THIẾU NIÊN TU CHÂN XUYÊN QUA CƠ GIÁP

Bởi vì người tới dự hôn lễ lần này rất nhiều, hơn nữa trên tinh cầu Hòa Tân cũng không có không gian nào khá lớn để đãi khách, cho nên Ninh Hữu bọn họ phải tổ chức tiệc cưới ở bên ngoài, mỗi một bàn đều có các loại đồ ăn cùng đồ uống mà Kỳ phu nhân mua sắm từ trên Tương Vương Tinh, tuy rằng không phải đặc biệt xa hoa, nhưng ở trên tinh cầu Hòa Tân trên cơ bản cũng chưa từng có ai ăn qua mấy thứ này.

Mỗi lần hai người Kỳ Tĩnh cùng Ninh Hữu đi đến một bàn đều sẽ đi kính một chén rượu, có vài người hơi say, nhưng đều mang theo ý mừng, khách nhân mỗi một bàn đều sẽ biểu đạt lòng chúc phúc nồng đậm kính ý đồng tâm hiệp lực của mình với hai người.

"Cảm ơn mọi người", tâm tình hai người đều cực kỳ tốt.

Mà Lương Mạn cùng Kỳ phu nhân đang ôm Viêm Hoàng cùng Lăng Vân trong lòng cũng đi qua hai bàn tương đối quen thuộc, sau đó liền ôm hai đứa nhỏ ngồi ở vị trí của mình mà dỗ dành. Hai nhóc bé con quả thực là một chút cũng không biết mệt mỏi, từ lúc tiệc vui còn chưa bắt đầu thì đã kích động mà ê ê a a rồi, hiện tại đã qua hai giờ, tay bọn chúng vẫn cứ múa may không ngừng, thoạt nhìn cao hứng cực kỳ.

Lý Vân phụ trách phát sóng trực tiếp với các võng hữu hiện tại đang ở thế khó xử, hắn một bên muốn phát sóng trực tiếp tình huống của hai chồng chồng Kỳ Tĩnh Ninh Hữu, một mặt khác thì lại muốn quay hai nhóc bé con đáng yêu. Mà các võng hữu nhiệt tình ai cũng mãnh liệt yêu cầu hai bên đều cùng quay.

Sau khi Lý Vân rối rắm một lúc lâu xong, rốt cuộc cũng có người động thân mà đứng ra giải quyết nan đề của hắn, người kia đúng là người trẻ tuổi trước kia đã bình luận trong lâu tỏ vẻ Ninh Hữu bọn họ đã từng mượn qua máy liên lạc của mình, hắn mở máy liên lạc ra tiếp sóng bộ dáng đáng yêu của Viêm Hoàng cùng Lăng Vân, Lý Vân lúc này mới yên tâm đuổi theo Ninh Hữu bọn họ.

Viêm Hoàng cùng Lăng Vân tuy rằng đều nằm trong lòng hai bà của chúng, nhưng đôi mắt nhỏ lại lập tức chuyển dời đến trên người Hoàng Hướng Minh đang cầm máy liên lạc quay chụp, phảng phất như biết có người đang quay bọn chúng vậy, hai bé đồng thời làm ra một khuôn mặt tươi cười với màn ảnh.

Các võng hữu lập tức nổ tung.

"Ngao ngao ngao! Trái tim nhỏ của tui! Xe cứu thương ở đâu rồi, trái tim tui sắp tan rùi a a a a a!"

"Ông xã! Em thay đổi chủ ý, năm nay chúng ta sinh con liền đi! Quả thực là quá đáng yêu đi mất!"

"Lầu trên thỉnh chú ý, con nhà người ta cùng con của mấy người vẫn có khác biệt nha, dù sao ghen cũng bày ra đó mà ┑( ̄Д ̄)┍, sau đó lại xoát một phát, các bảo bối nhìn thúc thúc nè! Thúc thúc rất thích các bé nha!!"

Cũng không biết tại làm sao, bình thường Viêm Hoàng cùng Lăng Vân ai chơi gì tùy tên đó, lúc này đây ở trước màn ảnh động tác lại đều đặc biệt nhất trí, hai bé đồng thời cười, đồng thời nhấc tay, đồng thời duỗi chân, ngay cả thu thế cũng là đồng thời. Nhìn qua quả thật cứ như đã tập luyện tốt rồi ấy. Hành động như vậy lập tức ôm được một đống fan ma ma pa pa cuồng nhiệt.

