THIẾU NIÊN CỬU HOANG



Thôn nhỏ nào đó.

Một người thanh niên đứng trước cửa thôn, hắn thân hình cao gầy, trên người mặc một bộ y phục màu xám xanh, khuôn mặt lạnh lùng, vành mắt thâm đen, con ngươi thâm trầm không có tia sáng phản chiếu, đầu tóc trắng cắt ngắn có chút rối bời.

Thanh niên không đi vào thôn nhỏ, hắn lẳng lặng đợi một hồi, nửa đêm gió lạnh se se thổi làm tóc trắng trên đầu hắn rung động một chút, tầng mây di chuyển, che lấp đi ánh trăng.

Đợi đên khi đám mây bị gió thổi đi, ánh trăng lại lộ ra, trên lòng tay thanh niên không biết từ bao giờ đã nhiều hơn một chiếc đèn lồng vuông trôi nổi bất định, bên ngoài đèn lồng màu xám ám trầm, 8 cạnh chạm khắc vô số khuôn mặt đau khổ gào thét, ánh đèm thâm trầm hắt ra, trộn lẫn với ánh trăng nhuộm lên khuôn mặt y một màu âm u.

Thanh niên nhắm mắt cảm nhận, y khẽ thở ra, lắc lắc đầu tự nói:

"Không đủ, vẫn quá ít, có lẽ nên đến thành trì nào đó mạo hiểm một chuyến."

Trong lòng y hừ lạnh một tiếng, nếu không phải hai tên điên kia một mực truy sát không bỏ, y đã sớm có thể khôi phục tu vi, đáng tiếc thương thế ẩn giữ quá lâu, cố gắng áp chế hao tổn nguyên khí, hiện tại chỉ có thể đi bước nào hay bước đó.

Một cơn gió đêm thổi qua, đèn lồng màu xám tỏa ra một dải ánh sáng âm trầm quấn lấy cơ thể thanh niên, quang mang ngày càng rạng rỡ, cuối cùng bao phủ lại cả người hắn, cơn gió vừa dứt, thanh niên đã mất tăm không thấy!




Sáng sớm hôm sau, mặt trời lên đỉnh, áng mây màu trắng trôi nổi, đột nhiên, có 4 bóng người hiện ra, ánh sáng hắt lên như dát thêm lên bọn họ một lớp áo ngoài.

4 người dần rõ ràng, hai nam hai nữ, nam anh tuấn, nữ mỹ lệ, 4 người đều cưỡi trên pháp bảo phi hành, đám người dừng lại, hạ xuống trước thôn nhỏ.

Một nam nhân trong đó nhíu mày thật sâu nói:

"Nơi đây đã là tử địa, Lục Quý chắc chắn mới đi qua không lâu, khí tức Câu Hồn Đăng vẫn còn rõ ràng."

"Đúng vậy, hắn vội vàng như thế, hẳn là thương thế không tốt lên bao nhiêu, chỉ cần kiên trì một hai tháng nữa, rất có cơ hội đuổi kịp." một nữ tử lên tiếng, nàng mắt liễu mày ngài, bờ môi đỏ mọng, tóc đen vấn lên cầu kỳ cài 6 cây trâm ngọc, da thịt trắng ngà mềm mại.

3 người còn lại gật đầu đồng ý, mới đầu chỉ có nàng cùng thanh niên vừa lên tiếng truy đuổi Lục Quý, sau đó trên đường gặp được 2 vị đồng môn, vì thế liền hợp sức truy bắt.

Thế nhưng đối phương dù sao cũng là Trúc Cơ kỳ giá thật hàng thật, cho dù đã trọng thương thần hồn suy yếu cảnh giới, nhưng chăc chắn vẫn ở luyện khí tầng thứ 11, 12.

Nếu đơn đấu, 4 người bọn họ không ai có thể tự tin chắc thắng, nhưng vây công thì khác, 4 người tương trợ, cơ hội chiến thắng rất lớn.

