THIÊN TÀI TRIỆU HỒI SƯ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




Edit: Mavis Clay

Khúc Lam Y và Hiên Dật nghe thế đều ngạc nhiên. Mười cường giả Huyết Hồn gần như đều bị họ khống chế hết rồi, theo lý thì tình thế đang nằm trong tay bọn họ chứ, sao bây giờ lại chủ động rút lui? Dù có muốn phá cái hang ổ này cũng được nữa. Trừ phi… có thêm cường giả tham gia!

Năm ma thú khế ước rất muốn quay lại, nhưng ý của Vân Phong rất kiên định, bọn họ không thể cãi lời, năm bóng người cùng nhay chạy ra ngoài. Khúc Lam Y thì xoay người xông vào bên trong.

“Ngươi làm gì thế?” Hiên Dật nhanh tay cản hắn lại.

Khúc Lam Y hất phăng, “Buông ra!”

“Chẳng phải Vân Phong đã dặn ngươi là phải lui lại sao?”


“Ta làm gì không tới lượt ngươi ý kiến!” Khúc Lam Y hất văng cánh tay Hiên Dật, cố chấp quên mình xông vào, Hiên Dật đứng đó, cường giả Huyết Hồn vốn bị áp chế bắt đầu phản chiến, hắn giật nhẹ khóe miệng, “Thật đúng là một đại thiếu gia khó chiều…” Mắt đen lóe lên, cũng lách mình chạy ra ngoài.

Vân Phong lao như điên về phía trước, hiện giờ năm con ma thú, Lam Y và Linh hẳn là đã rút lui rồi, tốc độ Đồ đại nhân sau lưng vẫn rất mau, nàng cắn răng, vỗ mạnh đôi cánh sau lưng liều mạng bay đi. Liều một lần xem thử nàng có thể qua được kiếp này hay không.

“Người của Huyết Hồn nghe rõ, khỏi cần để ý tới những kẻ khác, bắt sống Vân Phong.” Đồ đại nhân ngầm nói, mười cường giả đang truy kích nhanh chóng quay lại, năm ma thú khế ước thấy thế liền kêu lên. “Không ổn rồi!” Chúng lập tức đuổi ngược trở lại nhưng đã muộn. Đồ đại nhân ở sau, mười cường giả ở trước, tiền hậu giáp kích.

Vân Phong nghiến răng. Muốn bắt sống nàng? Không dễ đâu!

Phù chú của sư tôn có thể dùng vào lúc khẩn cấp, nhưng mà có tới hai nhóm tấn công ở trước và ở sau, chẳng lẽ phải dùng hết cả hai lá phù chú ngay tại đây? Nàng cắn răng, bây giờ đành phải bất chấp mà thử một lần thôi.

“Ha ha ha ha ha! Vân Phong! Hôm nay ngươi đừng hòng chạy khỏi đây!” Đồ đại nhân cười điên cuồng, bàn tay khổng lồ màu đen từ trong áo choàng xông ra, mười cường giả chặn đầu cũng vung áo choàng lên, mười bàn tay từ phía trước đánh tới.

“Phong Phong nya!” Nhục Cầu ré lên, chắn người trước Vân Phong, hơn mười luồng Ám Nguyên Tố điên cuồng đánh tới, nàng hít sâu một hơi, từ từ nhắm mắt lại, năng lượng tinh thần thấm vào trong lá phù chú, dẫn sức mạnh bên trong nó phá ra ngoài.

Một tiếng dã thú gào thét kỳ lạ vang lên, cổ kính và dữ dội khiến trái tim và cả linh hồn người khác phải chấn động. Một tia sáng chói mắt như muốn đâm xuyên qua mắt của người khác, nhanh chóng bùng nổ và khuếch tán ra.

“Cái… cái gì?” Mười người Huyết Hồn trợn mắt há mồm, toàn thân bị ánh sáng kia cuốn vào. Từng tiếng kêu la thảm thiết vang lên, Vân Phong dường như có thể nghe thấy được cả tiếng linh hồn bị xé nát.

Một bóng người lao tới, cánh tay nam nhân ôm vững vàng lấy nàng, hơi thở ấm áp khiến người khác an lòng bao bọc lấy Vân Phong, lại mang tới cảm giác lạ lẫm một cách khó hiểu. “Kẻ nào dám động vào Vân Phong, bản thiếu nhất định sẽ không bỏ qua!”

