THIẾU NIÊN CỬU HOANG



Kiến Hoa thành tháng 4 nhiều mưa, trong tiểu viện nhỏ, Lâm Thanh tựa lưng trên ghế trúc, một bên cầm sách, một bên cầm lấy tách trà sứ nhấp từng ngụm nhỏ.

Du Ngự Yên ở một bên nhàm chán hai tay chống cằm nằm vật vờ trên phản gỗ, cả người trốn trong lớp chăn ngắm mưa, thỉnh thoảng ánh mắt lại "vô tình" liếc sang nam tử bề ngoài có vẻ văn nhã, nhưng lại thất thường khó đoán kia.

Hai tuần nay nàng thử nghiệm trốn đi vài lần, thế nhưng một thân linh lực đều bị phong cấm, chỉ cần động chân một chút cũng rơi vào tầm ngắm của người ta, thế thì trốn làm sao được?

May mắn người kia không mang nàng cho mấy tên huynh đệ của hắn dùng… trong lòng Du Ngự Yên thở dài một hơi, chợt nàng có cảm giác sai sai ở đâu đó, nhưng không nghĩ ra.



Lâm Thanh đọc chính là công pháp của Du Ngự Yên, bên trên ghi lại cách thổ nạp linh khí, cùng với một số pháp môn, pháp quyết trọng yếu.

2 tuần này nghiên cứu, Lâm Thanh cũng có lý giải nhất định với những tu sĩ như nàng.

Tu sĩ tu luyện, lấy việc hấp thu tinh hoa thiên địa, tranh đoạt tạo hóa để lớn mạnh bản thân làm chủ yếu, vì vậy đạo tâm và nguyên thần của bọn họ cực kỳ mạnh mẽ, rất ít khi chịu ảnh hưởng từ bên ngoài.

Đây cũng là lý do vì sao lúc trước Du Ngự Yên có thể phát hiện ra Lâm Thanh theo dõi nàng.

Còn võ giả thì khác, võ giả lấy việc thăng hoa tự thân, cường hóa bản thân lên cực hạn, sau đó lại đánh phá để tiếp tục thăng hoa lên tầng thứ cao hơn làm chủ, vì thế khi ở tầng thứ thấp, bọn ít bị tài nguyên bên ngoài chi phối, đổi lại tốc độ tăng tiến không quá nhanh chóng.

Vì khác biệt trên, khiến cho số lượng tu sĩ và võ giả khác nhau một trời một vực.

Hiểu được điểm này, Lâm Thanh muốn thử kết hợp hai bên lại xem, hắn thử trắc nghiệm theo cách của Du Ngự Yên, biết được bản thân có Thuần Mộc Linh Căn, mặc dù không phải quá mạnh mẽ trong ngũ hành linh căn, thế nhưng sức sống cùng phụ trợ là nhất lưu.


Lâm Thanh cũng thử nghiệm cảm nhận linh khí, điều này diễn ra rất dễ dàng, thế nhưng đến khi thử nghiệm hấp thu, linh khí và chân khí xung đột với nhau, làm cơ thể hắn suýt chút nữa hỏng mất.

Lâm Thanh nằm trên giường mất hai ngày mới đi lại được.

Qua hai tuần nghiên cứu hắn cuối cùng cũng biết nguyên nhân, bước vào Dẫn Mạch cảnh, nội tuần hoàn trong người đã định hình, lúc này đột nhiên có một loại năng lượng khác chảy vào, không phát nổ đã là vạn hạnh.

"Hai… đúng là không thể tu luyện bừa bãi." hắn thở dài tự nhủ.

Lâm Thanh liếc nhìn Du Ngự Yên một bộ chán đời không có gì luyến tiếc bên cạnh, hắn có chút đau đầu.

Cô nàng này suốt ngày giả ngốc, nhưng trong lòng luôn tìm cách chạy mất, hắn thật sự chẳng muốn quản nàng, nhưng lại không thể để nàng chạy lung tung tiết lộ bản thân được, vì vậy chỉ còn cách giữ lại bên người, Lâm Thanh không phải kẻ máu lạnh giết người bừa bãi, dù sao đã bắt cóc người ta ép lấy tin tức, nếu giết luôn thì thật sự vượt quá ranh giới của hắn.

Vả lại, Kỳ Tuyết Anh gần đây hình như có tâm sự, cả ngày nằm trên ghế trúc ngắm mưa uống trà không biết chán, ngay cả chuyện giường chiếu cũng chẳng thiết tha, vì vậy, hắn đành phải tìm đến Du Ngự Yên giải tỏa sinh lý, mặc dù ngực nhỏ một chút, nhưng vừa tay.

Nghĩ đến đây, Lâm Thanh như vô tình đảo mắt nhìn sang nàng.

Du Ngự Yên đang nhìn trộm người ta, bỗng nhiên bị nhìn đến, nàng lập tức phồng má quay sang chỗ khác giả bộ không làm gì hết, sau đó như nghĩ đến chuyện gì đó, hai má bỗng hồng lên.

