THIẾU GIA CON NHÀ GIÀU ĐÍCH THỰC TÁI HÔN

“Mẹ nói không sai, trong lòng ông ta chỉ có con trai trưởng mà thôi, cũng chỉ muốn cho mình hắn kế thừa gia sản, chuyện này ngay từ nhỏ con đã biết!” Diệp Huyên Thành chất vấn lại nói: “Nhưng mà lúc ấy mẹ ở đâu? Có phải trong lòng mẹ cũng chỉ có mỗi Phương gia thôi đúng không? Một lòng vì Phương gia mưu toan tính toán, mẹ trước giờ đều chưa từng để ý đến cảm nhận của con!”

“Mẹ và Phương gia chưa bao giờ nghĩ là sẽ làm hại con, chúng ta chỉ là…….” Phương Quân Mân muốn biện giải, lại bị Diệp Huyên Thành ngắt lời.

“Vâng! Mẹ nói không sai, các người chưa từng muốn làm hại con, các người chỉ muốn biến con thành con rối, bảo con làm gì thì con làm nấy, muốn cuộc đời con sẽ trải qua theo ý muốn của các người! Nhưng con là con người, là một con người sống sờ sờ ra đó mẹ ạ!” Những cảm xúc mà Diệp Huyên Thành dồn nén trong nhiều năm như vậy, rốt cuộc cũng bùng nổ.

Đây là lần đầu tiên trong đời Phương Quân Mân bị Diệp Huyên Thành rống giận vào mặt, cũng là lần đầu tiên cảm nhận được sự tức giận đến run người của Diệp Huyên Thành, sắc mặt bà tái nhợt, bà nhắm mắt lại.

“Mẹ, nếu người Phương gia đối xử tốt với con một cách thật lòng thì con đã không kháng cự bọn họ rồi mẹ ạ.” Diệp Huyên Thành nói: “Con biết cuộc hôn nhân của mẹ và ba con cũng không hạnh phúc, cho nên liền muốn bắt giữ con một cách gắt gao, từ nhỏ con đã khuyên mẹ biết bao nhiêu lần, khuyên mẹ thừa dịp tuổi còn trẻ thì hãy nhanh ly hôn đi, đi tìm một người khác, đừng quan tâm gia thế bối cảnh, chỉ cần đối xử với mẹ tốt là được, mẹ không bước thêm bước nữa cũng được, chỉ cần mẹ vui là được rồi, nhưng chính mẹ cảm thấy Phương gia đã giúp Diệp gia quá nhiều, nên mới không muốn ly hôn, sau đó lại nói tất cả đều là vì con.”

“Chưa từng có người thật sự đối xử tốt con một cách thật lòng, ngay cả mẹ cũng tìm mọi cách giúp đỡ Phương gia khống chế con.” Diệp Huyên Thành nhắm mắt lại thở dài nói: “Nếu nói thất vọng buồn lòng, ai có thể so với con cơ chứ.”

Phương Quân Mân đã á khẩu không nói nên lời.

Hai mẹ con không nói gì trầm mặc một lúc, Diệp Huyên Thành nói: “Phương Hướng Dương không chết được, đây cũng là cuối cùng con nhắc nhở mẹ, nếu mẹ muốn hắn sống tốt, thì phải giữ hắn cho kĩ, đừng có chờ đến khi xảy ra chuyện mới đến khóc lóc van xin tức giận thay cho hắn ta, sau này hắn mà có xảy ra chuyện gì, tất cả đều là do mẹ hại.”

Diệp Huyên Thành nói xong liền đứng dậy đi ra ngoài.

Khâu Hàn đã về phòng, cậu cũng vừa mới biết được, thì ra sau lưng Tôn Thần Thần không chỉ có mẹ Diệp Huyên Thành, mà còn có Phương gia, mà bản thân Diệp Huyên Thành đã sớm biết được chuyện này, nghĩ đến những lời mà Diệp Huyên Thành nói vừa rồi, Khâu Hàn có chút đau lòng y.

