THIẾU NIÊN TU CHÂN XUYÊN QUA CƠ GIÁP

Bởi vì có Kỳ Tĩnh tham dự nên tinh cầu Hòa Tân đã bình yên lại, những ngày tháng làm nhân tâm hoảng sợ đã qua đi, quân đội đế quốc vẫn luôn là một viên thuốc an tâm cho mọi người, bọn họ chỉ cần nhìn thấy quân đội, liền sẽ giống như có chỗ để dựa vào. Mà nhóm người lúc trước xuất hiện ở trong nhà vợ chồng Lương Mạn cũng không còn xuất hiện nữa, thời điểm Ninh Hữu trò chuyện với hai người, rất rõ ràng có thể cảm giác được họ an tâm, chuyện này xem như đã hoàn toàn kết thúc.

Mà mấy ngày tiếp theo, Ninh Hữu cũng mỗi ngày đúng giờ đi lên mạng giả lập, một mặt học tập về phương diện cơ giáp chiến đấu cùng Kỳ Tĩnh, về mặt khác thì lại là câu thông tình cảm cùng bạn lữ tương lai của mình một chút, Ninh Hữu phi thường nghiêm túc chấp hành sổ tay hướng dẫn yêu đương mà Tưởng An tìm cho cậu sau đó.

Đáng nhắc tới chính là, ngày hôm sau sau khi Kỳ Tĩnh xử lý sự kiện trên tinh cầu Hòa Tân, Tưởng An liền mặt dày mày dạn đi theo Ninh Hữu lên mạng giả lập, nói là khâm phục thượng tướng Kỳ Tĩnh đã lâu, muốn chiêm ngưỡng một chút uy nghiêm của anh. Chẳng qua, hành vi của Tưởng An cùng lời nói lúc trước của hắn một chút cũng không phù hợp, sau khi nhìn thấy người gọi là thượng tướng Kỳ Tĩnh thì phản ứng ban đầu chính là vẻ mặt hoài nghi đánh giá anh, hơn nữa còn lôi kéo sư phụ của mình không cho cậu đi qua.

Kỳ Tĩnh mặt không biểu tình đem ánh mắt phóng tới trên cái tay đang lôi kéo Ninh Hữu của mập mạp, Tưởng An cảm thấy cực kỳ nguy hiểm, tay của mình thật giống như bị lửa nóng thiêu đốt vậy, theo bản năng buông lỏng ra. Mà ngay khi hắn vừa buông ra, Ninh Hữu liền gấp không thể chờ nổi mà bổ nhào vào trong lồng ngực của Kỳ Tĩnh.

Mí mắt Tưởng An giựt giựt, nội tâm phát điên, sư phụ của tôi nha, cậu có thể đừng rõ ràng như vậy được hay không! Còn chưa xác định người này rốt cuộc có phải là thượng tướng Kỳ Tĩnh chân chính hay không đâu!

Đường cong trên gương mặt của Kỳ Tĩnh ngay trong một khắc khi Ninh Hữu bổ nhào vào trong lồng ngực anh thì trở nên nhu hòa, một tay ôm eo cậu, một tay nâng gáy cậu, đem thân thể cậu gắt gao giam cầm vào trong lòng ngực mình. Ninh Hữu thì lại là cọ cọ, tìm một cái tư thế thoải mái nhắm hai mắt lại, không biết vì cái gì, cậu đặc biệt thích ôm Kỳ Tĩnh, cảm giác nhiệt độ cách quần áo truyền tới làm cho cậu đặc biệt thoải mái, luôn có một loại cảm giác mơ màng sắp ngủ.

Kỳ Tĩnh cúi đầu hôn đỉnh đầu Ninh Hữu một chút, phá lệ thân mật. Chỉ là thời điểm ngẩng đầu lên nhìn về phía Tưởng An, ánh mắt kia liền sắc bén làm cho Tưởng An nhịn không được có chút chân mềm, khí thế mãnh liệt bức nhân áp Tưởng An đến không thở nổi. Tưởng An cả người mồ hôi lạnh, ngay cả sức lực lui về phía sau một bước cũng không có.

Chỉ là một cái chớp mắt sau, khí thế quanh thân Kỳ Tĩnh liền thu lại không còn một mảnh, Tưởng An phảng phất như được sống lại, há lớn miệng thở phì phò, trong lòng hắn tràn đầy khiếp sợ, nhưng đối với thân phận của Kỳ Tĩnh lại không có hoài nghi quá lớn gì. Người này, quả thực là quá lợi hại! Nếu như anh ta không phải thượng tướng Kỳ Tĩnh, cũng chắc chắn là một nhân vật cực kỳ lợi hại! Người như vậy hẳn là không có gì để cần phải đi ngụy trang thân phận của mình lừa gạt sư phụ mình đâu.

"Cậu là Tưởng An?", Kỳ Tĩnh mở miệng.

Lời vừa mới nói ra, cái loại khí thế thượng vị đã lâu này khiến cho Tưởng An theo bản năng đứng thẳng thân thể cung kính gật đầu, cái trán chảy mồ hôi lạnh liên tục, "Đúng vậy."

"Tôi đã nghe Tiểu Hữu nói qua về cậu", thời điểm nhắc tới Ninh Hữu, Kỳ Tĩnh toát ra một tia ấm áp mà ngay cả chính bản thân anh cũng không ra, "Tiểu Hữu nói cậu đã giúp em ấy không ít, tôi thay em ấy cám ơn cậu."

"Tôi giúp sư phụ đó là đương nhiên, sao lại nói tới cảm tạ được, hơn nữa sư phụ cũng đã dạy tôi không ít", Tưởng An liên tục lắc đầu, ở bên người Kỳ Tĩnh thì cậu ta thật giống như một học sinh tiểu học, tay cũng không biết nên để ở đâu.

Bởi vì thời gian bảo trì một tư thế có chút dài, Ninh Hữu có chút không thoải mái, nhịn không được giật giật, Kỳ Tĩnh rũ mắt nhu hòa nhìn cậu, đôi tay khẽ buông lỏng, giúp cậu thay đổi một tư thế thích hợp. Sườn mặt Ninh Hữu gắt gao dán bên ngực trái của Kỳ Tĩnh, cẩn thận nghe tiếng tim đập mênh mông hữu lực kia, cánh tay buộc chặt vây quanh Kỳ Tĩnh, cực kỳ thỏa mãn cọ cọ, sau đó nhắm hai mắt lại, trên mặt còn lộ một nụ cười nho nhỏ.

Kỳ Tĩnh chỉ cảm thấy tâm của mình đều bị lấp đầy, cái loại phong phú cùng thỏa mãn này quả thực là hoàn mỹ không thể tưởng tượng nổi, mềm nhẹ rối tinh rối mù, nhịn không được vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của Ninh Hữu một chút, Ninh Hữu cũng đáp lại cọ cọ vào đầu ngón tay anh, xúc cảm của khuôn mặt nhỏ hoạt nộn cực tốt.

Tưởng An tức khắc có một loại cảm giác lóe mù mắt chó, nếu không phải có khí thế khủng bố kia của Kỳ Tĩnh, hắn khẳng định đã sớm phun tào ra. Bất quá, cũng nhờ như thế, Tưởng An cuối cùng cũng thoát ly khỏi từ trong cái loại trạng thái bị chấn đến ngay cả bản thân nói cái gì cũng không biết này. Sợ trong chốc lát nữa bản thân lại bị dọa đến không dám nói lời nào, Tưởng An hít sâu hai ngụm, lấy hết can đảm yếu yếu hỏi, "Ngài là Kỳ thượng tướng?"

Lúc này Kỳ Tĩnh mới dường như nhớ tới ở đây còn có một người như hắn, mặt không biểu tình, "Đúng"

Tưởng An mắc nghẹn, hoàn toàn không biết nên nói tiếp như thế nào, hắn thật ra rất muốn chất vấn một chút Kỳ thượng tướng làm thế nào để chứng minh được thân phận của mình, nhưng là hiện tại vừa thấy hắn liền nhịn không được mà chân mềm. Tuy rằng trong lòng đã đối với thân phận của Kỳ Tĩnh xác định được hơn phân nửa, nhưng là để gia tăng an toàn nhân thân cho sư phụ của mình, Tưởng An vẫn cố chống đỡ cái đùi đang run bần bật của mình, căng da đầu hỏi một câu, "Ngài làm sao chứng minh được ngài chính là Kỳ thượng tướng?"

