...
Lại ba ngày nữa lại trôi qua.
Bạch Ngôn Hạo dù bận bịu trăm công nghìn việc vẫn không quên tranh thủ thời gian đi xem mắt.
Anh không hứng thú lắm với chuyện đi làm quen cô gái kia, nhưng nếu không làm vậy, anh cũng chẳng còn cách nào khác để quên đi cô gái trong lòng anh.
Tại một quán cà phê, cô gái mà mẹ của Bạch Ngôn Hạo giới thiệu cho anh đã sớm đến trước, cô gái này chọn một vị trí gần cửa sổ, tiện ngắm cảnh bên đường, nhân tiện làm dịu đi khẩn trương trong lòng.
Vì dù sao đã thấy Bạch Ngôn Hạo là một người rất tuấn tú, hơn nữa anh còn là Thiếu soái, trong lòng không mong chờ thì chính là nói dối...
Một chiếc xe quân đội từ từ tiến gần đến bãi đỗ của quán cà phê, lọt vào đúng tầm mắt của cô gái kia.
Bất giác trái tim cô ta đập loạn, quay mặt vào bên trong trong quán không dám nhìn tiếp.
Lúc sau lấy hết can đảm, cô ta lại một lần nữa quay ra, nhưng không thấy ai, lại có chút thất vọng, có lẽ người kia chưa tới chăng?
Quay đầu vào bên trong, cô ta lại bất giác mà phát ngốc tại chỗ vì một thân ảnh cao lớn đang đứng trước mặt cô ta.
"Chào cô, tôi là Bạch Ngôn Hạo."
Cô gái kia vẫn chưa hết ngây ngô, ngước mắt nhìn anh chằm chằm.
Trước mắt mình là một anh chàng thiếu soái tuấn tú phong độ.
Vóc người cao lớn, khuôn mặt anh tuấn, đường nét rõ ràng, vẻ ngoài không thể bắt bẻ được điểm nào, chỉ có thể hình dung hai từ xuất chúng.
Trong lòng cô ta tự nhiên mừng như điên, còn hơn trúng số đặc biệt.
Thật lâu mới mở miệng đáp lại, "Chào anh, tôi là Lạc Quân Quân." Vừa nói vừa vươn tay ra muốn bắt tay với Bạch Ngôn Hạo.
Bạch Ngôn Hạo lịch sự bắt tay với cô Lạc Quân Quân, nhưng rất nhanh đã thoát tay ra, anh không thích cử chỉ cũng như thái độ của cô gái này lắm, quá vồn vã.
Hai người trò chuyện một lát, Bạch Ngôn Hạo đối với Lạc Quân Quân cũng không ghét, nhưng nói thích anh cũng không thích.
Lạc Quân Quân kể ra là một cô gái khá thoải mái, nói năng đúng là cởi mở hơn anh nghĩ, nếu làm bạn bè bình thường có thể được.
Nhưng nếu để chọn vợ, anh sẽ không chọn cô gái này, bởi vì phụ nữ quá mồm mép anh không thích.
Ngược lại, ấn tượng của Lạc Quân Quân đối với Bạch Ngôn Hạo lại tốt hơn rất nhiều.
Không chỉ vừa đẹp trai, lại có tài, ăn nói lại lịch sự, tuy có chút ít nói, nhưng mỗi câu từ anh nói đều mang theo một sức hút nào đó khiến cô ta rất thích.
"Đây là lần đầu tôi đi xem mắt." Lạc Quân Quân cười duyên, "Tôi trước đây hoàn toàn không có tin mấy cái việc làm quen qua người làm mai thế này."
Nghe cô ta thẳng thắn nói như vậy, Bạch Ngôn Hạo cũng không nói nhiều, anh nghĩ nên thẳng thắng nói ra suy nghĩ của mình với Lạc Quân Quân.
"Cô Lạc.
Tôi nghĩ nên nói rõ ràng một chút, nếu như chúng ta quyết định làm quen cùng tìm hiểu nhau, vậy thì cô sẽ chịu thiệt thòi rất nhiều, bởi vì tôi rất ít khi rời quân khu, tôi không có nhiều thời gian cho cô.
Lạc Quân Quân im lặng, cô ta không hề nghĩ đến tình huống này.
Bạch Ngôn Hạo lại nói: "Tôi công tác rất nhiều, ít thì mấy tuần, nhiều thì mấy tháng, cô nếu làm bạn gái tôi, sẽ khó thể gặp được tôi.