Kỳ thật lúc này, Khâu Hàn nên ở bên cạnh Diệp Huyên Thành, chẳng cần nói gì cả, chỉ cần ở bên cạnh y là được. Nhưng Khâu Hàn không dám, bởi vì câu nói kia của Diệp Huyên Thành, chính là câu không có ai đối xử với y một cách thật lòng mà cảm thấy chột dạ, ngay cả ba mẹ ruột của y còn như thế, những cái người liều mạng muốn tiếp cận y, có ai là mang theo sự thật lòng đâu? Ngay cả bản thân cậu cũng mang theo mục đích, mới ở lại bên người y.

Phương Quân Mân một mình ngồi ở trong phòng trà một lát mới trở lại chỗ ở của bà, bà mới vừa ngồi xuống không bao lâu, Tôn Thần Thần đã tới rồi.

“Mẹ nuôi.” Tôn Thần Thần kêu lên.

Phương Quân Mân có chút trì độn sửng sốt hỏi: “Sao con lại tới đây?”

Tôn Thần Thần phát hiện bà thoạt nhìn có chút không thích hợp nhưng mà hắn có việc quan trọng muốn nói, cho nên vẫn cứ tiếp tục nói: “Hôm nay, con đi gặp Khâu Hàn, cậu ta nói…….”

Tôn Thần Thần đem cuộc trò chuyện hôm nay cùng với Khâu Hàn nói ra, hắn nói cho Phương Quân Mân, Khâu Hàn đã biết bà là người đứng sau lưng hắn, cho nên Diệp Huyên Thành hẳn là rất nhanh cũng sẽ biết.

Phương Quân Mân sau khi nghe Tôn Thần Thần nói xong, tự giễu mà cười rồi nói: “Thì ra ngay cả chính Khâu Hàn cũng đã nhìn ra, mẹ còn tự cho là mình giấu giếm rất tốt, còn cảm thấy mình giấu được Huyên Thành nữa chứ.”

Tôn Thần Thần nghi hoặc hỏi: “Mje nói như vậy…… Là có ý gì?”

Phương Quân Mân nói: “Huyên Thành đã sớm biết con là con nuôi của mẹ, cũng đã sớm biết con là người mà mẹ cùng Phương gia an bài tiếp cận nó.”

Tôn Thần Thần trong lòng cả kinh: “Anh Huyên Thành đã sớm biết? Vậy vì sao anh ấy lại không vạch trần chúng ta?”

“Đại khái là nó cảm thấy, dù cho vạch trần con thì chúng ta cũng sẽ lại tiếp tục an bài những người khác, cho nên dứt khoát liền giả vờ như không biết.” Phương Quân Mân cuối cùng cũng biết, vì sao mấy năm nay Diệp Huyên Thành lại đối xừ lạnh nhạt với bà, vốn dĩ bà cho rằng là do tính cách của con bà vốn là như vậy, lại không ngờ bản thân bà mới chính là nguyên nhân khiến con bà thành ra như thế

Quản gia đột nhiên dẫn người đi vào phòng khách nói: “Lão phu nhân, tiên sinh bảo tôi đem mấy thứ này giao cho ngài.”

Quản gia xoay người nâng tay, ý bảo người phía sau đem đồ vật để lên trên bàn.

“Nếu lão phu nhân không có gì khác, tôi đi về trước.” Quản gia đối với bà khom lưng, sau đó xoay người rời đi.

Phương Quân Mân cầm tư liệu trên bàn mở ra nhìn, bên trong ghi chép kỹ càng tỉ mỉ những chứng cứ, hành vi mà Phương gia đã làm, kể cả những lần muốn can thiệp cùng với ý đồ khống chế Diệp Huyên Thành trong những năm gần đây, trong này có một số việc Phương Quân Mân biết, hơn nữa còn cảm thấy sẽ không xúc phạm tới Diệp Huyên Thành cho nên ngầm đồng ý, nhưng phần lớn các việc còn lại, Phương Quân Mân căn bản là không biết.

Phương Quân Mân bóp trán, nước mắt không ngừng chảy xuống, hiện tại bà biết cũng vô dụng, nhiều năm như vậy, tình cảm giữa mẹ con bọn họ đã rạn nứt, muốn bồi thường muốn vãn hồi, sợ là đã chậm rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc