THIÊN TÀI TRIỆU HỒI SƯ



Edit: Mavis Clay
Khúc Lam Y vẫn nhìn Hiên Dật đầy khó chịu, mặc dù bề ngoài trông y rất bình thản và khiêm tốn, nhưng trong nội tâm Khúc Lam Y vẫn rất khó chịu với tên tình địch số một này, mặc dù hắn không phải là người thể hiện cảm xúc hết lên mặt, nhưng gương mặt vẫn thể hiện một chút những gì trong nội tâm, nhưng Hiên Dật thì khác, y lúc nào cũng cười, bất luận là đối mặt với ai, nói cái gì, vẫn luôn duy trì dáng vẻ lễ độ, nhìn vẻ mặt đó của y ngươi vĩnh viễn không thể đoán nổi người như thế rốt cuộc đang nghĩ gì.


Bặc Nguyên Di Sinh chỉ đi cùng với Hiên Dật, giữa hai người không có gì nhiều để nói, đa phần Bặc Nguyên Di Sinh suy nghĩ rất đơn giản, hớn hở thì ra mặt, gương mặt không hề che giấu bất kỳ cảm xúc suy nghĩ gì, so với Hiên Dật hắn ta thô thiển hơn nhiều, Hiên Dật kết giao với hắn, người ngoài cơ bản chẳng thấy được có lợi ích gì.


Người trẻ tuổi giao đấu với nhau cả ngày, mọi người bàn luận vô cùng vui vẻ, có thể học tập từ nhau là rất tốt.

Bặc Nguyên gia và Hiên gia tới thăm, lớp trẻ Nạp Khê tộc hiển nhiên chú ý, huống hồ chuyện Minh Trưởng Trì chỉ có các nhân vật vị trí cao trong Nạp Khê tộc biết, những người trẻ tuổi cơ bản không hề biết tới chuyện này, vả lại thanh thiếu niên hai nhà kia cũng không sai, chỉ có người lớn có ý định tham lam, không phải là thanh niên bọn họ.


Người ba tộc vui vẻ hoà thuận với nhau, vừa nói vừa cười, trong thời gian ngắn đã thân thiết với nhau, Khúc Lam Y chỉ im lặng nhìn cảnh tượng vui vẻ hoà thuận kia, ánh mắt lạnh nhạt, thầm quan sát động tĩnh phía Hiên Dật và Bặc Nguyên Di Sinh.


“Thiếu Chủ, vẻ mặt người kia thật là bàng quang.” Lịch Vẫn tươi cười tiến lại đây, Khúc Lam Y thoáng nhíu mày, “Trông ngươi tâm tình có vẻ không tồi nhỉ?”
Lịch Vẫn là kiệt xuất trong lớp trẻ, có thể nói là người đứng đầu, tác phong và hành động của hắn khá giống với Khúc Lam Y, mặc dù không hứng thú mấy với việc trao đổi với người khác, nhưng đã từng trao đổi với người trẻ tuổi khác nhiều hơn Khúc Lam Y, vì thế vẫn hiếm khi nở nụ cười.


“Đúng vậy, người Bặc Nguyên gia và hiên gia đã giúp ta học được không ít thứ.” Lịch Vẫn ngồi bên cạnh, nhìn về phía Hiên Dật và Bặc Nguyên Di Sinh, “Thật sự rất mong được trao đổi với hai vị Thiếu Chủ, có điều nghĩ lại không ổn cho lắm.”
Khúc Lam Y khẽ hừ lạnh, “Dựa vào thực lực của ngươi chưa chắc thua họ đâu.”
“Đa tạ sự coi trọng của Thiếu Chủ, ta còn kém xa lắm, đúng rồi Thiếu Chủ, lát nữa có người muốn đi dạo ở Nạp Khê tộc, Thiếu Chủ có đi cùng chúng ta không?”
Khúc Lam Y nhíu mày, “Hiên Dật và Bặc Nguyên Di Sinh có đi không?”
Lịch Vẫn gật đầu, “Bọn họ có đi theo, họ cực kỳ tò mò với lãnh địa của Nạp Khê tộc.”
Khúc Lam Y mím môi đứng lên, “Nếu họ đã muốn đi, ta hiển nhiên không thể vắng mặt, đi thôi.”
Lịch Vẫn thoáng ngực nhiên, với tính cách thường ngày của Thiếu Chủ chắc chắn sẽ không đi cùng họ, gần như không có ai trao đổi được với Khúc Lam Y.


“Bồi hồi gì nữa?” Khúc Lam Y thấy Lịch Vẫn ngồi đó ngơ ngác không khỏi lên tiếng, Lịch Vẫn sững sờ trong chốc lát rồi vội vàng đứng dậy đuổi theo, Thiếu Chủ đổi tính rồi à?
Người trẻ tuổi Bặc Nguyên gia và Hiên gia rất tò mò với Nạp Khê tộc, rất muốn tham quan đi dạo quanh gia tộc chính, dù sao Nạp Khê cũng có rất nhiều dòng nhánh, những vị khách ngoại lai này không thể đi vào, đi vài vòng ở nhà chính là đủ rồi.


Thiếu niên của ba tộc đi ở đằng trước, thiếu niên Nạp Khê tộc thi thoảng sẽ giới thiệu vài câu, ba vị Thiếu Chủ thì theo ở sau cùng, vẻ mặt Khúc Lam Y vẫn không thay đổi, Bặc Nguyên Di Sinh thì cứ lộ vẻ phiền não, Hiên Dật thì chỉ mỉm cười nhàn nhạt quan sát xung quanh, trông cực kỳ hiếu kỳ.


“Chẳng phải đã đi qua cả rồi sao, còn nhìn nhìn cái gì?” Khúc Lam Y lạnh lùng nói, Hiên Dật tới giờ vẫn chưa hề làm gì, hắn không thể phòng ngừa sơ suất được, tên này có rất nhiều thủ đoạn, khó lòng phòng bị được.


“Nhìn lại một chút cũng không tồi, khắc ghi sâu hơn.” Hiên Dật mỉm cười, Bặc Nguyên Di Sinh chán ngán gầm gừ, “Có cái gì mà xem chứ, thật là một đề nghị nhàm chán.”
“Di Sinh, ngươi xem một chút cũng tốt lắm đó.” Hiên Dật nói, nhìn sang bên cạnh, “Nạp Khê tộc khác với hai tộc ta, có chỗ độc đáo riêng đấy.”

Bặc Nguyên Di Sinh hừ lạnh, không thèm nói tiếp nữa, tiến về phía đám người trẻ tuổi cười nói náo nhiệt, bầu không khí ở đó thật sự rất khác biệt, thi thoảng có vài ánh mắt nóng rực nhìn ra sau hướng về Khúc Lam Y, tiếc là ánh mắt hắn không thèm nhìn bất kỳ ai ở đằng trước.


“Hồng Nghê, ngươi lại lén nhìn ra sau rồi!” Giọng nói chọc ghẹo vang lên, làm một nữ nhân đỏ bừng mặt, ánh mắt xấu hổ trừng bạn của mình, vội vàng thu ánh mắt lại.


“Ngươi xấu hổ gì chứ? Ngươi chính là đệ nhất mỹ nhân trong tộc của chúng ta, thực lực cũng cường hãn, còn sợ không xứng với Thiếu Chủ Nạp Khê tộc sao?”
Lời của bạn khiến mặt Hồng Nghê càng đỏ thêm, sâu trong lòng cũng có mong đợi, trước đi chỉ mới nghe qua Thiếu Chủ Nạp Khê tộc mà thôi, nhưng nhìn thấy tận mắt mới thực sự thấy hắn khác với người khác, ai lại không thích nam nhân như thế?
“Ngươi đừng xấu hổ nữa, thích hắn thì cứ lớn mật theo đuổi đi! Không chừng hắn lại thích mỹ nhân tính nết kiểu đấy.

