THIÊN GIỚI HOÀNG HẬU

Mộc Thanh Dao lên tiếng ngăn cản nàng, nha đầu kia cuối cùng cũng đình chỉ động tác, nâng mặt, cái trán đã nhuốm máu chảy ra nhè nhẹ, giống như dùng bút điểm chút mực hồng, tô điểm cho khuôn mặt càng lộ ra mê hoặc, chẳng còn một tia ngông nghênh nào, chỉ có lòng chua xót ủy khuất vô tận.

“Nhà của chúng ta trước kia là mở tiêu cục, làm ăn cũng không tệ, có một lần phụ thân nhận một chuyến tiêu, rất trọng đại, nếu như thuận lợi, tiêu cục chúng ta sẽ nâng cao danh tiếng, phụ thân rất vui vẻ, ai biết chuyến tiêu đó khi đi qua Phong Mang Sơn, bị một bang thổ phỉ chận cướp, tiêu cục cũng hoàn toàn sụp đổ, khi đó nương vừa mới sinh muội muội xong, thân thể vốn đã không tốt, lại bị người ta đuổi ra khỏi nhà nên bị đả kích rất lớn, một lần ngã bệnh đã không dậy nổi, không lâu sau thì qua đời, nương đã chết đi, phụ thân rất tự trách, thế nhưng các đệ muội hãy còn nhỏ, cố gắng kiên cường chống đỡ để chiếu cố mọi người, cứ như vậy kéo dài được mấy năm, rốt cuộc cũng không chịu đựng được, một lần ngã bệnh nằm liệt giường, nhưng trong nhà chúng ta một vật đáng giá cũng không có.”

Tiểu nha đầu nói nước mắt tràn ra trong hốc mắt, nhưng lại quật cường kìm nén, sửng sờ không cho nó chảy ra…

Mộc Thanh Dao đôi mắt sâu thẳm nhìn xuống, không nghĩ tới nha đầu này, hoàn cảnh như thế trãi qua cũng không dễ dàng, bất quá nàng đã có một thân võ công, vì sao không đi đánh cướp, người bình thường bị ép đến đường cùng đều phải làm như vậy, nàng có thể giữ mình trong sạch sao?.

“Ta xem ngươi có võ công, vì sao không tự mình nghĩ biện pháp? Ta nghĩ làm thế càng dễ dàng một chút, hà tất đi cầu người.”

“Ta?” Tiểu nha đầu im lặng một hồi, trong đôi mắt hiện lên lệ khí âm ngoan, nhưng chỉ là chuyện trong nháy mắt, rất nhanh liền biến thành yên tĩnh, trầm ổn mở miệng: “Phụ thân làm cho mấy người tỷ đệ chúng ta lập lời thề nặng, không cho phép bất luận kẻ nào làm ra chuyện thương tổn khác người, nếu như cho hắn biết, hắn liền nhảy vào lưu giang.”

Thanh Dao nghe xong, có chút bội phục cái người chưa từng gặp mặt kia, hắn đúng là nam tử hán, bất quá nàng cũng không làm chuyện nhàm chán, ngước mắt nhìn nha đầu còn quỳ phía dưới: “Ngươi tên là gì.”

“Triệu Tiểu Đại.”

Tiểu Đại liễm mày trầm giọng mở miệng, tuy rằng bần cùng, nhưng không có chút tự ti nào, dù là cầu người, cũng rất thản nhiên, thẳng lưng thẳng eo mà quỳ, Mộc Thanh Dao nhìn nàng, nhưng thật ra đã động tâm tư, nàng rất nhanh sẽ vào cung, Triệu Tiểu Đại là một người có tài, bên người nàng không thể không có người như vậy, tuy nói Mai Tâm cùng Lục nhi rất trung thành, nhưng các nàng cùng Triệu Tiểu Đại so ra vẫn có chỗ thua kém, mấy người các nàng cả năng lực tự vệ cũng không có, nhưng Triệu Tiểu Đại thì có võ công, quan trọng nhất nàng là loại người có ân tất báo, tinh thần ấy từ trong xương phát ra …

“Tiểu đại, ta sẽ không tùy tiện ra tay giúp người, lần trước đã là ngoài ý muốn, lần này ngươi nếu muốn ta giúp ngươi, chỉ có thể dựa vào chính ngươi.”

“Dựa vào chính ta?” Triệu Tiểu Đại nghe được Mộc Thanh Dao cự tuyệt, con ngươi thoáng cái thất vọng vô cùng, nếu như mộc tam tiểu thư không giúp nàng, nàng còn có thể có biện pháp nào? Cũng không thể tự bán thân đến thanh lâu đi, hơn nữa bằng hình dáng của nàng cũng bán không được một giá tốt a.

Bên cạnh Mai Tâm nghe tiểu thư nói không giúp Tiểu Đại, sắc mặt lóe lên một cái, không đành lòng kêu lên tiếng: “Tiểu thư?”

Mộc Thanh Dao giơ lên một tay ngăn cản Mai Tâm nói, sắc mặt lãnh chìm xuống, Mai Tâm đâu còn dám nói thêm một câu nào, chỉ là đồng tình nhìn Triệu Tiểu Đại.

“Như vậy đi, ta cấp cho ngươi một con đường, ngươi có thể tự đem mình bán cho ta, nhưng điều kiện tiên quyết là ngươi nhất định phải đánh bại ta, nếu như ngươi có thể đánh bại ta, ta liền lưu lại ngươi, ngươi có thể ra một cái giá tiền, nhưng từ nay về sau ngươi không còn là họ Triệu, ngươi chỉ là người của ta, ta cho ngươi sống ngươi liền sống, cho ngươi chết, ngươi liền chết…”

Mộc Thanh Dao ánh mắt băng hàn, giọng điệu thanh tuyệt tàn nhẫn, tuyệt đối không cho người ta có ý hoài nghi nàng bất cứ lời nói nào, Mai Tâm khẽ run lên một cái, quay đầu nhìn Triệu Tiểu Đại, không biết nàng lựa chọn thế nào?