Ánh mắt của Kỳ Tĩnh nhìn chăm chú vào hắn, Tưởng An thiếu chút nữa là sợ tới mức quỳ xuống, vẻ mặt đưa đám hối hận mình vì cái gì lại muốn hỏi một câu như vậy.

"Cậu rất tốt", Thanh âm Kỳ Tĩnh trầm thấp mà nhàn nhạt.

Trong lòng Tưởng An căng thẳng, cảm thấy rất có khả năng mình lập tức sẽ bị đại họa lâm đầu.

"Thân phận của tôi cậu không cần hoài nghi", Kỳ Tĩnh một tay nhẹ nhàng ôm Ninh Hữu đã ngủ trong lòng ngực, một tay lấy ra một đồ vật cho Tưởng An xem, hiển lộ ra một chút liền thu hồi lại, "Chuyện này tự cậu biết là được rồi, đừng đem thân phận của tôi nói ra."

Tưởng An nhìn thấy thứ trong tay Kỳ Tĩnh liền lập tức chấn động trong lòng, sùng kính nùng liệt che trời lấp đất, kích động không biết nên nói cái gì, "Kỳ, Kỳ tướng quân! Thật là ngài! Tôi, tôi đặc biệt sùng bái ngài!"

Kỳ Tĩnh mặt không biểu tình gật gật đầu, nâng nâng tay ý bảo hắn nhỏ giọng một chút, đừng đánh thức Ninh Hữu đã ngủ.

Tưởng An lập tức ngậm miệng mình lại, tràn đầy kích động làm một động tác chào theo nghi thức quân đội không tiêu chuẩn với thượng tướng Kỳ Tĩnh, sau đó liền phi thường thức thời hạ tuyến.

Ngay sau khi ra khỏi mạng giả lập, Tưởng An có cảm giác như nhân sinh của mình đều đã viên mãn, gặp được thượng tướng Kỳ Tĩnh mà mình sùng bái nhất, hơn nữa thượng tướng Kỳ Tĩnh thế nhưng còn cùng sư phụ của mình hẹn hò, nhân vật có cảm giác giống như thần xa cuối chân trời trước kia lại cứ như vậy thật sự xuất hiện bên người hắn, Tưởng An kích động suốt một ngày. Từ đó trở đi, Tưởng An liền cực kỳ ham thích với việc xúc tiến tình cảm của sư phụ nhà mình cùng với thượng tướng Kỳ Tĩnh.

Kỳ Tĩnh chuyên chú nhìn đứa trẻ trong lòng ngực mình, trong đầu cái gì cũng không nghĩ, chỉ là vô cùng đơn giản nhìn cậu, sự tình mà trước kia anh luôn coi như đang lãng phí sinh mệnh lúc này lại khiến anh cảm nhận được phá lệ phong phú và thỏa mãn.

Ước chừng trôi qua một giờ, đứa trẻ trong lòng ngực giật giật thân mình, chậm rãi tỉnh lại. Bởi vì vừa mới tỉnh lại, trong ánh mắt còn bịt kín một tầng hơi nước, ướt dầm dề, đối diện với đôi mắt của Kỳ Tĩnh, có chút mờ mịt. Trong lòng Kỳ Tĩnh nóng lên, nhéo nhéo cái mũi tinh tế của Ninh Hữu.

Ninh Hữu có chút đau giật giật cái mũi của mình, chẳng qua rất nhanh tỉnh táo lại, nhìn thấy Kỳ Tĩnh thì ánh mắt sáng lên, đem cánh tay đang vây quanh eo anh rút ra, vòng lên trên cổ anh.

Nhón mũi chân liền hôn tới trên môi anh, khác với cả người khí thế lãnh ngạnh chính là, môi của Kỳ Tĩnh cực kỳ mềm, Ninh Hữu đặc biệt thích loại xúc cảm này, hôn được một lúc liền không rời miệng được nữa.

Cặp mắt to đen bóng bẩy nhìn vào trong ánh mắt của Kỳ Tĩnh, quay tròn dạo qua một vòng, sau đó mi mắt cong cong, đôi môi gắt gao chạm vào nhau cũng đều cong lên.

