THIẾU GIA LỘT XÁC


Một sự im lặng bao trùm lấy phòng tiệc, ánh đèn dần tối đi, chỉ còn sân khấu được chiếu sáng.
Người dẫn chương trình lui về sau, để Ninh Viễn Khánh bước lên.
Tầm mắt của mọi người đổ dồn về phía trước, háo hức trông mong sự xuất hiện của người kia.
Đôi mắt Trương Hàm nhìn thẳng, vững vàng bước tới.
"Ai đây? Đến phá đám à?"
"Đang lúc này mà...!Tên này không biết suy nghĩ à?"
Bọn Mã Phi Dương cũng đã phát hiện ra.
"Ê ê...!Thằng đó điên thật rồi hả? Lên đó tìm chết à? Có biết bây giờ đang là lúc nào không?", cằm Mã Phi Dương như muốn rơi xuống đất.
"Hừ, đúng là ngu xuẩn, hắn mà bước lên thì ân nghĩa cứu Ninh Viễn Khánh trước kia cũng không đủ để bù lại!", Trần Linh khịt mũi đầy khinh thường.
"Ha ha, nó tự tìm đường chết thật kìa!", Diệp Thiên Tường hả hê.
"Cút xuống đi!", có người la ó.
"Nhìn là biết thằng nhà quê rồi, chẳng hiểu sao lại vào được”.
Đội trưởng đội bảo vệ vội vã băng qua đám đông.
"Tình huống khẩn cấp! Các đội chú ý!"
Giữa dòng người đông đúc, một nhóm bảo vệ gấp rút chạy về phía sân khấu.
Tiếng nhạc dừng lại, đã có bảo vệ bước lên sân khấu, toan bắt kẻ phá rối này rồi tống cổ ra ngoài.
Những người khác mang vẻ mặt xem kịch vui.
Bọn Mã Phi Dương thấy vậy thì như mở cờ trong bụng, suýt nữa nhảy cẫng lên hoan hô: Ha ha, mày xong rồi thằng ngu!
Nhưng đúng lúc ấy, Ninh Viễn Khánh lại nhàn nhạt mở lời với bảo vệ: “Dừng lại, các anh trở về vị trí, tiếp tục công tác đi”.
Người đội trưởng không hiểu đầu cua tai nheo gì hết nhưng cũng không dám cãi lời.
"Rõ!"

Nhóm bảo vệ đến nhanh mà đi cũng nhanh, thoắt cái đã rút hết.
"Chuyện gì vậy?"
"Chẳng lẽ...!đây chính là..”.
"Không thể nào, Thái tử của Tinh Thần sao có thể trông nghèo mạt như vậy được?", có người sững sờ thốt lên.
"Chẳng lẽ thích trò chủ tịch giả làm dân nghèo? Hạng như ông đúng là có mắt không biết nhìn người!"
Có người đã bắt đầu suy đoán thân phận của Trương Hàm sau khi chứng kiến hành động của Ninh Viễn Khánh.
Đoạn chỉ thấy Ninh Viễn Khánh bỏ micro xuống, thì thầm gì đó với Trương Hàm, thái độ hai người thân thiết trông như đã quen từ lâu.
Tình huống này khiến vô số người căng thẳng.
Kia thật sự là Thái tử của tập đoàn Tinh Thần?
Trái tim Mã Phi Dương vọt lên.
Thịch!
Hắn dường như có thể nghe được nhịp đập của nó, khó khăn lắm mới thốt ra được mấy chữ từ cổ họng khô khốc.
"Không...!Không thể nào...”
Trần Linh và Diệp Thiên Tường cũng có chung cảm xúc với hắn, thậm chí còn tệ hơn.
Chỉ với hành vi cắm sừng Thái tử Tinh Thần của Diệp Thiên Tường trước đây, e rằng ngày lành của nhà họ Diệp ở Thanh Sơn sắp đi đến hồi kết.
Trần Linh hơi hé miệng, hai tay siết thành quyền.
"Sao có thể! Sao có thể được!"
Trương Hàm rõ ràng chỉ là một gã ất ơ nghèo kiết xác thôi, làm sao có thể là Thái tử tập đoàn Tinh Thần được?
Nhưng trừ anh ta ra thì không còn ai bước lên sân khấu hết.

Không phải anh ta thì là ai?
Nỗi hối hận như từng cơn sóng vỗ vào lòng cô ta.

Nào biết núi vàng núi bạc đã từng trong tầm tay, thế mà lại tự mình đẩy đi.
Chẳng lẽ Trần Linh này không có số được gả vào nhà giàu ư? Ông trời ơi, sao ông nỡ đối xử với con như vậy?
Cô ta thật sự hối hận muốn chết.

Mã Phi Dương hay Diệp Thiên Tường so với Trương Hàm chẳng khác gì muối bỏ biển, còn không có cả tư cách xách giày cho anh ta!
Trên sân khấu.
"Sếp Ninh à, tôi không định công bố thân phận hôm nay đâu...”, Trương Hàm cười khổ.
"Vì sao chứ?"
Ninh Viễn Khánh khó hiểu hỏi lại.