Tuy rằng điều kiện rất hà khắc, nhưng đối với Triệu Tiểu Đại mà nói không thua gì một thiên đại vui mừng, nàng vốn là tính làm trâu làm ngựa để báo đáp mộc tam tiểu thư, hiện tại tự mình đem bán cho nàng lại có gì khác biệt, nếu như có thể tự ý ra một cái giá tiền, nàng nhất định có thể đem phụ thân cùng đệ muội dàn xếp rất tốt, như vậy hy sinh một mình nàng, đổi lấy hạnh phúc của cả nhà, nàng nằm mơ cũng muốn đem bán mình để đổi lấy cuộc sống an nhàn cho người nhà.

“Hảo, ta bán.”

Triệu Tiểu Đại nhẹ nhàng lên tiếng trả lời, tầm mắt trực tiếp đón nhận ánh mắt của Mộc Thanh Dao, học mười chín năm võ nghệ, kết quả là cuối cùng cũng có đất dụng võ, nàng rất vui vẻ, hoàn toàn khác lúc trước, vẻ tuyệt vọng cũng tan biến, thật giống như ánh rạng đông toát ra từ chân trời, nàng muốn nắm vững cơ hội này.

“Như vậy làm cho ta xem một chút, ngươi giá trị bao nhiêu tiền?”

Mộc Thanh Dao thanh âm vừa vang lên, người đã chạy nhanh ra bên ngoài, Tiểu Đại cũng không cam lòng ở phía sau, mới vừa rồi trong nháy mắt, nàng đã nhìn ra mộc tam tiểu thư võ công không kém, cho nên nàng cần đem hết toàn lực đánh bại mộc tam tiểu thư, như vậy mới có thể làm cho nàng mua mình.

Hai cái bóng dáng phá phòng mà ra, thật nhanh chân chạy ra ngoài sân.

Mai Tâm cả kinh, vội vàng đuổi theo, ở trước cửa đụng phải Lục nhi cùng Tiểu Liên hai nha đầu, thất kinh truy vấn: “Mai Tâm tỷ tỷ, xảy ra chuyện gì? Tiểu thư tại sao cùng cô nương kia đánh nhau.”

“Không có việc gì, tiểu thư cùng nàng luận võ, chúng ta mau qua xem đi.”

Thanh viện phía trước có một chỗ đất trống, cỏ xanh biếc, đóa hoa cẩm chướng nở thành khóm lại có thêm thúy trúc trong góc điểm xuyến, gió nhẹ thổi qua, mùi hoa xông vào mũi, lúc này ở một thảm cỏ xanh, giữa trời và đất có hai bóng dáng một đỏ một vàng, đang quấn lấy nhau, màu vàng chuyển động lấn át, quang ảnh sáng quắc, coi như hai đóa hoa nhảy múa cùng cánh bướm đang bay, làm cho người ta nhìn say mê không dời mắt.

Mai Tâm cùng Lục nhi các nàng không biết võ công, chỉ thấy hai cái bóng dáng quần đấu ở một chỗ, căn bản phân không rõ ai thắng ai thua, chỉ biết cái mặc hoàng y kia chính là tiểu thư, hồng y chính là tiểu đại, tiểu thư sử dụng Trường Lăng, mà tiểu đại trong tay là một bả nhuyễn kiếm,  nhuyễn kiếm mềm mại thật giống như một cái dây lưng, lăng hàn run rẩy xâm nhập, ngân quang bay qua, nhưng thành một trường kiếm lợi hại, kéo ra vô số đóa kiếm hoa hướng trên thân tiểu thư đâm tới, kiếm mau, người còn mau hơn, một kích còn chưa trúng, xoay người lay động lướt qua, tư thái ưu nhã, nhẹ nhàng, thật giống như cành liễu, ở theo gió đung đưa, mềm mại không có xương…

Ba nha đầu thấy vậy trợn mắt há mồm, thở cũng không dám thở mạnh, rất sợ kinh động tới tiểu thư, làm cho nàng phân tâm, bất quá trường lăng của tiểu thư bỗng nhiên hóa thành đầy trời mảnh nhỏ, ở trong gió nhẹ bay lả tả rơi, giống như đầy trời mưa hoa, bay xuống từ không trung…

Hai người chậm rãi theo giữa không trung rơi xuống, Mộc Thanh Dao khóe môi lồng vẻ tiếu ý, chậm rãi mở miệng: “Không tệ, nói cái giá đi.”

Thanh âm của nàng vừa rơi xuống, tiểu đại tay run lên, nhuyễn kiếm hóa thành dây lưng bó buộc bên hông, đứng thẳng nhìn đáy mắt Mộc Thanh Dao mà hy vọng, nhìn ra nàng là nghiêm túc, lập tức ngưng mài trầm giọng: “Hai nghìn hai.”

“A, ” Lục nhi cùng Tiểu Liên kêu lên, nàng nói cái gì đó? Lại muốn hai nghìn hai, nữ nhân này là ai a, thật quá mức?

Bất quá Mộc Thanh Dao vẫn chưa cáu, con ngươi đen sắc bén như chứa ánh lửa, vươn tay ra: “Tốt, thành giao.”

_________________

Bình luận

Truyện đang đọc