Đáng tiếc Lục Quý hành tung quỷ quyệt, luôn có thể xảo diệu né tránh bọn họ, khiến 4 người lúc nào cũng chậm một bước.

"Chúng ta đã truy tung hắn gần 3 tháng, lúc này sợ là hắn đã khôi phục dần, ta nghĩ nên sử dụng Tiểu Thiên Lý Kính của Quân sư muội truy dấu, nếu để lâu hơn, sợ rằng chúng ta mới là người bất lợi." thanh niên còn lại lên tiếng, hắn mặt mày anh tuấn, ngũ quan không bàn mà hợp, cho người ta một loại cảm giác như gió xuân ấm áp.

"Trần sư huynh nói đúng, Tiểu Thiên Lý Kính mặc dù không thể dự đoán chính xác hành động tiếp theo của Lục Quý, nhưng tối thiểu cũng biết được mục tiêu của hắn ở đâu." nữ tử còn lại phụ họa, nàng mắt cao mũi thon, khuôn mặt thanh lãnh kiều diễm, trên người mặc trường bào trắng thuần.

3 người đều đồng ý, thiếu nữ Quân sư muội liền lấy ra một mặt kính từ trong tay áo, nàng nhắm hai mắt chặt, tay bấm pháp quyết niệm chú một hồi, trên đó bắt đầu hiện ra hình ảnh.

Đó là một tòa thành nhỏ, nhân khẩu nơi đây không quá nhiều, càng không có tu sĩ, nhiều lắm là tồn tại một chút cao thủ võ lâm người trần mắt thịt.

Hình ảnh trong gương chiếu từ trên không trung, dần dần hạ xuống cửa thành, trên đó có hai chữ Thanh Thảo, xuyên qua cửa thành, khung hình lướt ngang dòng người đến trước một viện tử rất lớn, sau đó ngừng hẳn, mặt gương hơi xám lại, cuối cùng tối đen, rồi trở nên sáng bóng như bình thường.

"Là một tòa thành nhỏ, ở đây có lẽ không có tu sĩ, nhân khẩu lại vừa đủ, thật sự rất thích hợp với những tà tu như Lục Quý!" Trần sư huynh lên tiếng.

"Vậy chúng ta nên lên đường, từ vị trí hiện tại đến đó cần phi hành 1 tháng, hiện tại nên xuất phát càng nhanh càng tốt!" Thiếu nữ thanh lãnh ứng lời, vừa nói xong, nàng đã xuất ra pháp khí đạp lên bay đi, 3 người còn lại cũng không chậm trễ lấy ra pháp khí phi hành của mình đuổi theo, bọn họ mới chỉ là Luyện Khí kỳ, phi hành cần dựa vào pháp khí chuyên dụng, chỉ có đến Trúc Cơ mới có thể ngự kiếm phi hành.


4 bóng người dần khuất rạng trong ánh mặt trời.



6 người Lâm Thanh tụ tập trong một phòng tửu lâu, may là thế giới này cũng dùng vàng, bạc để trao đổi.

"Nhiệm vụ chỉ cho thông tin về mục tiêu và thời hạn, hiện tại chúng ta cần định rõ phương hướng hành động." Lý Uyển Tâm vẫn là người mở lời, nàng luôn có thể bình tĩnh đưa ra vấn đề.

"Chủ Thần đã giao nhiệm vụ cho chúng ta, hẳn là sẽ có khả năng hoàn thành, vì vậy mục tiêu có lẽ đang ở xung quanh chúng ta.

Nhưng cũng không thể loại trừ khả năng chúng ta cần phải thâm nhập tìm kiếm mới có thể gặp được." Lâm Thanh phân tích, 5 người còn lại cũng có suy nghĩ tương tự.

Giống như lần trước, cho dù thập tử nhất sinh, nhưng bọn họ vẫn có thể hợp sức lại hoàn thành nhiệm vụ, lần này có lẽ sẽ không để 6 người đi chết, vì vậy việc cần làm là xác định mục tiêu hiện ở đâu, hiển nhiên nhiệm vụ có thời gian giới hạn là do mục tiêu nhiệm vụ cần luân hồi giả tự tìm ra.

