THIẾU GIA LỘT XÁC


Bây giờ dù Trương Hàm nói thật thì anh cũng sẽ phải trả giá!
“Chặt tay cậu ta cho tôi, mau!”
Nếu không phải ở đây đông người, có lẽ Lý Di Sơn sẽ không chỉ chặt tay của Trương Hàm, hắn sẽ lấy cả mạng của anh luôn!
“Vâng!”
Mấy đàn em đồng thanh nói.

“Lưu Tô!”
Lục Yên Vân kêu lên một tiếng về phía hành lang tối tăm.

Nữ vệ sĩ mang giày cao gót xông ra từ trong bóng tối, tốc độ vô cùng nhanh, như một con rắn độc chủ động ra trận, chỉ chớp mắt đã xuất hiện sau lưng Lý Di Sơn.

Ngón tay cái của cô ấy có móng rất dài, lóe lên ánh sáng lạnh lẽo dưới ánh đèn.

Mà lúc này, cô ấy đang để tay ở cổ Lý Di Sơn, móng tay sắc bén, cơ bắp trên mặt Lý Di Sơn không khỏi căng lên.

Mấy đàn em của hắn nhìn thấy cảnh này thì dừng chân lại nhìn nhau, ai cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

“Em đã nghĩ kỹ chưa, em có thể gánh được hậu quả của việc này không”, Lý Di Sơn nghiến răng hỏi.

Lục Yên Vân vuốt phẳng nếp nhăn trên quần áo, tất cả đều nằm trong dự tính: “Tôi đã nghĩ kỹ rồi, Hội thương mại Thanh Sơn… sẽ không đổi họ”.

Đèn chớp năm màu rực rỡ trong quán bar chiếu lên khuôn mặt động lòng người của Lục Yên Vân, giữa sáng và tối, lần đầu tiên cô ấy đưa ra quyết định cứng rắn nhất đời người.

Lý Di Sơn im lặng.

Hắn chợt hơi không nhìn thấu được người phụ nữ trước mặt này, trước kia, cô nhóc này chỉ biết đi theo sau lưng hắn hỏi này hỏi kia, tất cả mọi chuyện như chỉ mới hôm qua.

Không biết đã trôi qua bao lâu, Lý Di Sơn lắc đầu châm chọc.


Hắn không thèm để tâm đến tay của Lưu Tô còn đang kề lên cổ mình, tự nhiên đứng lên: “Hy vọng em có thể mãi kiên trì với quyết định của mình”.

Cuối cùng, hắn nhìn người đàn ông bên cạnh Lục Yên Vân một lúc lâu.

“Cậu tên gì?”
“Trương Hàm”.

“Được, hy vọng sau này cậu vẫn có thể đứng ở vị trí trước mắt”.

Lý Di Sơn xoay người: “Chúng ta đi thôi”.

Chẳng mấy chốc, Lý Di Sơn và đàn em đã biến mất trong đám đông.

Lục Yên Vân như trút được gánh nặng thở phào một hơi, ngồi xuống.

Trương Hàm ngoài cười nhưng trong không cười: “Tôi thế này là lên thuyền giặc rồi đúng không!”
“Ha ha ha… Bây giờ hối hận cũng đã muộn”, Lục Yên Vân rót cho anh một ly rượu: “Hợp tác vui vẻ!”
Trương Hàm không vui bưng lên: “Bây giờ tôi muốn xuống thuyền”.

“Không thể nữa rồi, với tính cách của Lý Di Sơn, hắn sẽ nhanh chóng trả thù thôi, chị khuyên cậu khoảng thời gian này nên cẩn thận một chút”.

Lời này khiến Trương Hàm khóc không ra nước mắt, so với đám người thành tinh này, mình vẫn còn quá non.

Lục Yên Vân chần chừ nhìn thoáng qua Dương Minh, người ngoài này ở đây, có vài lời cô ấy không tiện nói.

“Anh Dương, đêm nay chúng ta đến đây thôi, anh về trước đi, tiền để tôi trả”, Trương Hàm hiểu ý của cô ấy, chủ động nói.

Dương Minh gật đầu, biết điều rời đi.

“Sức nặng của Hội thương mại Thanh Sơn cộng thêm Tập đoàn Tinh Thần chắc chắn sẽ không chỉ giới hạn ở thành phố Thanh Sơn, nếu hai chúng ta thật sự có thể xử lý Lý Di Sơn, cậu muốn tung hoành ở mười thành phố xung quanh Thanh Sơn cũng không thành vấn đề.

Cái chị có thể cho chính là hứa hẹn này!”
Trương Hàm im lặng một lát rồi cười khổ nói: “Bây giờ tôi có muốn nói không cũng không có cơ hội nữa rồi, bên phía Lý Di Sơn, tôi hy vọng chị có thể phái người bảo vệ tôi, ít nhất là vệ sĩ có hiểu biết nhất định với Lý Di Sơn…”
Lục Yên Vân chỉ người phụ nữ mang giày cao gót ở phía sau.

“Để Lưu Tô đi theo bảo vệ cậu đi, chị sẽ sắp xếp thân phận sinh viên cho cô ấy”.

Trương Hàm gật đầu.

