THIẾU NIÊN TU CHÂN XUYÊN QUA CƠ GIÁP

Thời điểm tiếng đập cửa vang lên, vợ chồng Lương Mạn còn đang trêu đùa hai tiểu gia hỏa, Viêm Hoàng cảm thấy hứng thú dị thường đối với một loại trái cây trên bàn, tay thịt nhỏ vẫn luôn duỗi về hướng bên kia.

"Kêu một tiếng nội nào, kêu một tiếng, quả này liền cho con nha", Kỳ phu nhân đầy tà ác cầm trái cây giơ giơ trước mắt Viêm Hoàng, thời điểm Viêm Hoàng sắp bắt được trái cây thì rụt tay lại, "Viêm Hoàng phải kêu đã, bà nội mới có thể cho con trái cây này nha."

Viêm Hoàng mếu máo, mắt thấy đã sắp khóc lớn một trận.

Lúc này Lăng Vân trong lòng Thạch Bằng rất là ghét bỏ mà ê a hai tiếng về phía Viêm Hoàng, Viêm Hoàng dường như nghe hiểu ý tứ trong miệng Lăng Vân, ấp ủ nước mắt trong chớp mắt liền thu trở về, không chịu thua trả lại Lăng Vân hai tiếng.

Kỳ phu nhân nhìn mà cười ha ha, "Coi bộ, tiểu Lăng Vân giỏi hơn chúng ta nhiều nha, nó ê a hai tiếng, Viêm Hoàng lập tức được dỗ ngoan ngay."

Viêm Hoàng phẫn nộ ngao ngao hai tiếng, nó dỗ ngoan khi nào chứ, nó đây là đang tuyên chiến với Lăng Vân đó!

Lương Mạn cũng cười nói, "Hai thằng nhóc này từ bé quan hệ đã tốt như vậy rồi, trưởng thành khẳng định cũng bớt lo hơn."

"Phu nhân", cảnh vệ đẩy cửa tiến vào.

"Làm sao vậy?", Kỳ phu nhân hỏi.

"Bên Thượng tướng mời ngài cùng Thạch tiên sinh, Thạch phu nhân đi qua", cảnh vệ cung kính nói.

"Được", Kỳ phu nhân nhéo khuôn mặt nhỏ của Viêm Hoàng, tâm tình cực kỳ tốt đứng lên, "Xem ra bọn chúng đã ứng phó xong với mấy người phóng viên rồi."

Đợi đến khi ba người đi tới cửa, Thạch Bằng cùng Lương Mạn bỗng nhiên kêu lên một tiếng rồi ngã xuống trên mặt đất, Kỳ phu nhân cảnh giác đã phát hiện có gì đó không đúng, vội vàng nhìn về phía sau, đối diện phải con ngươi màu xanh biếc âm u của cảnh vệ kia.

Cảnh vệ thu tay mình lại từ trên cổ Kỳ phu nhân, Kỳ phu nhân cũng suy sụp ngã xuống trên mặt đất.

Viêm Hoàng cùng Lăng Vân phân biệt được Lương Mạn và Kỳ phu nhân ôm trong lòng, cặp mắt to đen lúng liếng không chớp mắt nhìn cảnh vệ trước mắt, thoạt nhìn tò mò cực kỳ.

Cảnh vệ dùng ánh mắt vô tình lạnh băng đảo qua Viêm Hoàng cùng Lăng Vân, đi lên trước ôm hai đứa vào trong lòng.

Đang tiếp nhận phỏng vấn Ninh Hữu bỗng nhiên cảm thấy một trận tim đập nhanh.

"Thực xin lỗi, hiện tại tôi có chút không thoải mái", Ninh Hữu sắc mặt tái nhợt cự tuyệt vấn đề tiếp theo của phóng viên. Các phóng viên tuy rằng rất muốn tiếp tục hỏi vài vấn đề nữa, nhưng bọn họ cũng đã nhìn ra được vẻ mặt Ninh Hữu không đúng, phi thường hiểu chuyện kết thúc cuộc đối đáp của mình, cùng nhau rời đi.

"Vừa rồi là chuyện gì vậy?", Ninh Hữu che ngực mình lại, cẩn thận suy tư cảm giác kích động vừa rồi.

"Anh cũng cảm giác được", Kỳ Tĩnh nhíu mày, "Rốt cuộc là chuyện gì thế này? Chẳng lẽ là dẫn hồn liên của chúng ta xảy ra vấn đề?"

"Không phải", Ninh Hữu lắc lắc đầu, "Cảm giác này em rất quen thuộc, không phải dao động từ dẫn hồn liên. Hơn nữa cảm giác vừa rồi còn là hai cổ dao động khác nhau một trước một sau, từ từ ——", Ninh Hữu bỗng dưng mở to hai mắt, "Có thể nào là Viêm Hoàng cùng Lăng Vân không?!"

Viêm Hoàng và Lăng Vân có huyết mạch tương liên với bọn họ, cảm giác của tu chân giả nhạy cảm hơn người bình thường rất nhiều, nếu thật là hai đứa Viêm Hoàng xảy ra vấn đề gì, bọn họ tuyệt đối có thể cảm thụ được.

Kỳ Tĩnh ngẩn ra một chút sau đó cũng lập tức phản ứng lại, hai người có chút nôn nóng mà đi về phía phòng của Kỳ phu nhân bọn họ.

"Xin dừng bước, Kỳ phu nhân đã nói không cho phép bất cứ kẻ nào quấy rầy", cảnh vệ đứng ở cửa đờ đẫn nói, bất ngờ thay đó lại là "Vương ca" trong miệng một người khác.

"Hắn không thích hợp", Ninh Hữu liếc mắt một cái liền nhìn ra được ánh mắt cảnh vệ này tan rã, thân thể có chút cứng đờ. Sau khi phát hiện sự thật này, Ninh Hữu càng thêm có loại dự cảm không tốt. Tản linh thức ra, Ninh Hữu liền phát hiện ba người nằm bên trong phòng.

Ninh Hữu nóng lòng đến cực điểm, tiến lên một bước muốn đẩy cửa đi vào, chỉ là lúc này cảnh vệ đờ đẫn kia đột nhiên động thủ với Ninh Hữu.

Chiêu thức tàn nhẫn như là muốn trực tiếp lấy mạng Ninh Hữu!

Ninh Hữu giận cực, đánh ra một đạo thủ quyết, trực tiếp vây cảnh vệ kia ngay tại chỗ, ngoại trừ đôi mắt ra, thân thể không thể nhúc nhích được chút nào.

"Ba!", Ninh Hữu đỡ lấy Thạch Bằng cách cửa gần nhất dậy, đặt tay lên ngực hắn, sau khi cảm nhận trái tim nhảy lên thì mới nhẹ nhàng thở ra một chút.

"Ba mẹ bọn họ ngất xỉu", sắc mặt Kỳ Tĩnh có chút khó coi.

Sau khi đánh ra một cái thanh tâm quyết lên trên người ba người, Kỳ phu nhân bọn họ mới chậm rãi tỉnh táo lại. Thời điểm nhìn thấy Kỳ Tĩnh còn có chút mờ mịt, "Sao con lại ở đây?"

"Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì vậy ạ?", Kỳ Tĩnh đỡ Kỳ phu nhân lên trên chỗ ngồi, "Sao mọi người lại té xỉu ở chỗ này?"

"Mẹ té xỉu?", Kỳ phu nhân nghi hoặc hỏi, cẩn thận suy tư lại, nhưng mà chỉ cần vừa tưởng tượng thôi là đã đau đầu vô cùng rồi, bà đỡ cái trán nói, "Mẹ cái gì cũng không nhớ nổi, chỉ nhớ rõ có người gõ cửa, sau đó ——"

Kỳ Tĩnh đỡ Kỳ phu nhân, dùng linh lực giúp bà chải vuốt một chút. Linh lực ôn lương phất quá, đau đầu của Kỳ phu nhân tức khắc tốt hơn rất nhiều.