"Hiện tại chúng ta còn không biết được Lục Quý ở đâu, hơn nữa thực lực tổng hợp của cả đội đã tăng lên, vì vậy mục tiêu chắc chắn không phải kẻ dễ chơi." Kỳ Tuyết Anh nói, nàng ngồi vuốt ve cuống tóc, ánh mắt như có như không đảo qua Lâm Thanh cùng Hàn Nguyệt Sinh.

"Ta đề nghị nên phân chia ra hành động, 1 nhóm ở lại đây chờ đợi mục tiêu, một nhóm sẽ ra ngoài tìm kiếm tin tức, nếu có gì cần thiết có thể liên lạc qua Truyền Thư này, chỉ cần viết nội dung lên đó, là có thể truyền đến mặt giấy tương ứng." Hàn Nguyệt Sinh lên tiếng, vừa nói, y vừa lấy 4 phong thư đặt lên bàn, đã có kinh nghiệm từ trước, vì vậy lần này y chuẩn bị đầy đủ hơn.

Lý Uyển Tâm đáp:

"Ta cũng cho là như vậy rất hợp lý, nếu quá gấp có thể sử dụng đại truyền tống phù chi viện ngay lập tức."

5 người đều gật đầu tán thành, dù chia người ra trong trường hợp hiện tại có chút mạo hiểm, bọn họ còn chưa rõ ràng thế giới này, thế nhưng đây cũng là một điều cần thiết.

"Nếu tất cả đã đồng ý, vậy hiện tại cần làm chính là phân chia.

Ta cùng Hàn công tử có cảnh giới cao nhất ở đây, vì vậy hẳn là nên chia ra hành động, Kỳ tỉ tỉ nên ở lại nơi này, Lâm công tử chỉ cần ít lâu là có thể đột phá, ta nghĩ ngươi nên dưỡng sức củng cố." Lý Uyển Tâm mở miệng, nàng phân công dựa theo thực lực và lịch duyệt, Hàn Nguyệt Sinh vừa nhìn đã biết là người từng trải qua, từ trận chiến lúc trước có thể nhìn ra hắn cực kỳ trầm ổn quả quyết, còn nàng chính là một trong hai người mạnh nhất ở đây hơn nữa lịch duyệt không phải hoàn toàn trống không, vì vậy cũng thích hợp thăm dò.

"Ta đề nghị chia tổ 2 người như thế có thể dễ dàng giúp đỡ lẫn nhau, trong trường hợp xấu nhất vẫn có thể sử dụng đại truyền tống phù, vì thế nên ưu tiên 1 tổ 2 người." Kỳ Tuyết Anh đề nghị, 5 người trầm ngâm một chút rồi gật đầu, bọn họ không có gì phải phản đối cả.

Phân chia rất nhanh liền hoàn thành, Lâm Thanh cùng Kỳ Tuyết Anh ở lại thành này, Lý Uyển Tâm, Lam Tích, Hàn Nguyệt Sinh, Huyền Định thăm dò bên ngoài, bọn họ đã thống nhất với nhau nếu không có thông tin gì sẽ tụ tập tại đây vào 2 tháng sau.

Việc đã định, 6 người mua lại một tiểu viện nhỏ, tiền vẫn do Hàn Nguyệt Sinh trả, trong 6 người chỉ có Lý Uyển Tâm và Hàn Nguyệt Sinh có chuẩn bị hẳn hoi, Huyền Định đang tụng kinh tối liền bị kéo đến, Kỳ Tuyết Anh mới lên giường cỏn chưa kịp ngủ, Lam Tích thì đang luyện tập bí mật, Lâm Thanh càng không cần nói, may mắn là Chủ Thần còn mặc cho hắn một bộ kiếm bào.




