THIẾU SOÁI ĐẠI NHÂN CỦA NÀNG TỔNG


Văn phòng Ceo của Thẩm Ngải Yến.
Một mĩ nữ xinh đẹp tên Tiêu Mộng trong công ty Thẩm Ngải Yến hôm dự tiệc chúc mừng cuối năm thoáng cái được thăng chức.

Thoáng cái từ một tổ trưởng nhỏ bé trở thành quản lý bộ phận, nguyên nhân thăng chức xôn xao rất nhiều.

Tổng giám đốc của họ vậy mà chỉ đưa ra một cái lý do thật cùn, "Có mắt nhìn."
Viên Cảnh Chí lấy làm khó hiểu vì sao Thẩm Ngải Yến lại chọn cô nàng này làm quản lý bộ phận, anh có chút phản ứng hỏi Thẩm Ngải Yến: "Thẩm tổng, cô có thể cho tôi một cái lý do không? Lý do trước đó thật không thể nào thuyết phục."
Thẩm Ngải Yến liếc nhìn Viên Cảnh Chí, "Vậy anh xem cho tôi một cái lý do nào thuyết phục hơn đi."
Viên Cảnh Chí biểu tình không mấy hài lòng, nói: "Nếu tôi nói, chính là vì cô ấy có chút nhan sắc đi."
Thẩm Ngải Yến sắc mặt không đổi, khẽ nghịch cây viết máy trong tay, trên gương mặt lạnh lùng hiện lên vài tia suy nghĩ, cô nói: "Vậy càng tốt, như vậy cũng có thể khiến phó tổng Viên hết ế, sắp xếp cô ấy ở gần anh, há chẳng phải cho anh mỗi ngày ngắm mĩ nhân còn gì?
"Cô!..." Sắc mặt Viên Cảnh Chí vô cùng khó coi, tức không biết để đâu cho hết, Thẩm Ngải Yến này thật sự không biết tâm ý của anh thế nào sao, lại còn muốn gán ghép.
Thẩm Ngải Yến nghiêm túc lại: "Được rồi, anh mau gọi cô ấy đến gặp tôi đi."
Sắc mặt Viên Cảnh Chí đen như đáy nồi, bực bội đi ra ngoài.
Mười phút sau, Tiêu Mộng cũng đứng trước mặt Thẩm Ngải Yến.

"Tổng giám đốc Thẩm cho gọi em."
Thẩm Ngải Yến nâng mí mắt, liền thấy một gương mặt tươi như hoa.

"Ngồi đi."
Tiêu Mộng nhìn Thẩm Ngải Yến, có chút xấu hổ.

Đây là lần đầu tiên cô này được nhìn khuôn mặt của Thẩm Ngải Yến ở khoảng cách thật gần, đúng là rất đẹp.

Nhưng vì sao lại nghe nói tổng giám đốc này lại chưa có người yêu.
Thẩm Ngải Yến cũng chẳng quản Tiêu Mộng đang nghĩ gì, trực tiếp nói: "Giao cho cô một nhiệm vụ."
Tiêu Mộng giật mình, "Vâng, Thẩm tổng cứ nói, em sẽ làm hết sức."
Thẩm Ngải Yến đối với biểu cảm của Tiêu Mộng cũng không chút để ý, nghiêm túc nói với cô ta: "Sắp tới đây công ty chúng ta có một hợp đồng làm ăn với bên đơn vị không quân, người này chính là phụ trách hạng mục lần này, nhiệm vụ của cô chính là thuyết phục anh ta chấp nhận hợp tác ký hợp đồng với chúng ta."
Tiêu Mộng giả bộ khó xử, khiêm tốn: "Thẩm tổng à, sao chị lại chọn em, em trước giờ không giỏi trong lĩnh vực giao tiếp, nhất là chuyện tiếp xúc với đàn ông là khách hàng như thế này."
"Không sao, cô cứ gặp anh ta.

Dùng bản lĩnh kinh nghiệm của cô mà làm.

Người này cô cũng gặp rồi đấy thôi." Thẩm Ngải Yến nói.

Đoạn cô đưa tư liệu của Bạch Ngôn Hạo đến trước mặt Tiêu Mộng.