Lạc Quân Quân nghe anh nói mà càng mù mịt, này có khác gì là không quen.
Bình thường nam nữ hẹn hò, không nhiều thì ít một tuần cũng gặp một lần, bây giờ lại kiểu này...
"Anh Bạch, chuyện này anh có thể cho tôi suy nghĩ thêm được không?"
Bạch Ngôn Hạo cười như không cười, "Cô Lạc, chuyện này tôi cũng không làm khác được, nếu cô chấp nhận làm quen với một sĩ quan, vậy thì phải chấp nhận cuộc sống vắng chồng nhiều hơn là gần chồng.
Hơn nữa, tôi cảm thấy chúng ta không hợp."
Lần này Lạc Quân Quân muốn hết hy vọng, nhưng vẫn hỏi, "Anh có thể nói chúng ta vì sao không hợp hay không?"
"Điều kiện của cô quá tốt, nếu có thể thì cô nên lấy một người đàn ông có chung tính cách, công việc và nghề nghiệp giống cô, ngược lại nếu cô trở thành vợ tôi, những ngày tháng ấm áp tôi cũng không chắc cho cô được." Bạch Ngôn Hạo nhẫn nại nói.
Lần này Lạc Quân Quân chết tâm.
Nếu nói điều kiện, quả nhiên Bạch Ngôn Hạo là tốt nhất, từ vóc dáng cho đến công việc, tất cả đều hoàn hảo.
Nhưng nếu lấy một người chồng mà mấy tháng mới ở nhà một lần, vậy thì vợ ở nhà thanh xuân cũng héo mất.
Lạc Quân Quân không nghĩ người đàn ông ưu tú như vậy đến trước mắt cô ta rồi, nhưng lại không nắm chắc ngay từ đầu, đúng là tiếc...
"Anh Bạch, dù sao chúng ta cũng gặp nhau, cũng xem như làm quen rồi, thế này đi, chúng ta cùng giữ liên lạc được không, tôi và anh cùng tìm hiểu, sau mấy tháng, nếu như cảm thấy không thể cùng đường, vậy chúng ta xem như chưa có gì xảy ra." Lạc Quân Quân mấp máy môi đỏ mà nói, nếu như bỏ đi chàng soái ca này cô ta tiếc chết mất.
Bạch Ngôn Hạo nghe cô ta nói, liền trầm mặc.
Không phải anh khó tính gì, chỉ là mới lần đầu gặp, anh thật sự không có cảm giác gì với cô mĩ nữ này, đúng là cô ta ưu tú, lại khá xinh đẹp, nhưng so với Ngải Yến, cũng chỉ đứng sau mà thôi.
Anh nhìn cô ta, nói: "Nếu cô đã nói vậy, kỳ thực tôi cũng không ngại.
Chúng ta vẫn sẽ giữ liên lạc thử xem." Đây là giới hạn cuối anh cho Lạc Quân Quân, cũng cho chính anh, trái tim anh từ lâu chỉ có hình bóng một người, nên anh không dám chắc sẽ có thể chứa thêm người nào.
Cuộc nói chuyện cũng nhanh chóng kết thúc, buổi chiều Lạc Quân Quân cần trở lại công ty, nên Bạch Ngôn Hạo cũng không ngại đưa cô ta một đoạn.
Điều mà Bạch Ngôn Hạo hoàn toàn không ngờ, Lạc Quân Quân lại là cố vấn pháp lý cho doanh nghiệp Thanh Đằng, chính là công ty của Thẩm Ngải Yến.
Ban đầu anh không tính đưa Lạc Quân Quân về, nhưng làm thế nào cũng không nên để cho người ta về một mình, anh đành đưa cô ta về, anh nghĩ cũng không hẳn sẽ gặp được Thẩm Ngải Yến.
Nhưng ai biết tránh vỏ dưa lại gặp vỏ dừa, ngay khi Lạc Quân Quân từ xe của Bạch Ngôn Hạo bước xuống, một màn này thu gọn vào cặp mắt của cô trợ lý của Thẩm Ngải Yến là Diên Diên.
Cô nàng này đã từng nhìn thấy Bạch Ngôn Hạo, càng khiếp sợ hơn là tại sao Lạc Quân Quân lại được thiếu soái kia đưa về.
Chuyện này nhất định không thể cho qua, Lạc Quân Quân kia có bạn trai là thiếu soái kia từ lúc nào, sao lại giấu kín như bưng, chuyến này Diên Diên cô không tung tin tràn lan Thanh Đằng thì cô không phải là Diên Diên rồi....