6 người nghỉ ngơi hai ngày tìm hiểu chút tình huống xung quanh, bọn họ phát hiện thế giới này có rất ít võ giả, hơn nữa cảnh giới không ai vượt quá Uẩn Khí cảnh trung tầng cả, mà đây hoàn toàn không phải một tháng nhỏ, nhân khẩu nơi này đông đúc, chí ít Ngũ Lộ thành nếu không tính lượng người luân chuyển mỗi ngày, nhân số có lẽ cũng thua nơi đây 1 phần.

Điều này khiến 6 người cực kỳ nghi ngờ, ngay cả một Dẫn Mạch cảnh cũng không có, vậy thì làm sao kẻ trong nhiệm vụ lại cần bọn họ vây giết!? Nếu cẩn thận nhớ lại, còn có thể phát hiện ra mục tiêu nhiệm vụ chỉ là một đệ tử trong tông, 14 người bị phái ra tiếp ứng hẳn cũng chẳng kém đi đâu, vậy tại sao trình độ võ giả trong thế giới này lại thấp như vậy?

Dù cho rất nghi hoặc, nhưng 4 người Lý Uyển Tâm vẫn quyết định ra ngoài thăm dò, 4 người phân ra hai nam và hai nữ, Lý Uyển Tâm cùng Lam Tích tiến đến Thích Ấp, Lang Vân thành, nơi đó chính là đế đô của Vô Ngân quốc này.

Hàn Nguyệt Sinh cùng Huyền Định lại đi về phía đông, nghe nói cách Kiến Hoa thành, thành trì bọn họ đang ở khoảng 1000 dặm là Hải thành, bến cảng lớn nhất Vô Ngân quốc.

Hai nơi đều là đại đô thị có lưu lượng nhân khẩu cực lớn, qua lại đông đúc, vì thế tìm kiếm thông tin sẽ dễ dàng hơn nhiều, còn có một lý do nữa, bọn họ dò hỏi hai ngày liên tục, nhưng không thu được bất cứ thông tin gì về Lục Quý của Câu Hồn Tông cả! Đây là lý do chính khiến đám người quyết định chia ra hành động nhanh như vậy.

6 người chia ra tại cửa đông, Lam Tích vừa đi vừa liếc trộm Hàn Nguyệt Sinh liên tục, tròng lòng nàng kỳ thực muốn đi cùng y, nhưng nếu chủ động đề nghị… hai má nàng lập tức đỏ lên, da mặt nàng rất mỏng.

Kỳ Tuyết Anh nhìn Lam Tích, lại nhìn sang Hàn Nguyệt Sinh lạnh lùng không nhìn lấy nàng một cái, đưa tay che miệng cười nhẹ, Lâm Thanh bên cạnh có chút bất đắc dĩ, cô gái nhỏ chính là như vậy, đợi nàng trải qua nhiều một chút sẽ không còn ngây thơ như bây giờ nữa.

Chỉnh đốn lại chút tâm thần, Lâm Thanh nghiêng đầu sang cười nhẹ với Kỳ Tuyết Anh nói:

"Tuyết Anh tỉ, ta muốn tu dưỡng thật tốt, có lẽ vài ngày nữa là có thể thử nghiệm dẫn khí nhập mạch, vài ngày này phải nhờ tỉ rồi." 6 người bọn họ dù sao cũng có thể coi là sinh tử chi giao, vì vậy trong một số chuyện đã dần rút ngắn khoảng cách.

"Không có gì, chúng ta cũng cần dựa vào nhau, ta cũng không ngại chăm sóc một mỹ nam tử như đệ đâu." Kỳ Tuyết Anh nửa đùa nửa thật đáp, khóe miệng nàng vẫn treo nụ cười như có như không.

Hai người nói chuyện phiếm trở về tiểu viện, ở một góc khuất nào đó, biểu cảm trên mặt Kỳ Tuyết Anh chợt trở nên sa sút một chút, có lẽ… thời gian của nàng không còn nhiều nữa rồi, hồ tưởng lại mệnh lệnh của cha mình, Kỳ Tuyết Anh không thể thấy thở dài một hơi.






Bình luận

Truyện đang đọc