Kỳ Tĩnh bị bộ dáng nghịch ngợm này của cậu nhìn đến trong lòng ngứa, áp chế bản thân nửa ngày, cuối cùng vẫn là nâng cái gáy của cậu, làm cho môi Ninh Hữu dán vào môi mình càng gần thêm một chút.

Ninh Hữu thực thích loại cảm giác này, nhưng là thời điểm gắt gao tương dán lại cảm thấy có chút nhàm chán, liền hôn lên trên đôi mắt lông mi Kỳ Tĩnh, đôi mắt thủy nhuận sáng láng cực kỳ.

Kỳ Tĩnh chỉ cảm thấy tâm mình cũng phải mềm hóa.

Bởi vì gắt gao dán vào nhau có chút lâu, Ninh Hữu cảm thấy môi có chút khô, liền vươn cái lưỡi ra liếm liếm môi, thuận tiện cũng liếm giúp Kỳ Tĩnh, cảm thấy đã ươn ướt hơn nhiều, lúc này Ninh Hữu mới thỏa mãn cọ cọ. Cảm giác được thân thể mà mình đang dính sát vào có chút căng chặt, trong ánh mắt to tròn của Ninh Hữu tràn ngập nghi hoặc.

Nghĩ rằng có thể là do mình hôn quá lâu, cho nên Kỳ Tĩnh có chút không thoải mái, lúc này Ninh Hữu mới có chút mất mát đem môi của mình dời đi khỏi trên môi của Kỳ Tĩnh.

Chỉ là vừa mới có động tác, cái gáy đã bị một lực mạnh mẽ đè lại, làm cho Ninh Hữu một lần nữa dán lên, sau đó chính là dùng sức cọ xát hồi lâu, khiến Ninh Hữu cảm thấy miệng mình có chút nóng rát, Ninh Hữu tức giận mở to hai mắt, không thích tôi hôn thì sớm nói đi, vì cái gì còn muốn làm đau tôi! Ninh Hữu căm giận liền cắn một ngụm lên môi của Kỳ Tĩnh.

Xúc cảm ôn ôn nhuyễn nhuyễn tốt đến mức không ngừng được, Ninh Hữu phảng phất như đã phát hiện ra một sự vật mới lạ, cực kỳ vui vẻ quên đi chuyện vừa rồi, vươn hàm răng trắng muốt bắt đầu nhẹ nhàng cắn lên trên môi Kỳ Tĩnh, mềm mại đô đô chơi vui không nhịn được, Ninh Hữu dứt khoát vươn đầu lưỡi ra liếm liếm nữa.

Cánh tay ôm lấy Ninh Hữu căng thẳng, siết Ninh Hữu có chút phát đau.

Đem Ninh Hữu kéo khỏi miệng mình, cả người Kỳ Tĩnh căng chặt tới cực điểm, ánh mắt ám trầm, thanh âm khàn khàn, "Nên chỉ đạo em điều khiển cơ giáp rồi."

Ninh Hữu có chút mất hứng nhìn món đồ chơi vừa mới mất đi của mình, miệng giận dỗi chu lên, cặp mắt to đen bóng bẩy quay tròn dạo qua một vòng, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai lại hôn một cái trên môi Kỳ Tĩnh, lúc này mới thỏa mãn đứng yên.

Kỳ Tĩnh gắt gao nắm chặt tay, lúc này mới đè nén xúc động kịch liệt trong lòng mình xuống được, giọng nói khát khô đến cực điểm, hầu kết lăn lộn, nuốt một ngụm nước miếng. Bởi vì nhẫn đến thật lợi hại, trên lưng đầy mồ hôi.

Ninh Hữu lại cực kỳ thỏa mãn, mi mắt cong cong vọt tới phía trước cơ giáp, mời Kỳ Tĩnh đi lên.

Kỳ Tĩnh hít hai ngụm thật sâu, lúc này mới trầm ổn nện bước đi lên.

Một giờ sau, hai người kết thúc huấn luyện hằng ngày, Ninh Hữu vui vẻ nháy đôi mắt, dựa theo sổ tay hướng dẫn yêu đương mà Tưởng An nói cho cậu mỗi ngày phải khen lão công của mình một lần, "Anh thật lợi hại!"