Một người phụ nữ trung niên làn da có chút đen đi về phía bọn họ, có chút câu nệ mà chà xát tay mình, ngượng ngùng nói, "Tôi có thể ôm một đứa bé được không? Bọn chúng thật đáng yêu."

"Đương nhiên có thể", Lương Mạn cao hứng nói, người này trước kia từng cùng làm việc với cô, hai người đều cực kỳ quen thuộc, cho nên chẳng sợ đưa đứa nhỏ giao cho cô ta ôm một hồi thì vẫn rất yên tâm.

Người phụ nữ trung niên thật cẩn thận mà tiếp nhận đứa nhỏ, ôm bé lắc lư qua lại vài cái, chọc Viêm Hoàng cười khanh khách vui vẻ.

"Đứa nhỏ này cũng thật có sức sống", người phụ nữ trung niên có chút kích động nói, "Cho tới bây giờ tôi còn chưa từng thấy qua đứa nhỏ có sức sống như vậy đâu."

Nói rồi, người phụ nữ trung niên liền muốn sờ khuôn mặt nhỏ béo đô đô kia của Viêm Hoàng, mắt thấy đã sắp đụng tới, Viêm Hoàng lại đột nhiên khóc lớn lên, thân thể nhỏ bé không ngừng né tránh, muốn rời khỏi ôm ấp của cô ta.

"Làm sao vậy?", Lương Mạn cơ hồ là lập tức trở nên nóng nảy.

Viêm Hoàng ngoại trừ những lúc bị Kỳ Tĩnh khi dễ đến khóc ra, những thời gian khác thật đúng là không hề khóc một chút nào. Lương Mạn cực kỳ lo lắng, muốn ôm lại Viêm Hoàng từ trong lòng người phụ nữ trung niên kia, nhưng là không biết vì sao người phụ nữ trung niên kia lại vẫn không buông tay, vòng tay ôm Viêm Hoàng siết chặt, hơn nữa một cái tay khác lại vẫn luôn muốn sờ lên mặt Viêm Hoàng. Chẳng qua bởi vì Viêm Hoàng vẫn luôn né tránh, cho nên không có để cho người phụ nữ trung niên kia thực hiện được.

Sắc mặt Lương Mạn lập tức lạnh xuống.

Cô cơ hồ là cường ngạnh mà đoạt lại Viêm Hoàng từ trong lòng người phụ nữ trung niên kia, Viêm Hoàng vừa tới trong lòng ngực cô liền chớp đôi mắt một chút, lập tức không khóc nữa.

"Thực xin lỗi thực xin lỗi", người phụ nữ trung niên kia đỏ mặt xin lỗi, "Tôi chỉ là thấy đứa nhỏ quá đáng yêu, cho nên nhịn không được mà muốn sờ sờ nó, ai biết vậy mà sẽ chọc cho đứa nhỏ khóc."

Trong lòng Lương Mạn có chút không vui, nhưng bởi vì trường hợp chung quanh nên cũng không có phát tác, chỉ là miễn cưỡng khách khí vài câu. Mà khi người phụ nữ trung niên kia lại muốn ôm đứa nhỏ lần nữa, Lương Mạn liền cường ngạnh cự tuyệt, nhưng cô ta lại vẫn cứ không từ bỏ, liên tiếp cầu Lương Mạn cùng Kỳ phu nhân rất nhiều lần, chẳng qua đều không được cho phép.

"Ngươi kia là ai vậy chứ, sao mặt dày như vậy?!", Một võng hữu nhìn thấy phát sóng trực tiếp quả thực là trợn mắt há hốc mồm.

"Chọc cho tiểu thiên sứ khóc còn chưa nói, vậy mà vẫn còn mặt dày mày dạn muốn lại bế lên một lần nữa, nghĩ cũng đẹp quá nhỉ. Mấu chốt chính là, bà nội đã không cho ôm vậy mà cũng không chịu đi?! Đây là kỳ ba từ nơi nào tới thế? Quả thực là đổi mới tam quan có được không?"

"Cầu bà nội nhanh chóng gọi người mang cô ta đi đi, tiểu thiên sứ vừa thấy cô ta liền muốn khóc à."