Cùng lắm thì dùng sắc đẹp của ngươi quyến rũ hắn, nam nhân đều không kháng cự lại nổi nhan sắc đâu.” Bạn thân lại trêu ghẹo, không ngừng thúc đẩy nàng, Hồng Nghê xấu hổ thấp giọng nói, “Ta không có ý đó, đừng làm rộn.”
“Các ngươi đang nói gì thế?” Mấy nữ tử của Nạp Khê tộc tụ lại, tò mò lại hỏi, Hồng Nghê đỏ mặt không biết nói thế nào, nhưng người bạn đã thốt lên, “Thiếu Chủ các ngươi anh tuấn thật đấy, hơn nữa còn có dáng vẻ lạnh nhạt kia nữa, trông thật hấp dẫn.”
Nữ tử Nạp Khê tộc bật cười.


“Thiếu Chủ các ngươi hẳn có rất nhiều người theo đuổi nhỉ!”
“Hiển nhiên rồi, nữ nhân yêu thích Thiếu Chủ chúng ta rất nhiều, có điều rất hiếm ai lọt được vào mắt Thiếu Chủ.”
“Vậy Thiếu Chủ các ngươi thích cô gái kiểu nào?” Hồng Nghê đỏ mặt nhỏ giọng hỏi, mấy nữ tử Nạp Khê tộc cổ quái nhìn nàng, “Còn phải hỏi sao? Cô gái mà Thiếu Chủ thích hiển nhiên là Vân Phong rồi.”
“Vân Phong?” Hồng Nghê sững sờ, người bạn nghe xong bừng tỉnh, “Chẳng lẽ người Thiếu Chủ các ngươi yêu là Vân Phong?”
Mấy nữ tử Nạp Khê tộc gật đầu, “Hiển nhiên rồi, Thiếu Chủ chưa giờ đặt bất cứ nữ nhân nào trong mắt cả, trừ Vân Phong.”
Hồng Nghê cắn môi, trong lòng nhói lên, nam nhân tốt như thế thì ra là hoa đã có chủ…
“Vân Phong kia là người thế nào, phần lớn chúng ta chỉ nghe danh, chưa bao giờ thực sự gặp được nàng.

Các ngươi đã được gặp chưa?”
Nữ tử Nạp Khê tộc gật đầu, “Hiển nhiên rồi, hiện giờ Vân Phong đang ở trong tộc, chỉ là đã lâu rồi nàng không xuất hiện.

Còn về hình dung nàng, bên ngoài nói thế nào về nàng, chúng ta cũng không cần phải nói nữa.”
Hồng Nghê cắn môi, nhỏ giọng nói, “Lời đồn bên ngoài dù sao cũng có chỗ sai, nàng và chúng ta không cách nhau nhiều, sao có thể uy vũ như thế được… Người đời phóng đại quá rồi.”
“Có đồn quá lố hay không chúng ta không rõ lắm, nhưng Vân Phong là một người tốt, nàng cực kỳ trọng tình trọng nghĩa, tuy rằng dung mạo của nàng không phải xinh đẹp xuất chúng, nhưng lại có sự hấp dẫn riêng của chính mình.”
“Đúng thế, mới đầu ta cũng không cho nàng mạnh bao nhiêu, nhưng cử chỉ hành vi của nàng rất chính trực, ta còn được may mắn nói vài lời với nàng, hoàn toàn không có vẻ cao cao tại thượng nào cả, ngược lại cực kỳ khiêm tốn.”
“Nàng và Thiếu Chủ rất xứng đôi, lúc Thiếu Chủ ở cùng với nàng vẻ mặt không hề như thế đâu.”
Mấy nữ tử Nạp Khê tộc nói chuyện tới quên trời đất, miêu tả đủ kiểu về mối quan hệ giữa Vân Phong và Khúc Lam Y, Hồng Nghê khó nhọc lui sang bên cạnh một bước, người bạn của nàng thấy sắc mặt nàng không tốt liền vội vàng an ủi, “Các nàng là Nạp Khê tộc, hiển nhiên là sẽ hướng về Thiếu Chủ của mình, cho dù cô gái Thiếu Chủ mình thích có không tốt cũng sẽ không nói xấu ra mặt, hơn nữa chúng ta cũng chưa được thấy tận mắt Vân Phong, chưa chắc tin được lời của họ đâu.”
“Đúng thế Hồng Nghê, cho dù Vân Phong kia rất mạnh, nhưng chỉ có thực lực là thắng, ngoại hình và dung mạo nàng không sánh bằng đâu, huống hồ cả ngươi và nàng đều là Triệu Hồi Sư, so ra cũng không kém gì nhau.