Kỳ Tĩnh vươn tay sờ sờ đầu nhỏ của cậu, trong thanh âm trầm thấp tràn đầy ý cười, "Tiểu Hữu em cũng rất lợi hại."

"Hiện tại đây không phải là bộ dạng chân thật của tôi, em có muốn nhìn hình dạng thật của tôi một chút không?", Kỳ Tĩnh nhéo nhéo môi cậu, ánh mắt sủng nịch.

Ninh Hữu gật đầu, ngữ khí vui sướng, "Muốn nhìn!", Sau đó lại có chút mất mát nói, "Bộ dạng hiện tại của tôi cũng không phải hình dạng chân thật, có biến hóa, tôi cũng muốn cho anh nhìn xem bộ dạng chân chính của mình, nhưng là tôi không điều chỉnh về được."

"Không sao cả", Kỳ Tĩnh hôn một cái lên trán cậu, thanh âm trầm thấp mà giàu từ tính, "Giao cho tôi."

Một lát sau, Ninh Hữu cùng Kỳ Tĩnh đều khôi phục bộ dáng chân chính của họ. 

"Anh thật là đẹp mắt!", Ninh Hữu rất tán thưởng lại có chút ghen ghét nhỏ, vươn tay nhéo nhéo ở trên thân thể cứng rắn cùng trên mặt Kỳ Tĩnh, hâm mộ cực kỳ.

Kỳ Tĩnh thì lại nhìn người vợ nhỏ so với lúc trước còn nhỏ hơn mà trong lòng rối rắm, một bên thì càng thêm sủng nịch, một bên thì lại càng dày vò, bộ dáng hiện tại của Ninh Hữu càng là nhắc nhở chính anh còn phải chờ mười mấy năm nữa, tức khắc trong lòng tràn ngập hạnh phúc cùng dày vò.

"Thích bộ dáng của tôi sao?", giọng nói của Kỳ Tĩnh trầm thấp, gục đầu xuống nhìn Ninh Hữu, ánh mắt chuyên chú.

Ninh Hữu gật đầu thật mạnh, đôi mắt sáng lấp lánh, cân nhắc một chút vì để tỏ vẻ sự yêu thích của mình, lại lần nữa xuất kỳ bất ý hôn trộm một cái, sau đó tận hưởng dư vị ngọt ngọt xì xì.

Kỳ Tĩnh nhịn nhịn, cuối cùng vẫn là không nhịn xuống nổi, đem gương mặt nhìn mình đến khiến anh có chút tâm ngứa kia của Ninh Hữu chôn vào trong ngực mình, đem cả người cậu ôm vào trong lòng ngực mình, cảm thụ cảm giác mềm mại ấm áp kia.

Ninh Hữu giãy giụa một chút, sau đó càng thêm yêu thích vòng lấy lưng anh, không an phận chọc chọc cơ bắp ngạnh bang bang kia của anh, lại có một chút ghen ghét mà nhéo nhéo, niết Kỳ Tĩnh đến nhịn không được mà hít ngược một hơi khí lạnh, trong lòng lửa nóng khó nhịn.

Cho dù rất không đành lòng, Kỳ Tĩnh vẫn chỉ có thể đem đứa trẻ trong lòng ngực mình kéo ra, thanh âm ám ách, "Thứ này em giữ kỹ đi, ở trên mạng giả lập lúc chỉ có hai chúng ta, em hãy mở nó ra."

Kỳ Tĩnh đưa ra một đồ vật hình dạng cúc áo, cái này chính là nguyên nhân mà bọn họ có thể hóa thành bộ dáng vốn có. Trong mạng giả lập có thể biến ảo hình dạng trong một thời gian ngắn, nhưng là cần mượn dùng công cụ đặc thù, hơn nữa giá cả cực kỳ cao, ở trong mạng giả lập số người có được loại đồ vật này có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Ninh Hữu ngoan ngoãn gật gật đầu.

Kỳ Tĩnh mặt không biểu tình thấp giọng than một câu, "Em phải nhanh chóng lớn lên!", Bởi vì thanh âm rất thấp, Ninh Hữu cũng không nghe rõ, chỉ là mở to hai mắt nghi hoặc nhìn Kỳ Tĩnh, "Anh vừa rồi nói cái gì?"