Kỳ phu nhân cái gì cũng không nhớ nổi, Lương Mạn cùng Thạch Bằng cũng như vậy, ký ức của ba người chỉ dừng lại ở chỗ có người gõ cửa.

"Có người dùng dược vật tập kích ba mẹ", Ninh Hữu phát hiện được một điểm nhỏ ở sau cổ Thạch Bằng, cậu cẩn thận tham nhập một tia linh lực vào, tràn đầy tức giận nói, "Bên trong còn có lưu lại độc tố."

Ninh Hữu không quá hiểu biết đối với dược vật, chỉ có thể dùng linh lực cảm thụ được nguyên tố trong cơ thể Thạch Bằng có chút khác lạ, hơn nữa vẫn luôn đang xâm nhập vào trong thức hải Thạch Bằng.

Kỳ Tĩnh đặt một tay sau cổ Kỳ phu nhân, linh lực trong tay di chuyển, hóa thành từng sợi mỏng xông vào trong cơ thể Kỳ phu nhân, cẩn thận tróc tất cả độc tố ra khỏi thân thể bà.

Một giọt chất lỏng màu xanh biếc từ lỗ nhỏ sau cổ Kỳ phu nhân tràn ra, dưới sự khống chế của Kỳ Tĩnh mà lơ lửng trong không trung.

Mà chất lỏng màu xanh biếc trong cơ thể Lương Mạn cùng Thạch Bằng cũng đã được Ninh Hữu bức ra, giống hệt một giọt trong tay Kỳ Tĩnh.

"Viêm Hoàng và Lăng Vân đâu?", Được thanh trừ độc tố, ba người đều thanh tỉnh hơn rất nhiều, lúc này mới phản ứng lại hai đứa nhỏ trong lòng bọn họ đã không thấy đâu, tức khắc kinh hoảng không thôi, "Bọn chúng có thể có chuyện gì không?"

"Ba mẹ hai người đừng vội", Ninh Hữu miễn cưỡng cười nói, "Hai đứa bọn chúng là linh thân, sẽ không có việc gì đâu, con và Kỳ Tĩnh sẽ tìm được bọn chúng trở về."

"Đúng vậy, mọi người nghỉ ngơi trước một chút đã", Kỳ Tĩnh sắc mặt ngưng trọng gọi người tiến vào, để bọn họ bảo hộ ba người Kỳ phu nhân về nhà nghỉ ngơi.

Ba người Kỳ phu nhân tất nhiên là không đáp ứng, hai đứa cháu đáng yêu bị người ôm đi, bọn họ một khắc cũng không thể an tâm nổi.

"Ba mẹ, con biết mọi người thực lo lắng", Ninh Hữu nắm tay Lương Mạn nói, "Chỉ là độc tố trong thân thể mọi người mới vừa bị lấy ra, cần phải hảo hảo nghỉ ngơi, hơn nữa nếu mọi người ở chỗ này, hai chúng con cũng khó mà an lòng đi tra xét được."

Lương Mạn bọn họ nghe vậy cũng chỉ có thể lo lắng sốt ruột mà rời đi.

Cửa vừa đóng lại, tư thái bình tĩnh của Ninh Hữu liền không duy trì nổi nữa, có chút hoảng loạn hỏi, "Làm sao bây giờ?"

"Không có việc gì", Kỳ Tĩnh ôm Ninh Hữu vào trong lòng ngực, "Chính như lời em đã nói, hai đứa bọn chúng đều là linh thân, không ai có thể thương tổn bọn chúng được."

Thời điểm mới vừa phát hiện xảy ra chuyện, Kỳ Tĩnh đã phái người khống chế toàn bộ khách sạn, tiếp nhận phòng theo dõi, cũng đã tiến hành kiểm tra tất cả những người khả nghi. Mà lúc này bọn họ lại phát hiện, máy theo dõi ở hành lang đã bị phá hư, căn bản là không tra được một chút dấu vết nào.

Máy theo dõi ở những chỗ khác thì vẫn hoàn hảo, nhưng lại không chụp được bất cứ manh mối có giá trị nào.