"...... Tuy rằng tui cũng rất là chán ghét người kia, chẳng qua mấy lầu trên à, lấy số tuổi của các chú mà lại kêu Kỳ phu nhân các nàng là bà nội thì thật sự được chứ?!! 【 nôn ra máu 】"

"Không có việc gì không có việc gì, dù sao về sau cũng là thông gia cả mà, khuê nữ bảo bối nhà tôi đặc biệt đẹp, tôi còn cảm thấy trên đời này chẳng ai có thể xứng đôi với nó nữa cơ. Hôm nay nhìn thấy hai tiểu thiếu gia này, tức khắc cảm thấy con rể nhà tôi hạ phàm rồi!"

"【 nôn mửa 】 gặp qua không biết xấu hổ, lại chưa từng thấy qua không biết xấu hổ như lầu trên......"

"+1"

"Hắc các bằng hữu, lạc hướng rồi! Chúng ta không phải là đang thảo luận chuyện người phụ nữ trung niên kia hay sao? Mọi người nhìn thấy không, cô ta vậy mà lại chạy tới lì lợm la liếm thỉnh cầu ôm bé con!"

"...... Tôi cảm thấy có chút không thích hợp...... Mấy người nói coi cô ta có phải là có chút bệnh tật về tinh thần gì đó không?"

"Tôi cũng cảm thấy vậy, người bình thường căn bản là sẽ không như vậy nha, nào có ai vì ôm một đứa nhỏ mà lại lăn lộn thành cái dạng này đâu cơ chứ, cũng đâu phải là của nhà mình. Tôi phỏng chừng có phải là lúc trước nhà cô ta có đứa con cháu nào đó tầm tầm tuổi với hai đứa nhỏ nhà Ninh thiếu tá không ta? Nhưng lại đột ngột chết non, cho nên cô ta mới có thể di tình mà muốn ôm hai tiểu thiên sứ được?"

"Lầu trên sức tưởng tượng thiệt giỏi, thật sự bội phục."

"Phỏng chừng sự thật cũng không kém quá nhiều so với lầu trên suy đoán đâu, bằng không cũng không có cách nào giải thích được người phụ nữ này vì cái gì mà lại điên cuồng như vậy."

"Mau xem, Kỳ phu nhân đã kêu cảnh vệ tới lôi cô ta đi rồi! Thật sự là đại khoái nhân tâm! Đã sớm nên làm như vậy rồi!"

Lương Mạn vốn dĩ là có ấn tượng không tồi đối với người phụ nữ trung niên này, dù sao cũng là nhân viên tạp vụ công tác cùng nhau, người còn tương đối nhiệt tình, nhưng trải qua một sự kiện vừa rồi cô đã hoàn toàn chán ghét người này rồi.

Dưới ý bảo của Kỳ phu nhân, Hoàng Hướng Minh phụ trách phát sóng trực tiếp rời khỏi nơi này, đi phát sóng trực tiếp những chỗ khác.

"Tôi cảm thấy cô ta có chút không thích hợp", Kỳ phu nhân nhíu mày, "Cô ta có phải là muốn tới đoạt đứa nhỏ không?"

"Cái này hẳn là không đâu", Lương Mạn lắc đầu, "Nhưng là tuyệt đối cũng sẽ không có tâm tư tốt gì hết. Viêm Hoàng cùng Lăng Vân từ trước đến nay đều thực mẫn cảm đối với tiếp xúc của mọi người, cô ta vừa tới gần một chút là hai tiểu gia hỏa này đã khóc ầm lên rồi, vừa nhìn là biết do sợ hãi."

Kỳ phu nhân vẫy tay để một người cảnh vệ lại đây, sau khi phân phó hai câu xong, liền để anh ta đi theo dõi người phụ nữ trung niên kia.

Nếu chỉ là muốn xem đứa nhỏ thì cũng thôi, sợ là sợ người này lòng mang ý xấu, muốn quấy rối tại tiệc cưới.

Các võng hữu vốn dĩ đang nhìn chằm chằm vào bọn nhỏ vừa thấy phát sóng trực tiếp xoay đến địa phương khác, tức khắc không vui, nháo ầm lên để Hoàng Hướng Minh đem máy liên lạc nhắm ngay vào hai nhóc bé con. Trong lòng Hoàng Hướng Minh cũng rất đau khổ, hắn cũng muốn đi phát sóng trực tiếp hai bé con đáng yêu lắm nha, nhưng tiếc là Kỳ phu nhân đã lên tiếng rồi, hắn nào dám cãi mệnh lệnh được chứ.