Kỳ Tĩnh sao có thể đem nội tâm khổ bức của mình lại lặp lại lần nữa chứ, chỉ là mặt không biểu tình lắc lắc đầu, "Không có việc gì."

————

Sau khi thoát khỏi mạng giả lập, Ninh Hữu lại một lần nữa cảm thụ được mập mạp nhiệt tình ra ngoài dự kiến, thân mình căng thẳng một chân đá văng mập mạp nhào tới đây ra, chỉ là tận lực khống chế lực đạo của mình.

Tưởng An gào thảm một tiếng, "Sư phụ!"

Trong hiện thực cùng trong mạng giả lập chính là khác nhau, trên mạng giả lập tuy rằng mức độ đau đớn so với trong hiện thực cũng không sai biệt lắm, nhưng rốt cuộc là vẫn sẽ suy xét đến vấn đề người sử dụng thể nghiệm chiến đấu, cho nên cho dù khi đó có rất đau chăng nữa, một lát sau cũng sẽ không còn vấn đề, nhưng trong hiện thực lại là dày vò thật sự.

Ôm chân của mình lại, Tưởng An nước mắt lưng tròng khập khiễng lại lần nữa tiến đến trước mặt sư phụ của mình, chẳng qua cũng không còn dám nhào lên nữa, nịnh nọt nói, "Sư phụ, tôi đã giúp cậu xác nhận thân phận của thượng tướng Kỳ Tĩnh rồi, cậu cứ yên tâm yêu đương cùng với anh ta đi!"

Ninh Hữu gật đầu, tuy rằng cậu chưa từng hoài nghi thân phận của Kỳ Tĩnh, nhưng là cũng biết cử động này của Tưởng An chính là vì tốt cho cậu, trong lòng ấm áp, "Cám ơn"

Ánh mắt Tưởng An sáng lên, "Sư phụ cậu thế này là không đúng rồi, giữa hai thầy trò chúng ta thì khách khí cái gì, đây đều là việc tôi nên làm!", Nói xong, Tưởng An lại có chút ngượng ngùng nhìn nhìn Ninh Hữu, phát hiện cậu quay đầu muốn đi, lập tức đem lời chất đống trong não của mình tất cả đều nói ra, hắc hắc cười, "Sư phụ, là như thế này, thượng tướng Kỳ Tĩnh là thần tượng của người một nhà chúng tôi, cậu xem có thể tiện thể nhờ Kỳ thượng tướng ký cái tên cho chúng tôi được không?"

Tưởng An có chút khẩn trương chà xát tay mình.

Ninh Hữu tuy rằng không rõ ký tên có cái gì tốt, nhưng vẫn phi thường dứt khoát mà đáp ứng, Tưởng An lập tức kích động quên đi nỗi đau vừa rồi, lại lần nữa muốn nhào lại ôm lấy Ninh Hữu biểu đạt cảm kích chi tình của mình một chút.

Ninh Hữu mặt không biểu tình nâng chân mình lên.

Mập mạp nhìn thấy cảnh tượng này thì lập tức sợ tới mức run rẩy, trước khi sắp đụng vào chân Ninh Hữu, mới ngừng thân hình mình lại, thật cẩn thận cách xa Ninh Hữu một chút, hắc hắc cười, "Vậy sư phụ tôi không quấy rầy cậu nữa, cậu hảo hảo nghỉ ngơi đi, ngày mai khi nào nhìn thấy thượng tướng Kỳ Tĩnh thì giúp tôi chào hỏi anh ta một chút nhé!"

Đóng cửa lại, Ninh Hữu nằm trên giường, không biết vì cái gì lại nghĩ tới cái cảm giác hôm nay lúc ôm lấy Kỳ Tĩnh, trong đầu tất cả đều là gương mặt lãnh ngạnh kia của anh, mạc danh cảm thấy trong lòng ấm áp, khóe miệng nhịn không được mà cong lên, lộ ra một nụ cười nho nhỏ, sau đó liền đi vào mộng đẹp ngọt ngào.

Hôm nay, phi thuyền đã đi bảy ngày rốt cuộc cũng tới Tương Vương Tinh.

Bình luận

Truyện đang đọc