THIÊN GIỚI HOÀNG HẬU

Kỳ thực không cần nghĩ cũng biết, ngôi vị hoàng hậu, vốn nên là của Sở gia, hiện tại chính mình lại ngồi trên đó, thân là người Sở gia thái hậu nương nương sao mà cam tâm tình nguyện, nàng ở trong cung đã nhiều năm như vậy có thể nói một tay che trời, lời này cũng không phải nói quá, huống chi một Phượng Loan cung nho nhỏ, làm sao mà không có người của nàng, nói không chừng trong ngoài hoàng cung, đều là tâm phúc của thái hậu, cho nên mọi việc bọn họ làm đều phải cẩn thận.

“Tiểu thư?”

Mạc Sầu đôi mi thanh tú nhíu lại, ánh mắt có chút lạnh, ngước mắt quét nhìn xung quanh mình, Mai Tâm ở bên cạnh nghe hai người các nàng nói chuyện, có chút run sợ, đây gọi là chuyện gì a, tiểu thư mới vừa gả vào trong thâm cung thôi, liền làm cho người ta có cảm giác bất an, rối loạn.

“Ta đói bụng, ” Mộc Thanh Dao giọng nói vừa xong, sắc mặt đã ôn hòa, không còn sự căn thẳng lúc nãy, hình như chuyện mới vừa rồi chỉ là một cái gì đó nhỏ bé chen ngang mà thôi, Mạc Sầu biết tiểu thư chỉ là đem việc này đặt ở trong lòng, loại sự tình này không phải một ngày một buổi mà giải quyết được, phải từ từ thanh lý.

“Nếu đói bụng, liền ăn một chút gì đi, ” Mạc Sầu đương nhiên mở miệng, nàng không cho là việc này có bao nhiêu sao kinh hãi thế tục, đói bụng đương nhiên phải ăn cơm a, nhưng Mai Tâm bên cạnh thì mở to mắt, ngăn cản động tác của Mộc Thanh Dao: “Tiểu thư, không được, phải đợi hoàng thượng qua đây mới có thể ăn.”

“Chờ hắn trở về, ta đã chết đói, hơn nữa ngươi cho là hắn sẽ tới sao? Thật là, Mai Tâm, ngươi muốn bỏ đói tiểu thư nhà ngươi sao?”

Mộc Thanh Dao ngước đôi mắt đẹp nhìn Mai Tâm, Mai Tâm ngẩn ra, không biết nên nói cái gì, ánh mắt chăm chú, nhìn thấy quả táo hồng hồng trên giường, lập tức tiến tới nhặt lên, đặt ở trong tay Mộc Thanh Dao: “Nếu không, tiểu thư ăn trái táo đi, chờ một chút, hoàng thượng rất nhanh sẽ tới.”

“Ăn trái táo?” Mộc Thanh Dao hung ác trừng nha đầu Mai Tâm, rõ ràng có một bàn thức ăn, tại sao bắt nàng phải ăn táo, thế này làm sao nuốt trôi, hơn nữa một trái táo cũng không đủ no được, nàng từ sáng sớm đến bây giờ chưa  ăn cái gì, hiện tại đói bụng đến nỗi có thể ăn cả một con bò, hơn nữa hoàng thượng có đến hay không còn là một vấn đề: “Mai Tâm.”

Mai Tâm chu miệng lên cầm lại quả táo, bất đắc dĩ thở dài: “Được rồi, ăn thì ăn đi.”

Mộc Thanh Dao nhìn thấy Mai Tâm thỏa hiệp, nhanh chóng từ trên giường đứng lên, vọt tới bên cạnh bàn ăn. Trong hoàng cung rượu ngon món ngon, so với nơi khác thì cao quý hơn nhiều lắm, món ăn cũng nhiều, còn ngon miệng nữa, có rất nhiều thức ăn nàng căn bản không biết nó kêu tên là gì, nhưng ăn cũng thật ngon a, vừa bỏ vào miệng đã tan ngay, ngự trù trong cung đình quả nhiên tài nghệ rất giỏi, Mộc Thanh Dao một bên tán thưởng, một bên không quên uống một chút mỹ tửu, rượu này đặc biệt thơm, đúng là rượu ngon thượng đẳng, thơm ngát cả cổ họng, uống xong thật lâu mà vẫn tỏa ra mùi hương.

Mộc Thanh Dao rất nhanh ăn uống no nê, bởi vì có uống chút rượu, nên hai mí mắt bắt đầu dính lại, nàng mệt mỏi quá.

“Mạc Sầu, ta ngủ một chút đây.”

Mộc Thanh Dao vươn vai lắc mình rồi bò lên trên giường lớn điêu long hội phượng, thoải mái ngủ thiếp đi, buồn ngủ mông lung nhưng vẫn không quên lấy tay vuốt cái chăn gấm bách tử, vừa sờ vừa cảm thán, trong cung cái gì cũng đều là đồ tốt, ngay cả chăn đắp cũng rất dễ chịu.

Xa xa, cung nữ đứng hầu ở trước cửa, kinh ngạc không ngớt, hoàng hậu nương nương như thế nào mà giống như quỷ đói đầu thai, hiện tại ăn no xong còn nghênh ngang ngủ, thực sự là hoàn toàn không đem hoàng thượng để vào mắt, hoàng thượng có thể hay không sẽ trừng phạt nàng?

Có kẻ lo lắng, cũng có kẻ cười trên nỗi đau của người khác…

“Tiểu thư, người tỉnh tỉnh, tiểu thư?” Mai Tâm sắc mặt trắng xanh xấu xí đến cực điểm, Mạc Sầu đứng bên cạnh vẫn điềm tĩnh, thần sắc lạnh nhạt phân phó cung nữ ở cửa cung.

“Người đến, đem mấy thứ này dọn dẹp xuống đi, bắt đầu trang trí lại một bàn tiệc khác.”

“Dạ ” lập tức ba bốn cung nữ mặc y phục hoa lệ đi tới, cuối người xuống một chút, động tác nhanh nhẹn mang khay đến đem chén lớn chén nhỏ dọn dẹp xuống, họ lượn qua lượn lại như cá, một lần nữa dọn thêm một bàn đồ ăn khác, mà người ngủ ở trên giường lớn, hoàn toàn chưa phát hiện ra, vẫn đang ngủ say.

Mà những chuyện phát sinh ở Phượng Loan cung, rất nhanh liền có người bẩm báo cho thái hậu nương nương ở Quảng Dương cung.

Quảng Dương cung, thuộc về phạm vi của Tây cung, nằm ở hướng tây bắc, cung điện này nằm độc lập so với những nơi khác, qua nhiều thế hệ là chỗ ở của thái thượng hoàng và thái hậu, bốn phía trồng rất nhiều hoa cỏ cây cối, hoàn cảnh thanh tĩnh lịch sự tao nhã, thích hợp cho người già tĩnh dưỡng…

Lúc này, trước cửa cung điện cao lớn uy vũ, đứng thẳng mấy người thái giám mặc trang phục màu xanh lam đậm cùng cung nữ mặc y phục hoa lệ, mọi người cẩn thận từng li từng tí nghe theo lời phân phó để làm nhiệm vụ.

Trong đại điện, hoàng hương lượn lờ, màn hồng rủ xuống, trên phượng trường kỷ đang ngồi một nữ nhân hòa nhã sang trọng bộ dạng thướt tha, chính là triều đại đương thời thái hậu nương nương, chỉ thấy bên người thái hậu nương nương có một nữ tử mặt phấn mài ngài, nữ nhân này không ai khác, chính là cháu ruột của thái hậu, quý phi nương nương Sở Ngữ Yên, một thân y phục màu vàng thêu phượng hoàng mềm mại như sương khói, bên dưới mặc quần lụa mỏng uốn lượn thướt tha, cả người đều mang vẻ nhu mì, thế nhưng lúc này hai tròng mắt của nàng ửng đỏ, đầu cúi thấp, làm cho người ta thấy không rõ ánh mắt của nàng.

Thái hậu nương nương yêu thương vỗ vỗ tay nàng.

“Được rồi, ngươi cũng đừng thương tâm, từ xưa hoàng đế đều vô tình, người nam nhân nào không phải ba vợ bốn nàng hầu, huống chi là hoàng đế, đây là chuyện sớm muộn thôi, ngươi liền chấp nhận đi.”

Sở Ngữ Yên ngẩng đầu, sắc mặt một mảnh tái nhợt, khẽ cắn môi dưới, hơn nửa ngày mới nhỏ giọng mở miệng: “Ta cũng không phải không cho hoàng thượng nạp phi, thế nhưng ai sẽ nghĩ tới hoàng hậu lại là Mộc Thanh Dao cái nữ nhân háo sắc kia, hoàng thượng hắn sao có thể đối với ta như thế.”

Nói xong nước mắt đã lưng tròng, muốn rơi mà không rơi xuống, càng tăng thêm vẻ điềm đạm đáng yêu, lời này của thái hậu nương nương giống như một cây gai đâm vào lòng nàng, năm đó thái hậu nương nương cùng Lý hoàng hậu cùng nhau tiến cung, thế nhưng một người thì từ Kiền Thanh môn tiến vào, còn một người phải đi hướng Tuyên Võ môn, đãi ngộ đúng là khác nhau một trời một vực, chuyện làm nàng ăn năn cả đời, là không cách nào cùng hoàng thượng từ Kiền Thanh môn quang minh chính đại tiến vào hoàng cung.

Thật không nghĩ tới nàng và Ngữ Yên đều vô duyên với ngôi vị hoàng hậu, chẳng lẽ người Sở gia các nàng dễ bị ăn hiếp như vậy sao? Thái hậu nương nương càng nghĩ càng giận, sắc mặt tái xanh, một đôi mắt đen âm trầm quỷ dị.

“Ngữ yên, ngươi yên tâm đi, tất cả đã có cô đây, nữ nhân kia mơ tưởng lấn trên đầu ngươi, coi như là hoàng hậu thì thế nào? Chẳng qua chỉ là cái vỏ bọc hoàng hậu trống rỗng mà thôi”

Sở Ngữ Yên nghe xong lời thái hậu nói, mắt mở to, không biết cô nói thế là dụng ý gì, đang cẩn thận suy đoán, chợt bên ngoài đại điện đi tới một thái giám, cung kính mở miệng: “Thái hậu nương nương, Tân Nguyệt cô nương đã tới.”

“Tốt, tuyên nàng vào đi.”

“Dạ, thái hậu nương nương, ” thái giám lui xuống, Sở Ngữ Yên vẻ mặt khó hiểu, nàng biết Tân Nguyệt cô nương này, nàng là ái nữ của Tây Môn tướng quân, Tây Môn Tân Nguyệt, nàng ta là người khôn khéo, hơn nữa rất được Tây Môn tướng quân sủng ái, cô lúc này cho nàng ta tiến cung làm gì?

Bình luận

Truyện đang đọc