Lúc này, Khâu Hàn mới nhớ ra ngày hôm qua cậu đã uống rượu với Cố Dương, có chút ngượng ngùng nói: “Thật xin lỗi, cậu tới đây làm khách mà còn phải để cậu chiếu cố lại tớ.”
Cố Dương ngồi dậy nói: “Không sao hết, giường này rất lớn, trong phòng cũng ấm áp, tớ có gọi người đem chăn bông vào nên ngủ rất thoải mái.”
“Chờ cơm sáng xong, chúng ta đi ra ngoài mua đồ đi.” Khâu Hàn nói.
“Mua xe hả?” Cố Dương dùng tay che miệng ngáp một cái.
“Đúng vậy, mua xe.” Khâu Hàn có chút chờ mong nói: “Tớ muốn thử cảm giác lái xe đi ra ngoài hóng gió.”
Cố Dương gật đầu nói: “Gét gô, tớ đi bới cậu.”
Hai người rửa mặt thay quần áo, ăn bữa sáng xong liền cùng nhau ra cửa.
Hiện tại, Khâu Hàn là kẻ có tiền, nếu muốn mua xe, đương nhiên là không chỉ tốt mà còn phải hiếm nữa.
Người tiếp đón bọn họ là một nhân viên có nhiều năm kinh nghiệm, cũng không vì bọn họ nhìn trẻ tuổi mà ngó lơ bọn họ, sau khi trò chuyện đơn giản thì người này cũng đã nhìn ra thân phận hai người bọn họ không phú thì cũng quý, vì thế chăm sóc bọn họ vô cùng nhiệt tình.
Xe ở nơi này rất đắt, cho nên đặc biệt có một khoảng sân lớn để thử xe, bằng không nếu thử xe ở bên ngoài, lỡ mà xướt chỗ nào, thì sẽ phiền phức lớn.
Nhân viên tiêu thụ chạy xe đến sân thử xe, sau đó trao đổi vị trí cùng Khâu Hàn, mình thì ngồi ở ghế sau.
Khâu Hàn ngồi trên ghế, đang định khởi động xe, đột nhiên đôi mắt xuất hiện bóng chồng, cậu dùng sức lắc đầu.
“Làm sao vậy?” Cố Dương quay đầu lại nhìn cậu nói.
“Đầu có hơi choáng váng một chút, có thể là tuột huyết áp.” Khâu Hàn dùng tay vỗ nhẹ cái trán vài cái.
Cố Dương lập tức móc ra một khối chocolate từ trong túi đưa cho cậu.
Khâu Hàn nhận lấy, mở chocolate ra bỏ vào trong miệng, tay cậu dùng sức nắm tay lái, không biết có phải nguyên nhân là do sau khi lấy được bằng lái mà chưa từng lái xe lần nào hay không, mà cậu đột nhiên có loại cảm giác hoảng hốt.
Khâu Hàn chúi người về phía trước, nghiêm túc nhìn đường trước mặt, thấy sân thử xe trống trải như vậy, lại không có xe khác vì thế mạnh mẽ áp xuống cảm giác hoảng hốt, khởi động xe.
Lúc sau mọi thứ đều thuận lợi, Khâu Hàn đã tìm lại được cảm giác rồi, liên tục thử vài chiếc xe, thì có hai chiếc cậu thích nhất, cậu cũng lười chọn, mua một lúc hai chiếc có thể đổi qua đổi lại, nhân viên tiêu thụ vui sướng dẫn hai người đi ký hợp đồng mua xe, sau khi Khâu Hàn tiến hành chi trả, nhân viên tiêu thụ đã vô cùng cung kính tiễn bọn họ rời đi.
Khâu Hàn cảm thấy, sau khi xe đưa đến, cậu nên tìm một nơi luyện xe cho tốt đã, sau đó mới dám lái xe ra ngoài.
Buổi sáng đi dạo, ăn cơm trưa xong, buổi chiều bọn họ lại đi mua sắm, Khâu Hàn mua rất nhiều camera, còn có một ít máy tính, đồ vật linh tinh.
Mấy ngày nữa trôi qua, Khâu Hàn vẫn còn đang mua sắm, đồng hồ hàng hiệu, đồ cổ, tác phẩm nghệ thuật,....