Bàn tay Khúc Lam Y siết lại. Ngọc bội trắng dần bị máu nhuộm đỏ dần. Chỉ nghe thấy một tiếng khiến người khác phải chấn động. Trong ánh sáng khổng lồ có một thần hình to lớn di chuyển mờ ảo, xông về phía Đồ đại nhân.

Con ngươi Đồ đại nhân co lại, áo choàng bay lên theo gió, Ám Nguyên tố lăn tăn như sóng biển, sôi sục lên mãnh liệt. Trong nháy mắt, một con rồng Ám Nguyên Tố xuất hiện, cái đầu dữ tợn ộ ra từ trong bóng tối. Vân Phong tối sầm mặt. Nàng đã từng thấy cái đầu rồng đó.


Đầu rồng khổng lồ dữ tợn hiện ra từ bóng tối, mang theo cảm giác khiến lồng ngực người khác cảm thấy bị đè ép.

Ánh sáng chói mắt cũng vì thế mà ngưng lại, Khúc Lam Y khẽ cau mày, “Sao thế, lão già?”

“…Không ngờ lại có thể gặp lão bằng hữu ở đây.” Một giọng nói hùng hậu trầm thấp vang lên, mang theo sự già cỗi của năm tháng, gióng như thời gian đã mất đi giá trị trong âm thanh kia. Khúc Lam Y nhíu chặt ngon mày, “Lão bằng hữu?”

“Nhiều năm không gặp, không ngờ lúc gặp lại ngươi lại có hình dáng đó.”

Đầu rồng dữ tợn trong bóng tối lăn tăng, không hề có chút phản ứng nào với câu chào hỏi kia, trái tim trong lồng ngực Vân Phong nhảy lên, cự long mày đen kia cơ bản không có thực thể, không có linh hồn. Chỉ là một hình dáng mà thôi.

“…Hóa ra là thế, xem ra là ta nhận nhầm rồi.” Tia sáng chói mắt khẽ run lên, thân hình khổng lồ trong ánh sáng khẽ di chuyển, chợt tỏa uy áp nặng như thái sơn.

Sắc mặt Đồ đại nhân không khỏi tái thêm vài phần, trong lòng nghi hoặc, mấy câu nói vừa rồi dù ít nhưng lại chứa muôn vàn ý nghĩa, chẳng lẽ thứ mà tiểu tử kia nắm trong tay là…

Đồ đại nhân nghiến răng, đầu rồng dữ tợn đột nhiên há to miệng, nhào về phía ánh sáng. Nguồn sáng chói mắt cũng di chuyển, một tiếng thú gầm to rõ vang dội cả bầu trời.


Ánh sáng và bóng tối chạm với nhau.

Không gian bằng phẳng trogn nháy mắt bị xé rách ra vài khe nứt. Vô số không gian vặn vẹo xuất hiện.

“Chuyện gì đã xảy ra?” Hai vị Hoàng Tử Thiên Yêu tộc vị tiếng nổ kinh động, chẳng lẽ trong cấm địa Thiên Yêu tộc còn có kẻ khác? Sắc mặt Đại Hoàng Tử âm trầm không nói hai lời lập tức đuổi theo, còn Nhị Hoàng Tử cũng tối tăm mặt mày đuổi theo, trong lòng không khỏi run rẩy. Nơi phát ra tiếng nổ vừa rồi chẳng phải là chỗ căn cứ Huyết Hồn sao? Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?

Vân Phong được Khúc Lam Y bảo hộ ở trong ngực, các khe nứt không gian xung quanh không ngừng mở rộng ra, Không Gian Lực vặn vẹo hút những thứ quanh đó vào, cây cối, đất đai, mọi thứ gần như bị nuốt chửng sạch sẽ. Đôi mắt Khúc Lam Y nhìn vào ngọc bội trắng nhuốm máu trong lòng bàn tay, lại ngước mắt nhìn giao chiến trên không, môi khẽ câu lên, đã tới cực hạn rồi.

“Ưm!” Đồ đại nhân kêu lên đau đớn, mặt càng tái


//


Bình luận

Truyện đang đọc