Lâm Thanh dùng sách che miệng cười, cô nàng này thật sự hết thuốc chữa, giường đều đã lên, thứ cần nhìn đã nhìn, thứ không nên nhìn cũng nhìn rồi, còn cái gì mà xấu hổ chứ!? Lâm Thanh gãi cằm nghĩ thầm.

Du Ngự Yên tựa hồ cũng nhận ra mình vừa quay đi có chút không đúng, vì vậy liền quay đầu lại đấu mắt với hắn.

Ngươi nhìn cái gì!? Có gì đều nhìn hết rồi còn muốn xem gì nữa!? Chẳng lẽ mổ bụng ra xem bên trong cấu tạo như thế nào? Nàng tự hỏi trong lòng, sau đó chú ý đến ánh mắt suy ngẫm của Lâm Thanh, đột nhiên đánh cái giật mình, không phải thật sự muốn làm vậy chứ?

"Ta, ta mới 17 tuổi thôi." nàng vô thức nói ra một câu.

"Thì sao? Ồ! Ta mới gần 16, ra là vậy, ta phải gọi cô là tiểu Yên tỉ!" Lâm Thanh như hiểu ra cười nói.

"Cái gì!? Chưa tới 16! Ngươi… ngươi…" Du Ngự Yên co rúm khóe môi nói không ra lời, nàng có xúc động muốn ôm mặt cho bớt xấu hổ, nhưng vẫn ra sức tỏ vẻ bình thản, Lâm Thanh nhìn nàng cố nín không cười ra tiếng.

Ngươi cứ như vậy, ai mà biết được ngươi mới 15 tuổi hả!? Hả!? Hả!? Nàng thật sự không muốn tin mình bị một tên nhóc nhỏ hơn gần 2 tuổi đùa bỡn, mấy tư thế kỳ quái kia… Khụ khụ, không được nghĩ bậy bạ!

Nhất định là nói láo, hừ, bản cô nương đâu có ngu? Cho là chỉ một câu đã có thể làm ta tức giận? Còn lâu nhé! Du Ngự Yên âm thầm cười lạnh, muốn lừa lão nương? Mười năm nữa đi!

Nhìn biểu cảm nàng thay đổi phong phú, Lâm Thanh rất bất đắc dĩ, hắn nói thật nàng không tin, thuận miệng bịa chuyện thì tin sái cổ, người như thế sao có thể làm một tu sĩ được vậy? Nàng bị đánh chết chỉ còn là chuyện sớm muộn thôi.



Buổi chiều mưa tạnh, Kiến Hoa thành hiếm có lúc không mưa, Lâm Thanh gấp sách lại cất đi, hắn thong dong ra khỏi tiểu viện, Du Ngự Yên cầm ô chạy theo sau.

Gần đây thời gian có chút nhàm chán, chỗ phường thị tán tu kia Lâm Thanh muốn đợi bản thân đả thông huyệt Tri Tâm rồi thăm dò sau, dù sao ngay cả Du Ngự Yên cũng có thể tự do ra vào, hắn không đánh giá quá cao võ lực bên trong, nhưng chuẩn bị không bao giờ là thiếu.

Du Ngự Yên bất đắc dĩ, chỉ cần nàng rời khỏi Lâm quá 30m sẽ lập tức cảm thấy đan điền đau xót, cho nên bất đắc dĩ đành phải biến thành cu ly cho hắn.

Lâm Thanh cùng Du Ngự Yên đi đến thành tây, (chương trước nhầm thành thành đông) lần trước vốn định mua đao thì bắt gặp nàng, sau đó bận bịu nghiên cứu Tam Ly Ngưng Khí quyết, vì vậy đến giờ mới cơ thời gian rảnh rỗi.


Lâm Thanh sợ Du Ngự Yên bị người quen bắt gặp, vì vậy hắn đổi một bộ nam trang cho nàng, hai người đều thanh tú đẹp đẽ, trên đường hấp dẫn không ít tiểu thư, phu nhân ghé mắt.

Thành tây nhiều cửa hàng vũ khí, hai người quan sát mà không mua, Du Ngự Yên bình thường vẫn luôn luyện tập thuật pháp và pháp khí, nàng hoàn toàn mù tịt khoản binh khí bình thường, nhìn thấy Lâm Thanh muốn mua đao, trong lòng nàng có chút không giải, mấy thứ vũ khí sắt thép rèn đúc này làm sao so được với pháp khí, thuật pháp được?

Lâm Thanh không vội không chậm đánh giá từng hàng binh khí một, cuối cùng ngừng lại ở một tiệm rèn nhỏ.

Hắn dẫn theo Du Ngự Yên bước vào, bên trong không hoa mỹ nhưng gọn gàng, 13 giá binh khí vừa treo vừa dựng, không gian vốn có chút chật hẹp vì vậy chỗ đứng không nhiều, có vài người khách lác đác chọn lựa vũ khí.

Chủ quán là một người trung niên mặt chữ điền mày rậm, quần áo có chỗ đen sờn, y nhìn thấy hai người khách đi vào, khóe mắt hoàn toàn không vẩy lên lấy một cái.