Hoàng Hướng Minh chỉ đành phải căng da đầu nhắm màn ảnh vào ngay chính mình, nêu rõ tình cảnh lúc ấy bản thân gặp được Kỳ Tĩnh cùng Ninh Hữu với các võng hữu đang xem phát sóng trực tiếp. Tài ăn nói của Hoàng Hướng Minh cũng coi như không tồi, đem một sự kiện đơn giản khô cằn biến thành hình dung sinh động, cuối cùng càng nói thì càng bị hấp dẫn vào, cuối cùng còn tự đắc khoe khoang luôn việc máy liên lạc của mình từng được Ninh thiếu tá cùng Kỳ thượng tướng mượn qua nữa cơ, hắn đã bảo tồn thành đồ gia truyền rồi!

Các võng hữu tuy rằng vừa mới bắt đầu còn vì bị tách khỏi hai đứa nhỏ mà mười phần bất mãn, nhưng là nghe Hoàng Hướng Minh phát sóng trực tiếp cũng cảm thấy rất có ý tứ, chậm rãi đã bị hấp dẫn đi. Tới sau đó lúc Hoàng Hướng Minh lại khoe khoang máy liên lạc với bọn họ, lại càng có người ồn ào nói muốn dùng số tiền lớn mua máy liên lạc của hắn.

Hoàng Hướng Minh kiêu ngạo tỏ vẻ, mặc kệ mấy người ra bao nhiêu tiền anh đây cũng không bán!

Người tới tương đối nhiều, Kỳ Tĩnh cùng Ninh Hữu chỉ qua lại mấy bàn tiệc kính một vòng rượu thôi mà đã mất tiêu hai giờ, chẳng qua tuy rằng có chút phiền phức, nhưng hai người đều phi thường cao hứng. Lý vân cùng đi theo cũng rất là tận chức tận trách mà phát sóng trực tiếp toàn bộ quá trình ra ngoài, nhất trí đạt được những lời chúc phúc.

Sau khi đã đi hết bàn tiệc, hai người Ninh Hữu liền đối diện với máy liên lạc, cười chào hỏi cùng mọi người.

Lần này, phòng phát sóng trực tiếp vốn dĩ đã bình luận nối liền không dứt lúc này lại càng phảng phất như nổ mạnh mà vèo vèo ào lên trên, không có chỗ nào mà không phải là biểu đạt chúc mừng đối với bọn họ cùng với kích động của bản thân.

"Lúc này đây có thể đạt được mọi người chúc phúc, thật sự rất vui vẻ", Ninh Hữu cười cong đôi mắt, "Có mọi người thật tốt."

"Trời ạ, iem yêu cầu cấp cứu! Lòng iem sắp nhảy ra ngoài rồi!"

"Kích động muốn khóc QAQ"

"Thần tượng nói có chúng ta thật tốt QAQ, tui cảm giác thiệt hạnh phúc quá anh"

"Ninh thiếu tá Kỳ thượng tướng, hai người có thể hôn nhau một chút hông? 【 mắt lấp lánh 】 mị thiệt muốn ăn một ngụm thức ăn cún này!"

......

Tuy rằng bình luận cầu hai người bọn họ hôn nhau đã thực mau là bị quét bay, nhưng Kỳ Tĩnh lại vẫn thấy được. Anh thì thầm với Ninh Hữu một phen xong, hai người liền đưa tình nhìn nhau, thân mật ôm hôn.

Thấy một màn như vậy tất cả các võng hữu đều hâm mộ ghen ghét, đồng thời lại hạnh phúc rối tinh rối mù.

"Không biết vì cái gì mà ăn miếng thức ăn cún này vậy mà lại có chút muốn khóc QAQ"

"Thật ấm áp hảo hạnh phúc ngao ngao ngao!!!"

Đồng thời tại lúc bên này đang náo nhiệt không thôi, vị cảnh vệ được phân phó cũng đã đi theo người phụ nữ trung niên kia tới một địa phương hẻo lánh. Anh ta còn đang muốn tiếp tục đi theo, lại phát hiện người phụ nữ trung niên kia đột nhiên không thấy bóng người.

Có chút sốt ruột truy tìm bóng dáng người nọ, lại bị một vật phẩm bén nhọn đâm trúng sau cổ.

*Editor: Sắp có biến cố òi!

Bình luận

Truyện đang đọc