ miệng nàng nói ra hơi vụng về. Nàng hỏi: “Vậy bà ấy có giống ta…”

Hằng Già không nghe rõ nên truy vấn: “Cái gì?”

Đột nhiên Đan Mộc nắm một mảnh sứ trong tay hướng thẳng vào cổ họng Hằng Già, gã vội vàng giơ tay đón đỡ. Mảnh sứ cắt qua tay áo làm tay gã xuất hiện một lỗ hổng lớn. Đan Mộc đã sớm có dự mưu, giật lấy thanh dao găm mình vốn nhìn chằm chằm từ lâu mà thọc thẳng vào bụng gã.

Hằng Già nổi giận gầm lên một tiếng, gần như muốn bóp nát cổ tay Đan Mộc.

Đan Mộc buông dao găm vội vàng lùi ra sau ngã ngồi xuống đất. Tuy rằng gã đang trọng thương nhưng không quá nguy hiểm đến tính mạng, chỉ cần hô to lên một tiếng là thủ vệ bên ngoài xông vào, Đan Mộc chắc chắn sẽ chết không nghi ngờ.

Lúc này nàng mới nói nốt câu dang dở: “Vậy bà ấy có giống ta, cũng hận ngươi không?”

Đôi mắt Hằng Già đỏ lên như một con dã thú phẫn nộ, gã thở hổn hển, nhưng chỉ nói một câu: “Cút đi.”

Đan Mộc dùng cả tay chân bò dậy, nhìn gã thật sâu rồi trốn vào giữa màn đêm.
Lời tác giả:

Xin lỗi mọi người (quỳ xuống)

Khoảng thời gian trước đột nhiên bị khóa acc, làm việc ở nhà đã bận muốn chết rồi, tâm tình cũng tệ hại nữa nên mới dừng viết ít lâu, gần đây điều chỉnh được trạng thái rồi mới tiếp tục cập nhật.

Bộ truyện dự tính kết thúc trong năm nay, trước kết thúc sẽ viết tương đối cẩn thận.

Thứ năm tới sẽ update, cảm ơn mọi người vẫn chờ đợi tôi nhé.

Bình luận

Truyện đang đọc