Lâm Thanh tự mình ngắm nghía những thanh đao được treo lên, ánh mắt hắn cẩn thận đánh giá từng chuôi một.

Bỗng nhiên Du Ngự Yên sán lại gần thì thầm bên tai hắn:

"Ở đây có tu sĩ, hơn nữa thực lực không yếu, ít nhất là Luyện Khí kỳ thất tầng, mạnh hơn cả ta, ngươi có cảm nhận được không?"

Lâm Thanh mặt không đổi sắc xem đao, giống như thuận miệng hỏi:

"Tu sĩ rất ít gặp sao?"

Du Ngự Yên không hiểu sao hắn lại hỏi cậu này, nhưng vẫn nhỏ giọng trả lời:

"Đương nhiên, tu sĩ là vạn người chọn một, nếu có thể thường xuyên gặp được mới là có quỷ! Hơn nữa ta cảm nhận được người này có khí tức khác lạ, giống như rất… rất… rất… tanh?"

Nàng "rất" nửa ngày mới tìm ra từ ngữ không quá thích hợp nhưng tương tự biểu hiện cảm giác của mình.

Lâm Thanh mặt ngoài không có gì, trong lòng lại suy tư, hắn thuận miệng hỏi:

"Rất lạ sao? Vậy mùi vị của cô là gì?"

Du Ngự Yên chợt đỏ mặt lên thì thầm nói:

"Chẳng phải ngươi ngày nào cũng ngửi sao!? Hỏi cái gì chứ!"

Lâm Thanh hồi tưởng lại, đúng là tối nào cũng ngửi nàng, hỏi như vậy hình như có chút khiếm nhã, hắn vẫn mặt ngoài không nóng không lạnh hỏi:

"Khí tức tanh rất lạ à? Hắn ở đâu?"

"Đúng vậy, ta chưa bao giờ cảm nhận được người nào có khí tức tanh như vậy, giống như, rất giống mùi máu tươi, nhưng lại không giống lắm.

Ta cảm nhận được người kia ở sau cửa tiệm, nhưng không biết cụ thể là chỗ nào." nàng lúc lắc đầu, tay chấm môi đáp.

Lâm Thanh có chút suy nghĩ, hắn hơi gãi cằm thuận tiện cầm vài chuôi đao nhưng đều đặt xuống, vẻ mặt không ưng ý lắm đến trước quầy hàng hỏi nam tử trung niên:

"Ông chủ, ta đi thể xem đao khác không? Những thanh kia ta đều cảm thấy không hợp."


Trung niên nhân gác chân lên bàn ngáp dài một hơi, thô lỗ đáp:

"Không mua thì đi chỗ khác, ở đây chỉ có bằng đó đao."

Lâm Thanh không vì bị xua đuổi mà mất lễ hỏi thăm một lần khác:

"Không biết quý điếm có đao mới rèn ra không? Ta có yêu thích kỳ quái, thích nhìn người khác rèn đao."

Dứt lời, Lâm Thanh lấy từ trong tay áo ra một chút bạc đặt lên bàn cười nhẹ lễ độ.

Hán tử vốn có thành kiến với lũ thư sinh yếu đuối kiêu ngạo, nhưng nhìn hai người trẻ tuổi này dáng dấp đoan chính, cư xử không kiêu không hèn, lại hiểu lòng người, vì thế bớt đi nhiều ác cảm, y cầm bạc lên tung hứng hai cái, sau đó quay đầu hét to với sau tiệm:

"Tiểu Nam! Ra đây dẫn hai vị công tử này đi chọn đao!"

Vài giây sau, một thanh niên mở cửa hông cầm theo vài thanh kiếm chạy ra gật gật đầu "u a" chào hỏi 3 người.

"Hắn bị câm, hai vị thông cảm." hán tử giải thích.

"Không sao, vị huynh đài này, không biết có thể dẫn chúng ta vào trong mở mang chút tầm mắt được không?" Lâm Thanh cười hỏi.

Thanh niên kia gật đầu cười hề hề ra vẻ không hề gì, y xếp kiếm lên giá binh khí sau đó quay lại ra hiệu hai người theo mình.

Lâm Thanh đi theo sau thanh niên câm, Du Ngự Yên vội chạy theo.

Sau cửa hông là một tứ hợp viện, có lẽ là nơi ở, Lâm Thanh có thể nghe thấy âm thanh kim loại xen lẫn với tiếng hô ở bên kia viện.

Du Ngự Yên tầm thần mất tập trung nhìn ngó xung quanh, nàng lại gần Lâm Thanh nhỏ giọng hỏi:

"Chúng ta trực tiếp đi vào sao? Như vậy có quá nguy hiểm không?"

"Nếu sợ cô có thể quay lại." Lâm Thanh cười tủm tỉm nhìn nàng.

Du Ngự Yên kém chút muốn phồng má lên hừ nhẹ, nếu đi được nàng còn phải ở lại à!?






Bình luận

Truyện đang đọc