THIẾU GIA LỘT XÁC


Y tá trưởng hùng hổ nói làm nước bọt văng tung tóe, suýt nữa văng cả lên mặt Trương Hàm.
"Có tể đợi thêm một chút không? Sắp có người mang tiền đến rồi”.
Nhưng y tá trưởng không muốn cho Trương Hàm bất kỳ cơ hội nào, quả quyết từ chối.
"Không được! Nếu đó là tiền ăn trộm từ công quỹ của tập đoàn Tinh Thần thì quan hệ công chúng của bệnh viện chúng tôi cũng sẽ gặp rắc rối.

Cậu chỉ biết lo cho thân mình thôi, nào có biết áp lực chúng tôi phải gánh trên lưng?"
Trương Hàm đâm ra bực mình, thầm nhủ hay là cứ bảo Lưu Tô vật ngã đám người này trước rồi đợi Lục Yên Vân giải quyết sau.
Nhưng ý nghĩ ấy chỉ thoáng qua rồi biến mất, anh lặng lẽ lắc đầu.
"Cậu Trương, cậu muốn tự phối hợp hay chúng tôi cưỡng ép?"
Giọng y tá trưởng sặc mùi cảnh cáo.
"Thôi được rồi, tôi tự đi”, Trương Hàm nhìn lại mình, trên người tròng bộ đồ bệnh nhân, cơ thể vẫn còn ê ẩm từng cơn, bước đi thôi cũng là vấn đề.
Anh gượng đứng dậy nhưng không nổi.
"Này...!có thể cho mượn cái băng ca không?"
"Không! Lẹ cái chân lên!", y tá trưởng hối thúc với một nụ cười mỉa mai.
Cô y tá lọt thỏm sau đám người thấy vẻ chật vật của Trương Hàm thì mừng rơn, nghĩ thầm ban nãy anh còn đòi đuổi cô ta ra ngoài, chưa gì đã gặp báo ứng.
Mấy tay bảo vệ to con bước tới, lóng ngóng đỡ Trương Hàm đứng dậy.

"Đau đau đau!!"
Trương Hàm rên lên.

Mẹ nó chứ, những vết thương trên tay anh lúc bị xe tông giờ đã kết vảy, bị mấy tay này đụng vào nên nứt toác, máu ứa ra thấm đỏ cả lớp băng trắng bên ngoài.
Lưu Tô thấy vậy thì không màng lệnh của Trường Hàm nữa, chỉ tung ra mấy cú đá đơn giản đã khiến mấy tay bảo vệ ngã lăn cù ra đất, kêu la oai oái.
Y tá trưởng không ngờ Lưu Tô này lại hung hăng đến vậy, bèn lui lại nhìn cô ấy chòng chọc.
Cô y tá cũng nơm nớp lo sợ, xem ra vừa rồi Lưu Tô chỉ định ném cô ta ra khỏi phòng thôi đã là nương tay.
"Không tin được! Hành hung nhân viên, không trả viện phí, xem thường pháp luật! Các người chờ trát hầu tòa đi!"
Y tá trưởng chỉ vào Trương Hàm mà mắng mỏ.
Bà ta cho rằng không thể ém nhẹm chuyện này nữa mà phải báo cáo lên ban lãnh đạo, có gì để họ trực tiếp báo cảnh sát, không ngờ trong lúc hấp tấp rời đi lại đụng phải một người ngoài cửa.
Binh!
"Ui da!"
Y tá trưởng vốn đã không vui bèn trực tiếp quát lên: “Mắt mũi để đâu hả con chó này!"
Thường ngày bà ta đối xử với bệnh nhân rất ân cần chu đáo nhưng lại mang thái độ độc địa và cay nghiệt với cấp dưới.
Hôm nay bà ta bị Trương Hàm chọc giận.

Thứ nhất cho rằng anh chỉ là một kẻ nghèo xác xơ muốn ở nhờ bệnh viện, thứ hai lại sợ Ninh Viễn Khánh tìm đến.
Nếu cô y tá dưới quyền bà ta gặp chuyện, phỏng chừng cái ghế y tá trưởng cũng sắp đổi chủ, vì vậy mới đột nhiên thất thố.
Nhưng khi tỉnh táo lại, bà ta nhìn thấy một bóng người đứng trước mặt mình, tuy không thấy rõ mặt vì ngược sáng nhưng khí thế bề trên kia đủ khiến bà ta giật thót.
"Cô không sao chứ?"
Ninh Viễn Khánh không so đo mà chủ động vươn tay ra.
Động tác của người đàn ông đầy phong độ này khiến y tá trưởng ngây ra rồi bỗng nhiên đỏ mặt.
Kiểu người như Ninh Viễn Khánh luôn sở hữu sức hấp dẫn chết người, đặc biệt là với phụ nữ trung niên như y tá trưởng.
Khi bà ta còn đang ngây ra như phỗng, ông ta đã bước vào phòng bệnh.
"Anh ơi, anh đến xem phòng bệnh đúng không? Anh yên tâm, phòng này chúng tôi đã dọn ra rồi, nếu anh cần chúng tôi sẽ gọi người đến đuổi tên mặt dày này đi”.
Ninh Viễn Khánh nghe vậy, ánh mắt liếc sang mấy tay bảo vệ nằm la liệt dưới đất rồi khẽ dừng lại trên người Lưu Tô.
Chỉ vậy thôi, ông ta đã biết đại khái mọi chuyện là thế nào.
"Đuổi đi?"
Ninh Viễn Khánh nhìn thẳng vào y tá trưởng.