Thân phận Thái tử này tốt biết mấy, một khi công bố thì đi đâu cũng sẽ được chú ý cung phụng như sao trên trời.
"Ông nhìn ở dưới mà xem, ai ai cũng đòi làm quen với tôi, mà tôi thì còn đang muốn về sớm một chút đây.

Với lại sau này lỡ dăm ba ngày lại có người chạy đến trường tặng quà thì tôi cũng khó xử lắm”.

"À...”, Ninh Viễn Khánh gật gù, cảm thấy Trương Hàm rất có lý.
"Hơn nữa cô bạn tôi đang để ý gần đây cũng không thích phô trương cho lắm.

Hay là vậy đi, tạm thời ông cứ nói tôi chỉ là bạn của ông thôi”.
"Vâng!"
Tuy cảm thấy tiếc nuối trong lòng nhưng Ninh Viễn Khánh vẫn đồng ý.
"Để bồi thường cho mấy gia tộc đến đây hôm nay thì...!làm trung gian vài vụ đi”, Trương Hàm nói sau vài phút trầm ngâm: “Thấy thích hợp là được, cụ thể thế nào ông cũng rành hơn tôi”.
Ninh Viễn Khánh đáp với chút dè dặt: “Tôi sẽ làm theo lời cậu”.
Trương Hàm gật đầu rồi đi thẳng về phía sau sân khấu.
Những người khác thấy vậy càng không hiểu gì.
Chẳng lẽ Thái tử không lên đọc diễn văn à? Sao tự nhiên đi xuống rồi?
Ninh Viễn Khánh lại cầm lấy micro.
"Khụ khụ...”
Ông ta vừa hắng giọng mấy cái, đã có những giọng nói khác lao nhao xen vào từ phía dưới.
"Có chuyện gì vậy ông Ninh? Chẳng lẽ Thái tử không vừa lòng với bữa tiệc hôm nay sao?"
"Đúng vậy, mau mời Thái tử quay lại đi, tôi còn chưa tự tay tặng quà!"
"Mời Thái tử quay lại!"
Ninh Viễn Khánh cười méo xẹo, cảm thấy Trương Hàm không khác gì ném một búi tơ vò cho ông ta gỡ.
"Người ban nãy...!không phải Thái tử”.
Ồ!!!
Đám đông lại nổ tung.
"Là sao hả ông Ninh? Ông giỡn chúng tôi đúng không? Thái tử thật sự ở đâu?"
"Hôm nay cậu ấy sẽ không xuất hiện.

Người ban nãy...!chỉ là bạn của tôi mà thôi”, Ninh Viễn Khánh đáp: “Chúng tôi cũng không rõ hành động của Thái tử cho lắm, nhưng...”
Đến đây, thái độ của ông ta đột nhiên thay đổi: “Mới đây thôi Thái tử đã gọi điện cho tôi, nói rằng cậu ấy vô cùng biết ơn sự cổ động của quý vị hôm nay.


Về sau, các gia tộc và xí nghiệp có mặt nơi này có thể hợp tác cùng tập đoàn Tinh Thần!"
Những người khác đã tất bật chuẩn bị rất lâu cho buổi tối hôm nay, tuy nghe được tin tức này nhưng vẫn không khỏi thất vọng trong lòng.

Thế nhưng họ cũng không còn cách nào khác, ai bảo thân phận người kia cao quý quá làm gì.
Mà bọn Mã Phi Dương thì thở phào, nằm xụi lơ trên ghế như quả bóng xì hơi.
"Mẹ, đau tim như đi tàu lượn siêu tốc vậy.

Tao biết ngay mà, Trương Hàm làm sao lại là Thái tử tập đoàn Tinh Thần được chứ?"
"Phù...!Tôi biết anh ta, tuyệt đối không thể là con nhà giàu cho được”.
Trần Linh nặn ra một nụ cười.
Nỗi sợ hãi qua đi, Diệp Thiên Tường vỗ ngực bật cười.
Bàn ăn vốn nằm trong góc nhỏ, vì vậy không ai để ý khi Trương Hàm trở lại.
"Mày...”
Tuy anh không phải là vị Thái tử thần bí kia những cũng có quan hệ thân thiết với Ninh Viễn Khánh, Mã Phi Dương ít nhiều gì cũng có lòng kiêng kỵ.
“Ninh Viễn Khánh đã trả ơn cho mày rồi cơ mà, sao mày còn thân thiết với ông ta được?"
"Mày ngu à?", Trương Hàm nhìn hắn như nhìn một thằng đần: “Trả ơn xong thì không kết bạn được chắc? Có khi tại thấy tao đẹp trai”.
Câu trả lời của anh khiến ba kẻ kia nghẹn họng không biết nói gì hơn.
Trương Hàm nhấp một ngụm rượu trong ly rồi xoay người rời đi, để lại bọn Mã Phi Dương chỉ biết ngây ngốc nhìn theo.
Trương Hàm có Ninh Viễn Khánh che chở rồi, sau này chúng làm sao mà chèn ép anh được nữa đây?.


Bình luận

Truyện đang đọc