Nam nhân đều yêu thích nữ nhân yếu đuối, nữ nhân cho ra nữ nhân mới được.”
Chỉ với vài câu của mấy người bạn đã đốt lên lại ngọn lửa bị tắt trong lòng Hồng Nghê, nàng lén quay đầu lại tìm nam tử lãnh khốc sau lưng, trái tim lại nóng lên, nếu mình cũng có thể được nam tử như thế thích thì thật tốt, nếu nàng được hắn yêu thương, đó chắc chắn là điều hạnh phúc nhất.


Đồ tốt thì ai cũng mong ước, nam nhân tốt thì sẽ khiến nữ nhân ái mộ, chỉ tiếc trong lòng Khúc Lam Y chỉ có một nữ nhân duy nhất, những nữ tử khác có làm gì cũng đừng hòng xen vào được.



Con người Hiên Dật nhìn thấy được ánh mắt si ngốc của Hồng Nghê, hơi rũ mắt xuống, nhếch miệng cười, “Di Sinh, đi lâu cũng mệt rồi, Thiếu Chủ Nạp Khê tộc sẽ không bạc đãi hai chúng ta chứ, nhiều ngày rồi thì nên tiếp đãi một cách chu đáo mới phải, như vậy thì mới hợp lễ nghi.”
Khúc Lam Y cười lạnh, “Chiêu đãi thì được, xong hết thì tiễn khách.”
Hiên Dật cười, “Thật hài hước, nếu thật muốn tiễn khách, ta thì lại không nỡ đi, dù sao cũng chưa được thấy mặt của Vân tiểu thư, không cam lòng chút nào.”
Sắc mặt Khúc Lam Y trầm xuống, Bặc Nguyên Di Sinh gãi đầu, “Có gì tốt đâu, ta muốn đi lẹ lẹ thôi!”
Ánh mắt Khúc Lam Y và Hiên Dật lại giao nhau, ánh lửa mơ hồ bật lên, Khúc Lam Y nhếch môi, “Tối hôm nay chắc chắn sẽ tiếp đãi các ngươi thật chu đáo.”
Hiên Dật gật đầu, chậm rãi dời tầm mắt đi, ngón tay đẩy gọng kính trên sống mũi, “Chắc chắn là phải chiêu đã cho thật tốt rồi.”
Buổi tối, Khúc Lam Y bố trí một bữa tiệc rất long trọng cho người trẻ tuổi hai nhà Bặc Nguyên và Hiên, các vị trưởng bối Nạp Khê tộc cũng xuất hiện, nhìn thấy sự hài hoà giữa những người trẻ tuổi, trong lòng dần yên tâm.

Tuổi trẻ nên trao đổi nhiều, lợi ích lớn.


Trong buổi tiệc náo nhiệt, có rất nhiều người cao giọng nói chuyện vui vẻ với nhau, cùng nhau nâng rượu, các cô gái cũng không ngoại lệ, một vài thiếu nữ uống tới đỏ mặt, càng tăng thêm sự quyến rũ.


Bặc Nguyên Di Sinh thì là một người thật thà, ngoạm từng miếng thịt uống từng ngụm rượu, trông rất thoả mãn, so với hắn, Hiên Dật và Khúc Lam Y giống những thiếu gia gia tộc hơn, hai người không hề động vào đũa, cũng chẳng động vào rượu một giọt nào, cả bữa tiệc náo nhiệt, hai người lại trông như người ngoài cuộc.


“Có rượu bên cạnh, lại không có giai nhân để bồi, thật là đáng tiếc.” Hiên Dật nhìn ly rượu nỏi nhỏ, “Vân tiểu thư mà cũng ở đây thì thật tốt.”
Ánh mắt Khúc Lam Y thâm trầm, nếu không phải hắn đang phải cố duy trì dáng vẻ này thì đã sớm ra tay rồi, trước mặt hắn lại dám đùa giỡn nữ nhân của hắn không phải chỉ lần một lần hai, tiểu tử kia mưu đồ với tiểu Phong Phong đã lâu, hơn nữa không phải mới một hai ngày.


“Đừng phí sức nữa.” Khúc Lam Y lại khẳng định, “Nàng là nữ nhân của ta, dù ngươi làm gì cũng không giành được nàng đâu.

Một khi Vân Phong đã xác định ai thì sẽ không dễ dàng thay đổi, ngươi đừng có xem thường nàng.”
Hiên Dật bật cười, gương mặt hơi biến đổi, không uống rượu nhưng vẻ mặt lại như có chút say.

“Xác định? Nạp Khê Lam Y, quơ chân đá loạn của ngươi có thể thành công, thì tại sao ta lại không cơ chứ? Đừng có tự tin quá, có vài chuyện mặc dù đã thành kết quả nhưng vẫn có thể thay đổi đấy.”
Khúc Lam Y cười lạnh, “Nếu ngươi có thể thành công thì không cần phải ở đây cố ý khiêu khích đâu.”
Tròng kính trên mũi Hiên Dật loé lên một tia sáng, cười khẽ, “Cuối cùng ai mới là người thắng, chúng ta cùng nhìn xem.” Rồi nâng ly rượu trên bàn lên một hơi uống cạn sạch, Khúc Lam Y nhíu mày, trong lòng đang suy nghĩ có nên đánh luôn không, đánh hắn tới trọng thương cũng được lắm…
“Nạp Khê Lam Y.” Giọng nói mảnh mai vang lên, Khúc Lam Y nhíu mày nhìn sang, chợt thấy một nữ nhân mặt mày đỏ bừng thẹn thùng bước tới, trong tay nàng ta cầm ly rượu, trong đôi mắt song sánh, gương của nàng ta thon dài xinh xắn, là nam nhân chắc chắn sẽ lưu luyến.


Khúc Lam Y chỉ nhìn lướt qua, “Ngươi là ai?”
Hiên Dật cười rộ lên, ánh mắt hứng thú nhìn Hồng Nghê, “Hồng Nghê ở tộc ta trước giờ tâm cao khí ngạo, không ngờ lại có lúc thẹn thùng như thế, thật khiến ta mở mang tầm mắt.”
Mặt Hồng Nghê càng ngày càng đỏ, ly rượu trên tay hơi run, Hiên Dật lạnh nhạt nói, “Hồng Nghê là đệ nhất mỹ nhân của Hiên gia, là một Triệu Hồi Sư thực lực không tầm thường, rất nhiều nam nhân chưa bao giờ lọt được vào mắt nàng, hôm nay lại chủ động, chắc là có ý với ngươi đấy.”
Hồng Nghê cực kỳ lúng túng, không biết nên nói gì cho phải, tâm tư của mình bị nói thẳng ra hết, thân là cô gái nàng thấy thật ngượng ngùng.

Khúc Lam Y mím môi ngồi im, vẻ mặt vẫn không biểu cảm, không có gì để nói, bầu không khí trở nên lạnh đi, Hồng Nghê không biết phải nói gì, cảm thấy ánh mắt của nam nhân an tuấn trước mặt như lưỡi dao xẹt qua trái tim mình vậy.



“Hồng Nghê, còn lo lắng gì nữa chứ, rượu đã bưng trong tay rồi, sao lại không uống được?” Hiên Dật cười khẽ, tay Hồng Nghê khẽ run lên, muốn rút lại cũng không được nữa, chỉ có thể nhắm mắt bưng ly rượu trong tay lên, sau đó nhìn nam nhân anh tuấn phía đối diện.


Khúc Lam Y nhíu mày, không thèm để ý tới nữ nhân kia, Hiên Dật cười lớn, “Sao thế, rượu đã uống rồi cũng không nể mặt như thế? Thiếu Chủ Nạp Khê tộc hơi cuồng vọng rồi đấy.”
Khúc Lam Y nhíu mày, rõ ràng là một ly rượu uống cũng có vấn đề mà không uống cũng có vấn đề, Hiên Dật lại nói tới cả quan hệ giữa hai gia tộc, y cố ý.

Khúc Lam Y cảm thấy không vui, nhưng biết có vài chuyện hắn buộc phải làm, sau này khi ngồi lên vị trí của lão đầu thì những chuyện mang tính tượng trưng thế này là không thể tránh khỏi.


Khúc Lam Y bưng ly rượu lên uống một hơi cạn sạch, đến nhìn mặt của Hồng Nghê cũng không thèm, nàng đỏ mặt lúng túng đứng đó, ánh mắt Hiên Dật lạnh lùng đảo qua, “Thiếu Chủ Nạp Khê tộc đã uống cạn rồi, Hồng Nghê ngươi còn đứng đó làm gì?”
Hồng Nghê lúng túng, cũng ngay lập tức uống cạn ly rượu của mình rồi vội vã xoay người trở về, Hiên Dật cười khẽ, nhìn sang Khúc Lam Y, “Ngươi cũng biết kiềm chế bản thân thật đấy.”
Vẻ mặt Khúc Lam Y lạnh lùng, “Ta cũng nhắc cho ngươi biết, nếu không phải là ở đây, ta đã sớm ra tay rồi.”
Hiên Dật cười vui vẻ, rót đầy ly rượu của mình rồi ngửa đầu rót xuống, ánh mắt nhìn trăng rằm sáng tỏ, lẩm bẩm.

“Trời đêm hôm nay… thực là đẹp…”
Bữa tiệc tối tới hồi kết thúc, Bặc Nguyên Di Sinh ăn uống thoả thê hài lòng về phòng nghỉ, thanh niên hai tộc Bặc Nguyên gia và Hiên gia cũng trở về nghỉ, người Nạp Khê tộc cũng trở về phòng mình, Hiên Dật đã sớm về phòng, Khúc Lam Y thì không đi trước mà nán lại một lát, ánh mắt nhìn chằm chằm về hướng phòng Hiên Dật và Bặc Nguyên Di Sinh, thấy họ không có hành động gì lạ mới xoay người rời đi.


“Canh chừng họ.” Trước khi đi, Khúc Lam Y nói với nơi nào đó trong không khí, sau đó thì biến mất.


Sau khi Khúc Lam Y biến mất, không bao lâu sau Hiên Dật và Bặc Nguyên Di Sinh xuất hiện giữa hư không, chỉ vài giây ám vệ bí mật của nơi này đã bị xử lý sạch sẽ, mỗi người bị đánh bất tỉnh ném vào góc.


“Đưa nàng ta ra.” Hiên Dật nói nhỏ, Bặc Nguyên Di Sinh nhíu mày xoay người vào một căn phòng, lúc trở lại, dưới cánh tay cắp thêm một nữ nhân, đôi mắt nhắm chặt như đang ngủ say.


“Cho nàng uống đi.” Hiên Dật đưa một chiếc bình cho Bặc Nguyên Di Sinh, hắn đẩy miệng của nữ nhân kia ra đổ xuống, ánh trăng chiếu lên mặt của nữ nhân, chính là Hồng Nghê.


“Đi thôi.” Hiên Dật thấy thuốc trong bình đã được đổ xuống, loé mình tiến lên phía trước, Bặc Nguyên Di Sinh thì cắp Hồng Nghê theo sau, nhìn gương mặt mềm mại của cô gái xinh đẹp trong ngực, nhỏ giọng nói, “Đưa cho Nạp Khê Lam Y chi bằng đưa cho ta, ta thích kiểu nữ nhân thế này.”
Hiên Dật cười lạnh, “Di Sinh, ngươi bỏ suy nghĩ đó đi.”
Bặc Nguyên Di Sinh hờ hững nói, “Ngươi coi ta là thủ hạ đấy à?”
Hiên Dật ngoái đầu nhìn lại, “Sao lại thế được? Di Sinh ngươi biết ta đấy, nàng ta bẩn, ta sẽ không quan tâm.”
Bặc Nguyên Di Sinh nhướng mày, “Nữ nhân nào trong mắt ngươi lại chả bẩn? Chắc chỉ có mỗi Vân Phong kia.


Hiên Dật cười, đưa tay đẩy khung kiếng, sâu xa nói, “Vân tiểu thư rất sạch sẽ… Trong thế giới này, nàng là người sạch sẽ nhất.”
Bặc Nguyên Di Sinh thầm làm thế nôn mửa, thực không hiểu nổi tên Hiên dật này đang nghĩ gì, nữ nhân nào mà chẳng như nhau, còn cái gì bẩn với không bẩn nữa chứ! “Nạp Khê Lam Y sẽ chạm vào nàng ta sao? Trông hắn chẳng có hứng thú gì với Hồng Khê cả.”
Hiên Dật hắng giọng cười, “Có chạm vào hay không còn phải xem thử chính bản thân hắn.”
“Vừa rồi ngươi cho nàng ta uống thứ gì thế? Thôi Tình Dược à?” Bặc Nguyên Di Sinh tò mò, Hiên Dật cười, “Thôi Tình Dược? Dùng cái thứ thấp kém này sao có thể dụ Khúc Lam Y mắc đâu được, như thế thì coi thường quá.” Hiên Dật nhìn Hồng Nghê đang nằm dưới cánh tay Bặc Nguyên Di Sinh, “Đây là thuốc ảo ảnh, có thể biến Hồng Nghê thành nữ nhân mà hắn muốn nhất.”
“Cái gì?” Bặc Nguyên Di Sinh sửng sốt, “Có cả thứ này cơ á?”
“Hiển nhiên là có rồi, ngươi không nghĩ tới không có nghĩa là nó không tồn tại, ta không có khả năng khiến Khúc Lam Y động tình với Hồng Nghê được, như vậy thì quá xem trọng nàng ta rồi.”
“Không ngờ ngươi lại vô tình như thế đấy.” Bặc Nguyên Di Sinh cau mày, bình thường Hiên Dật lúc nào cũng cười, thực tế thì không đặt bất kỳ ai vào mắt, người tộc của chính y y cũng có thể lợi dụng chỉ để đạt được mục đích của mình.



“Di Sinh, ngươi nghĩ sai về ta rồi, nếu thật sự thành công, với ta mà nói là một công đôi việc.” Hiên Dật cười vui vẻ, Bặc Nguyên Di Sinh cau mày, “Ngươi đừng có dùng tâm cơ đấy lên người ta, nếu không…”
“Ngươi nghĩ nhiều rồi.” Hiên Dật nói, hai người nhanh chóng tới biệt viện của Khúc Lam Y, âm thầm khéo léo loại trừ thủ vệ, đẩy cửa phòng Khúc Lam Y ra, đặt Hồng Nghê lên giường, lúc này nàng ta đã sớm thay đổi dung mạo, nằm trên giường là một cô gái có diện mạo y hệt Vân Phong.

Chất thuốc ảo ảnh chỉ thay đổi dung mạo của Hồng Nghê, không hề đổi được vóc người.


“Thay đổi rồi? Một nhìn ra được chút sơ hở nào cả.” Bặc Nguyên Di Sinh nhìn Hồng Nghê trên giường, thốt lên, Hiên Dật đưa mắt nhìn ra bên ngoài, Nạp Khê Lam Y vẫn chưa trở lại, có thể thấy hắn chắc là đã đi vòng qua chỗ khác, không vội, hắn sẽ trở lại thôi.


“Đi thôi.” Hiên Dật nhàn nhạt nói, mang theo Bặc Nguyên Di Sinh ra ngoài, ra tới cửa viện, cổ tay Hiên Dật lộn một phát, trong tay xuất hiện một lá phù chú, hắn vỗ lá phù chú lên mặt đất, không gian chấn động vài đợt rồi trở về yên tĩnh.


“Không Gian Phong Toả?” Bặc Nguyên Di Sinh thấy hành động của hiên Dật thì nghi ngờ, y nhếch môi, “Hiển nhiên không thể để người khác tới phá chuyện được, chỉ cần Nạp Khê Lam Y bước vào, chưa tới ngày hôm sau hắn chắc chắn sẽ không ra ngoài.”
Bặc Nguyên Di Sinh nhíu mày, “Nạp Khê Lam Y làm gì mà dễ gạt thế? Hắn chắc chắn biết Vân Phong đang ở đâu, người trên giường kia cùng lắm chỉ đổi mặt, cơ thể vẫn lộ, hắn cơ bản sẽ không bị lừa.”
Hiên Dật cười thâm trầm, “Đó là khi ý thức của hắn tỉnh táo, nhưng nếu ý thức của Nạp Khê Lam Y trở nên bất định, thì phải làm như thế nào đây?”
Bặc Nguyên Di Sinh không khỏi quay đầu lại, “Chẳng lẽ ngươi cũng động tay động chân trên người hắn? Từ lúc nào thế?”
Ánh mắt Hiên Dật trầm xuống không lên tiếng nữa, Bặc Nguyên Di Sinh cũng im lặng, một bóng người đang đi về phía này, chính là Khúc Lam Y.

Bóng của hai người ẩn trong bóng tối, Khúc Lam Y đi từ từ như một bóng ma, ánh trăng chiếu lên người hắn, hiện rõ vẻ mặt không ổn của hắn.


Bữa tiệc kết thúc, Khúc Lam Y tính tới tháp Niết Bàn một chút xem tình hình của Vân Phong, ai ngờ mới đi được nửa đường cảm thấy dưới chân xoay chuyển, thậm chí tầm mắt cũng dần trở nên mơ hồ, Khúc Lam Y mới đầu còn làm lơ, sau đó đầu càng ngày càng mơ hồ, hắn không khỏi tự giễu, chẳng lẽ chỉ một ly rượu đã khiến mình say mèm rồi rồi sao?
Cứ thế này tới tháp Niết Bàn thì không ổn, đành phải trở về nghỉ ngơi, càng đi tầm mắt càng mờ mịt, đầu cũng dần mê man, cảm giác nóng ran lan lên mặt, trông cực kỳ giống bị say, Khúc Lam Y thầm cười nhạo mình đã già rồi, một ly rượu mà cũng khiến hắn say được tới mức như thế, xem ra sau này nên ít đụng vào thì hơn, nếu lỡ vào ngày thành thân với tiểu Phong Phong mà uống rượu tới thế này, đêm động phòng hoa chúc của hắn sẽ bị nhỡ mất.


Nghĩ tới đây, cơ thể đột nhiên lại nóng bừng lên, đốt cháy từ trong ra ngoài, hình ảnh thân mật với Vân Phong nhảy lên đầu, đôi môi và cơ thể mềm mại, cảm giác tốt lành khi ngón tay chạm vào, cứ thế không thể khống chế chiếm lấy đầu óc Khúc Lam Y, khiến hơi thở của hắn dần trở nên dồn dập.


Hắn là nam nhân, hiển nhiên cũng có dục vọng, nữ nhân mình yêu ở bên người lại không thể chạm vào, đây là một chuyện cực kỳ khổ sở, chỉ cần tới gần là ngọn lửa kia lại không ngừng cháy lên, lực tự chủ của hắn rất mạnh, có thể chống được tới giờ, hắn thực bội phục bản thân.


“Tiểu Phong Phong…” Khàn giọng thì thầm, ánh mắt hắn hơi đỏ lên, từng sắc đỏ dần chiếm lấy, trong đầu đều là hình ảnh thẹn thùng của Vân Phong, cứ như thể chỉ cần nghĩ như thế là nàng đang ở bên cạnh mình, chạm tay là có thể dễ dàng chạm tới.


Đầu óc Khúc Lam Y đã hoàn toàn bị những điều này chiếm lấy, không hề phát hiện bước chân mình đã vô định dần, sắc mặt cũng hồng lên mất tự nhiên, không chút phòng bị vào trong viện, bước vào cạm bẫy mà Hiên Dật đã chuẩn bị sẵn cho hắn.


Hiên Dật nhìn gương mặt đỏ bừng của Khúc Lam Y, vẻ mặt thì mơ hồ, sâu trong mắt dậy sóng mãnh liệt, hắn đang muốn, y biết rõ điều đó.

Toàn thân Hiên Dật căng cứng như đá, trong lúc lơ đãng Bặc Nguyên Di Sinh chạm phải, “Ngươi sao thế?”
Một lúc lâu sau Hiên Dật mới quay đầu lại, đôi mắt sáng rực như có một ngọn lửa dấy lên ở bên trong.

Sau đó gương mặt chuyển đi, như một bóng ra bước ra, Nạp Khê Lam Y, Vân Phong mà ngươi luôn hằng mong ước đang ở bên trong, tuyệt đối đừng khách khí đấy.




Bình luận

Truyện đang đọc