"Đúng vậy, cậu ta trộm tiền của tập đoàn Tinh Thần, bệnh viện không dám nhận”, y tá trưởng nói.
Khóe miệng Ninh Viễn Khánh cong lên, nhưng trong nụ cười ấy không có chút nào là vui vẻ, ngược lại chỉ chất chứa tức giận.

Ông ta chỉ vào mặt mình, hỏi: “Vậy cô có biết tôi là ai không?"
Y tá trưởng cẩn thận quan sát, chỉ cảm thấy ông ta quen mặt nhưng nhất thời lại không nhớ đã từng gặp ở đâu, bèn lắc đầu đầy hoang mang: “Anh là?"
"Kẻ hèn họ Ninh, tên Viễn Khánh”.
Ninh Viễn Khánh!
Y tá trưởng chỉ cảm thấy đầu mình như nổ tung, suy nghĩ đầu tiên là tập đoàn Tinh Thần phát hiện bị trộm tiền nên đã tìm đến tận đây!
Sự nghiệp của bà ta xong rồi!
Danh tiếng quan hệ công chúng của bệnh viện của đi tong rồi!
Nỗi sợ trong lòng leo cao ngùn ngụt, bà ta chỉ lo tìm cách cứu vãn, không hề nghĩ xem vì sao Ninh Viễn Khánh lại đích thân ra mặt chỉ vì mấy triệu tệ, một con số nhỏ bé với tập đoàn Tinh Thần.
"Xin sếp Ninh tha thứ! Chúng tôi hoàn toàn không biết tiền trong tay cậu ta là tiền ăn trộm từ công ty anh! Tất cả là do Trương Hàm mới thành ra cố sự này!"
Ninh Viễn Khánh lắc đầu, cảm thấy người phụ nữ trước mặt thật sự là ngu ngốc, tục tằng không còn thuốc chữa.
"Cô cho rằng tôi tự mình đến đây chỉ vì chút tiền cỏn con này?"
"Bằng không thì sao? Xem như tôi cầu xin sếp Ninh đừng làm lớn chuyện này, tôi trên có bố mẹ già tám mươi, dưới có con gái mới vào cấp ba, chồng thì nghiện bài bạc, cả nhà chỉ sống bằng mấy đồng lương của tôi thôi...!Tôi mà gặp chuyện thì bọn họ biết phải làm sao!"
Y tá trưởng nức nở van xin Ninh Viễn Khánh khiến Trương Hàm không khỏi lúng túng.

Anh không tự hỏi liệu bà ta có nói thật hay không, nhưng chứng kiến một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi bù lu bù loa trước mặt người khác thế này thật sự là khiến anh áy náy vô cùng.
Mẹ nó, sao lúc nào mình cũng không nỡ nhẫn tâm!
"Được rồi, ông chủ Ninh đừng dọa bà ấy nữa, giải quyết chuyện này trước đi”, anh lên tiếng khuyên can.
Tiếng khóc của y tá trưởng im bặt, trợn tròn mắt nhìn người thanh niên này.


Không biết có phải do ảo giác hay không mà trong lời nói của Trương Hàm với Ninh Viễn Khánh lại mang theo ý ra lệnh.
Sao có thể thế được?
Y tá trưởng cho là mình nghe nhầm, chuẩn bị "diễn" tiếp thì nghe được một câu khiến bà ta suýt nghẹn.
"Vâng thưa cậu Trương”.
Cô ý tá lấp ló ngoài cửa đành chôn chân tại chỗ, không dám hít thở.
Y tá trưởng cũng không khá hơn bao nhiêu, đôi mắt trợn trừng như gặp ma, trong lòng miên man suy nghĩ những gì Ninh Viễn Khánh vừa nói.
Cậu Trương?
Chân bà ta bắt đầu mềm nhũn, sau đó lại thấy Ninh Viễn Khánh kính cẩn kéo một chiếc ghế đến ngồi trước giường Trương Hàm.

Người đứng đầu tập đoàn Tinh Thần, người hô mưa gọi gió ở thành phố Thanh Sơn, cúi đầu tạ tội.
"Cũng mong cậu thứ lỗi cho.

Dù cậu đã căn dặn không muốn tôi quấy rầy cuộc sống ở trường, nhưng không có mặt ngay khi chuyện này xảy ra là sự tắc trách của tôi!"
Đến đây, Ninh Viễn Khánh liếc nhìn y tá trưởng: “Lại phải để cậu bị hạng người này nhục mạ, tội tôi đáng chết!".


Bình luận

Truyện đang đọc