THIÊN GIỚI HOÀNG HẬU

Mộc Thanh Dao nghe lời nói âm u như gió lạnh thổi qua, ngước mắt nhìn chằm chằm đôi hắc đồng bên trên, ánh mắt của hắn như màu xanh lạnh lẻo của biển cả, bên trong lan tràn từng đợt sóng dồn dập, làm cho người ta không suy nghĩ được gì liền sa vào ở trong đó, bất quá đều này liên quan gì đến chuyện của nàng, khóe môi hiện lên tia cười nhạt.

“Dạ, hoàng thượng có cái gì không hài lòng sao?”

Mộc Thanh Dao rõ ràng khiêu khích hoàng thượng, bất quá tối nay Mộ Dung Lưu Tôn tâm tình không tệ, cũng không so đo nàng, khóe môi vẻ một nụ cười điên đảo chúng sinh, xoay người lại đi qua một bên bàn trà ngồi xuống, mở miệng nhẹ nói: “Qua đây theo trẫm chơi cờ đi.”

“Chơi cờ?”

Tình huống này Mộc Thanh Dao đúng là không nghĩ tới, vốn ở trong lòng nàng đã nghĩ xong một vạn chính sách để thực hiện, nếu như nam nhân này muốn sàm sở nàng thì làm sao bây giờ? đầu tiên là phế hắn rồi chạy, hay là trước chạy sau đó mới quay đầu lại trả thù, nhưng mà không nghĩ tới người ta chỉ là qua đây chơi cờ, cũng không nghĩ chiếm tiện nghi của nàng, cũng không nhắc tới uống ly rượu giao bôi gì, Mộc Thanh Dao thở dài một hơi, đúng ý nàng mong muốn nhưng đáy lòng lại có chút mùi vị chua chát, ê ẩm.

Hôm nay là ngày đại hôn của nàng a, nam nhân này thực sự là không hiểu phong tình, nàng sắc mặt khó coi hừ lạnh: “không đâu.” (TT: sặc tỷ quái lạ, sợ người ta chiếm tiện nghi của mình nghĩ cách chống lại, bây giờ người ta ko làm thì trách cứ…tỷ quái thai à. Thanh Dao mắt băng lạnh đầy sát khí, TT co giò bỏ chạy…-_-)

“Sẽ không sao? Như vậy xuân tiêu một khắc đáng giá ngàn vàng, chúng ta làm chuyện nên làm đi.”

Hắn vừa nói xong, người cũng đứng lên, chuẩn bị đi qua đây, dường như trên gương mặt quan ngọc hiếm khi thấy chăm chú, lời từ trong đôi môi đẹp của hắn nói ra, miễn bàn có bao nhiêu sức hấp dẫn, thế nhưng Mộc Thanh Dao tâm thần chỉ nhộn nhạo một giây, lập tức liền phục hồi tinh thần lại, nghĩa chánh nghiêm từ (lời nói hợp với chính nghĩa)cự tuyệt.

“Muốn cũng đừng nghĩ, ngươi không phải nói không hạn chế tự do của ta sao, chuyện tình ép buộc người, như thế nào mà làm được.”

Một tiếng buồn cười truyền tới, hoàng thượng thân thể chỉ chuyển động một tí sau đó vẫn như trước ngồi ở một bên bàn trà, ánh mắt chế ngạo, tựa hồ châm chọc nàng chuyện bé xé ra to, có nguyên nhân nên chột dạ phải không, hắn sẽ không dễ dàng đụng chạm người khác.

“Ngươi yên tâm đi, trẫm có thể cam đoan với ngươi, nếu như ngươi không tình nguyện, trẫm tuyệt đối không sẽ ép buộc ngươi làm việc này, qua đây theo trẫm chơi cờ đi.”

Mộc Thanh Dao mắt trợn trắng, còn có đôi phu phụ nào so với bọn hắn càng kỳ quái hơn không?

Đêm đại hôn không uống ly rượu giao bôi, không thân thiết, mà đang ở tẩm cung chơi cờ, chuyện này mà truyền đi ra ngoài, không phải hoài nghi hoàng đế có bệnh, thì chính là hoài nghi hắn thích nam nhân, bất quá hoàng đế sẽ không thật là như thế chứ?

Mộc Thanh Dao xuống giường, trong mắt nhiều sắc thái mập mờ hơn, từ trên xuống dưới liếc nhìn nam nhân đẹp kia, càng xem càng cảm thấy nam nhân này tuấn, thế gian ít có một loại tuấn mỹ như thế, khi thì bá đạo như mãnh sư, khi thì lãnh khốc tựa như tượng đá, khi thì ôn nhuận tựa như quân tử, nhiều diện mạo như vậy, lại phát sinh trên một người tuyệt sắc, mưu lược kinh tâm, sâu không lường được, nàng vẫn là cẩn thận chút cho thỏa đáng, ngàn vạn lần đừng trở thành một con cờ trong tay hắn.

“Hạ cờ xuống đi, chẳng lẽ ta sợ ngươi.”

Mộc Thanh Dao hừ lạnh, thân thể như gió lốc vọt tới bên người hoàng thượng, trên người hắn nhợt nhạt mùi Long Tiên Hương bay vào trong lỗ mũi của nàng, dẫn tới tâm nàng cứng lại, bất quá chỉ là chuyện trong nháy mắt.

Hai người mở quân cờ, ngồi vào chỗ của mình…

Đêm càng sâu, hai người toàn cục từ giờ hợi đánh đến giờ tý, vẫn chưa phân ra thắng bại, hai người đều cảm thấy ngoài ý muốn, Mộ Dung Lưu Tôn kỳ nghệ thế gian khó gặp gỡ đối thủ, cho tới nay đều vì tìm không được người chơi cờ với mình mà khổ não, không nghĩ tới mộc tam tiểu thư kỳ nghệ quả nhiên kỹ càng như vậy, có nhiều chiêu kín đáo che đậy, trước có đường, phía sau có kế sách, mỗi một bước đi đều định liệu trước, từng bước trong lòng, làm cho hắn không dám khinh thường, cờ như người, người như cờ,  mộc tam tiểu thư trong lòng chứa mưu lược chỉ sợ người bình thường khó có thể sánh bằng, nguyên lai sư phụ đưa tới cho mình chính là kỳ nhân dị sĩ, nếu không có hoàng đệ kiên trì, hắn thiếu chút nữa đã bỏ mất dịp may, lúc này, trong tim của hắn dâng lên lòng tôn trọng đối với nữ nhân này.

_________________

Bình luận

Truyện đang đọc