Sau đó, Lục Yên Vân lại nói với anh một vài chuyện của hội thương mại Thanh Sơn, rồi hai người mới tạm biệt nhau.

Còn về Lưu Tô.

Trương Hàm quay đầu lại nhìn người phụ nữ oai hùng mạnh mẽ này: “Ặc… Bây giờ cô về trường học với tôi à?”
“Chị Lục nói ngày mai mới sắp xếp thân phận cho tôi, lát nữa tôi sẽ tìm một khách sạn bên ngoài trường, có chuyện sẽ thông báo với cậu bất cứ lúc nào”.

“Đúng là cận vệ”, Trương Hàm cười cười quan sát Lưu Tô.

Cô ấy để tóc ngắn đến vai, hốc mắt hơi sâu, khuôn mặt phương Tây, lông mày khá sắc, mang theo tính công kích không tên.

Nhưng những ngũ quan này hợp với nhau lại tạo thành phản ứng hóa học kỳ diệu, cũng xem như là một người đẹp.


Lưu Tô cảm nhận được ánh mắt của anh, lông mày sắc bén nhíu lại.

Trương Hàm xấu hổ sờ cằm, cũng cảm thấy mình cứ nhìn chằm chằm người ta mãi cũng không tốt.

“Đi về thôi!”

Một đêm yên bình.

Sáng sớm hôm sau, Trương Hàm rời khỏi ký túc xá, chuẩn bị đến khách sạn tập hợp với Lưu Tô.

Khách sạn ở trên con phố đối diện trường, Trương Hàm tùy ý mua hai phần bữa sáng, vừa định qua đường thì có một chiếc Volkswagen chạy nhanh tới.

Trương Hàm cẩn thận lùi về một bước, đột nhiên có cảm giác nguy hiểm sởn gai ốc từ dưới cột sống xông thẳng đến đỉnh đầu.

Anh dùng sức nhảy một cái, trực tiếp nhảy lên chiếc xe bên cạnh.

“Ầm!”
Chiếc xe kia không quan tâm đến sống chết tông về phía Trương Hàm.

Tiếng còi xe, tiếng cảnh báo, còn cả tiếng sắt thép gãy lọt vào tai, Trương Hàm không bị tông trực tiếp, nhưng sức xung kích mạnh mẽ của chiếc xe dưới chân vẫn khiến anh chấn động đến mức bay lên.

Sữa đậu nành văng tung tóe…
Trương Hàm đầu váng mắt hoa, lồng ngực đau đớn, giống như có một ngọn núi đang đè lên vậy.

Đám người vây lại, Trương Hàm cảm thấy mí mắt nặng nề.

Hình ảnh cuối cùng trong trí nhớ xuất hiện một đôi giày cao gót quen thuộc.

Khi anh mở mắt một lần nữa, trước mắt là một vùng trắng xóa, mùi thuốc khử trùng chui vào cổ họng khiến anh thấy khó chịu.

“Tỉnh rồi à?”
Trưởng phòng Trần Gia Vũ ở bên cạnh vui mừng nói.

Trương Hàm động đậy cổ, ui… đau quá.


“Yên tâm, tiền cậu nằm viện bọn tớ đã trả trước cho cậu rồi, cậu lo dưỡng bệnh cho khỏe trước đi”.

Buổi chiều, rất nhiều người trong lớp đến.

Giáo viên hướng dẫn dặn dò anh dưỡng bệnh cho khỏe, nhưng đa số người đều mang vẻ mặt hả hê.

Dù sao lúc trước Trương Hàm mua vé số trúng thưởng khiến rất nhiều người cảm thấy khó chịu.

Trương Hàm thì không quan tâm bọn họ thấy thế nào, có lẽ những người này đều là được giáo viên hướng dẫn gọi đến.

Lần trước sau chuyện Trương Hàm ra tiền cứu Trần Linh, ấn tượng của giáo viên hướng dẫn với anh đã thay đổi rất nhiều.

Ngoài hành lang, Mã Phi Dương và mấy người cùng ký túc xá cười trộm.

“Thằng này đúng là đáng đời, lúc trước huênh hoang quá bây giờ gặp báo ứng rồi đấy!”
“Anh Phi, em nghe nói không thể gọi điện thoại cho bố mẹ Trương Hàm, tiền thuốc là do mấy người Trần Gia Vũ trả trước, có lẽ tiền trúng số đã xài hết rồi”.

“Tiền trời cho, nếu em trúng nhiều tiền như vậy nhất định sẽ quyên một phần cho tổ chức từ thiện”.

Còn chuyện cậu ta có quyên tiền thật hay không thì ai mà biết được.

Mã Phi Dương cười cười, hắn nghe Vu Tiểu Ngư nói căn nhà lần trước là anh mua cho Ninh Viễn Khánh, còn về thẻ, chắc chắn không phải là của Trương Hàm.

Cho nên chút kiêng dè trong lòng cũng biết mất.

Lúc bọn họ đi vào phòng bệnh, trên mặt còn mang theo ý cười, không giống đến “thăm hỏi” người bệnh một chút nào.

“Chuột, lần này mày thê thảm như thế, có khi tiền cơm mấy ngày sau cũng trở thành vấn đề nhỉ, hay là tao gọi Trần Linh tới chăm sóc mày nhé?”.


Bình luận

Truyện đang đọc