Cố Dương biết Khâu Hàn đang dời lực chú ý của mình đi chỗ khác, muốn che giấu sự khó chịu trong lòng. Cố Dương cũng không nói gì, chỉ bồi cậu, chờ cậu phát tiết đủ rồi, thì nhắc nhở cậu nên dừng lại.
Trước khi Cố Dương mở miệng nhắc nhở, Khâu Hàn đã dừng hành vi này của mình lại rồi, bởi vì dù cảm giác tiêu tiền rất đã nhưng cũng không thể chân chính làm cảm giác khó chịu trong lòng biến mất, cậu cũng biết trốn tránh cũng không giải quyết được vấn đề gì, cho nên quyết định tự mình đối mặt.
Thời gian kế tiếp, Khâu Hàn lại lần nữa chuyên chú với công việc và ủ rượu.
Hôm nay, công việc ủ rượu của Khâu Hàn vừa kết thúc, đang ở trong viện nghỉ ngơi, đột nhiên lúc này có người tìm đến, Khâu Hàn gọi nhân viên công tác mời người tới đây.
Khâu Hàn ngồi ở đại sảnh lầu một, lười nhác dựa vào gối, một tay đùa nghịch khay trà bên cạnh bàn lùn.
Sau khi người này tiến vào, Khâu Hàn cũng không ngẩng đầu lên nhìn mà là nói: “Ngồi.”
Lâm Dật Cẩm nhìn thoáng qua Khâu Hàn, tùy tiện chọn đại cái ghế ngồi xuống.
“Tìm tôi có việc sao?” Khâu Hàn nâng chén trà lên uống một ngụm.
“Nghe nói cậu dọn ra khỏi Diệp gia rồi, là bởi vì Hứa Vân Kỳ sao?” Lâm Dật Cẩm nhìn Khâu Hàn hỏi.
Khâu Hàn nói: “Đúng hay không đúng thì có liên quan đếch gì đến anh?”
“Đúng thật là không liên quan.” Lâm Dật Cẩm cảm thán nói: “Chẳng qua, vốn dĩ tôi còn cho rằng, cậu sẽ cùng gã đấu đến khó phân thắng bại mới đúng, không nghĩ tới khi gặp được gã, cậu liền trực tiếp lùi bước.”
“Không có kịch để cho các người xem, chắc thất vọng lắm đúng không?” Khâu Hàn châm chọc cười nói, cậu biết sau khi Hứa Vân Kỳ trở về, khẳng định không ít người chờ xem kịch vui, đặc biệt là người Lâm gia cùng Lâm Dật Cẩm.
Lâm Dật Cẩm thở dài nói: “Thất vọng thì không có, chỉ là cảm thấy, ở một góc độ nào đó mà nói, cậu với tôi cũng coi như là đồng bệnh tương liên(*).”
(*) Cùng chung hoạn nạn khổ sở thì trở nên thương yêu nhau.
“Đồng bệnh tương liên?” Khâu Hàn cười lạnh một chút nói: “Anh cũng xứng? Tôi cảm thấy anh vẫn là đừng lừa mình dối người nữa, nên nhận thức rõ một chút.”
“Nói về việc mở tửu phường cùng kiếm tiền, đời này khẳng định là tôi sẽ kém hơn cậu nhưng cậu không thể phủ nhận sự thật rằng chúng ta đều là những kẻ thất bại trong tình cảm.” Lâm Dật Cẩm nhìn Khâu Hàn nói.
“Tôi không có hứng thú để nói loại chuyện này với anh, anh yêu thế nào là việc của anh nhưng nếu hôm nay anh tới chỉ để nói những lời nhàm chán này, thì đừng lãng phí thời gian của tôi nữa.” Khâu Hàn mặt vô biểu tình mà nói: “Đi thong thả, không tiễn.”
Lâm Dật Cẩm cúi đầu trầm mặc trong chốc lát, đứng dậy nói: “Cũng đúng, hiện tại nói những lời này đều đã không còn ý nghĩa gì nữa. Tôi cùng Diệp Bác Lỗi từ ly hôn cho đến kết hôn, hắn không muốn chạm vào tôi dù chỉ một chút, mà cậu cùng chú Diệp, mặc kệ nói như thế nào thì cả hai đều từng có một mối quan hệ thân mật với nhau, hiện tại lại là quan hệ hợp tác, mà tôi ở trong đoạn tình cảm này, cái gì cũng đều không có.”
- -----------------------------------