Kỳ Tĩnh gặp chuyện làm chấn kinh toàn bộ quân bộ, bọn họ không nghĩ tới vậy mà sẽ có người dám nhân lúc Kỳ Tĩnh đại hôn mà ra tay với người nhà của anh, lại còn bắt cóc hai đứa con của anh nữa. Bởi vì sự tình nghiêm trọng, tin tức này phải bảo mật với bên ngoài, cảnh bộ chỉ có thể thông báo hợp tác điều tra, tỏ vẻ có phần tử không hợp pháp bắt cóc hai đứa trẻ, để người phát hiện dị thường đúng lúc báo nguy.

"Hắn có nói cái gì không?", Ninh Hữu đẩy cửa mà vào, cau mày hỏi.

"Đều là mấy thứ không có giá trị gì", Kỳ Tĩnh sắc mặt ngưng trọng, "Tình huống của hắn cũng giống với ba mẹ, đều bị tiêm vào độc tố, chẳng qua độc tố của hắn nhiều hơn một chút. Ba mẹ bọn họ chỉ hôn mê mà thôi, hắn thì lại bị độc tố mê hoặc đến phát động công kích với chúng ta."

"Sau khi anh thanh trừ độc tố cho hắn, hắn cũng không nghĩ ra được bất cứ thứ gì, chỉ nhớ rõ mình đang đứng gác, sau đó không biết làm sao mà đến nơi này."

"Cảnh vệ trực ban với hắn đã tìm được chưa?", Ninh Hữu hỏi.

"Còn chưa", Kỳ Tĩnh nói, "Người của chúng ta cùng người bên cảnh bộ đều đang tập trung nhân lực tìm kiếm, nhưng cho đến nay vẫn không có bất cứ kết quả gì."

"Em có chút lo lắng", Ninh Hữu cảm thấy cực kỳ khó chịu, "Hai đứa bọn chúng hiện tại thậm chí ngay cả nói cũng không thể, cả đi đường cũng không biết, nếu như có người thật sự muốn làm gì với bọn chúng, Viêm Hoàng và Lăng Vân căn bản là không có biện pháp nào để phản kháng cả."

"Tiểu Hữu", Kỳ Tĩnh nghiêm túc nói, "Hiện tại em phải tin tưởng hai đứa nó, bọn chúng một đứa là Viêm Hoàng, một đứa là Lăng Vân, vô luận là ai thì cũng đều đã làm bạn với chúng ta rất nhiều năm rồi, chẳng sợ hiện tại bọn chúng biến thành trẻ con, nhưng linh hồn bọn chúng lại không phải là trẻ con cái gì cũng không hiểu. Trong quả nhân sâm chứa đựng linh lực mênh mông, chỉ cần bọn chúng biết cách sử dụng, liền tuyệt đối có thể ngăn cản bất luận công kích gì."

"Hơn nữa hiện tại việc kiểm tra đã có trình độ rất cao rồi, tin tưởng rất nhanh sẽ có tin tức thôi."

Ninh Hữu gật gật đầu.

"Còn có, nghỉ ngơi một chút đi", Kỳ Tĩnh nói, "Hiện tại em đã mệt lắm rồi, không thể lại dùng linh thức nữa, kế tiếp cứ giao cho anh."

Từ sau khi phát hiện Viêm Hoàng cùng Lăng Vân mất tích, Ninh Hữu liền dùng hết toàn lực linh thức của mình để tra xét chung quanh, hy vọng có thể phát hiện tung tích của bọn chúng. Bởi vì hoàn cảnh ở Tương Vương Tinh bị hạn chế, linh thức của Ninh Hữu muốn phục hồi như cũ thì cực kỳ khó khăn, hiện tại Ninh Hữu đã tra xét phạm vi gần ngàn mét rồi, trên cơ bản đã là tiêu hao quá mức.

"Bên tinh cảng sớm đã tiến hành khống chế, hắn không có khả năng mang theo Viêm Hoàng cùng Lăng Vân rời đi nơi này đâu", Kỳ Tĩnh nói, "Yên tâm, chúng ta nhất định sẽ tìm được hai đứa nó trở về."

Ninh Hữu gật gật đầu.

Bình luận

Truyện đang đọc