"Nhìn xem, là người lần trước đã gặp trong bữa tiệc đấy, anh ta chính là người phụ trách."
"Thì ra là vị chỉ huy không quân đẹp trai đó sao?" Mắt Tiêu Mộng nhanh chóng lấp lánh sáng loáng như đèn ô tô.

"Em sẽ cố hết sức giành khách hàng về cho chị."
Thẩm Ngải Yến gật đầu: Tôi đợi tin của cô."
Tiêu Mộng rời đi.
...
Ba ngày sau Tiêu Mộng cũng quay trở lại văn phòng của Thẩm Ngải Yến.

Sắc mặt vô cùng khó coi.

"Tổng giám đốc, thất bại rồi, không lấy được anh chàng khách hàng đẹp trai kia về cho chị được." Tiêu Mộng kể lể: "Em sử dụng mọi tuyệt chiêu của em, nhưng anh chàng chỉ huy kia cứ như khúc gỗ ấy, anh ta một chút cũng không để ý đến em."
Thẩm Ngải Yến cũng không lấy làm lạ, "Vậy sao, kết quả này tôi cũng không lạ, anh ta còn nói gì thêm không?"

Tiêu Mộng khó xử do dự không giám nói, hồi lâu mới dám mở miệng, "Thẩm tổng, em nói xong chị đừng có giáng chức em nhé."
 Thẩm Ngải Yến gật đầu một cái.
Tiêu Mộng mới nói tiếp: "Anh ta nói, công ty chúng ta đúng là điều kiện rất tốt, nhưng độ tin tưởng lại không cao, anh ta không thích hợp tác với một công ty lại có tổng tài là nữ.

Với lại phong cách làm việc của chị, anh ta nói là biế.n thái, cả công ty giống như là hậu cung của Võ Đế, toàn nam sủng."
Thẩm Ngải Yến đen mặt, rốt cuộc tên kia vẫn như ngày nào, vẫn khiến cô tức chết.

Cô không nói lời nào, trực tiếp xách áo khoác rời khỏi văn phòng.
...
Văv phòng làm việc của Bạch Ngôn Hạo.
Bên ngoài cửa, "Chỉ huy Bạch, có người muốn gặp anh."
Bạch Ngôn Hạo từ phòng Nghiên cứu đi ra, đã thấy xe của Thẩm Ngải Yến đỗ bên ngoài, cô đang đứng dựa ở cửa xe, hướng Bạch Ngôn Hạo vẫy vẫy tay giống như bạn gái đến đón người yêu tan làm vậy, giống như là cuộc tranh luận trên tầng thượng của ngày hôm đó chưa từng xảy ra vậy.
Ngải Yến vậy mà lại đến tận đây để tìm anh? Bước chân Bạch Ngôn Hạo không tự chủ đi đến chỗ Thẩm Ngải Yến.
"Có tiện cho tôi một cuộc hẹn để chúng ta nói chuyện không?" Thẩm Ngải Yến mở lời trước.
Bạch Ngôn Hạo trong tâm thở dài, nhưng cũng không nỡ làm cô buồn, chỉ gật đầu: "Được, đợi một chút, tôi lấy xe."
Nửa giờ sau, hai người vào một quán trà yên tĩnh gần bờ hồ.

Cuối cùng thì sau mười năm, cả hai lại có thể ngồi cùng nhau dưới một cuộc hẹn thế này.

Mười năm trước, cũng thế này.

Nhưng lúc này liệu còn có thể như trước, khi mà cả hai đã trưởng thành.


Bạch Ngôn Hạo vừa quan sát cảnh vật trên hồ vừa nghĩ.
Trầm mặc một lúc, Thẩm Ngải Yến rốt cuộc mở miệng cắt ngang bầu không khí có chút ngột ngạt này, "Anh Bạch, ba ngày trước, cấp dưới của tôi có nói với tôi, lý do anh từ chối công ty của tôi là vì nghi ngờ phong cách làm việc của tôi."
"Đúng vậy." Bạch Ngôn Hạo cũng không do dự, thẳng thắn nói: "Hạng mục nghiên cứu lần này trong quân đội có tính bảo mật rất cao, tôi không thể hợp tác với một công ty toàn những người không đáng tin như vậy."
Thẩm Ngải Yến khẽ nâng mí mắt, không hiểu sao lại cười cười, "Vậy sao, cũng tốt, vậy hôm nay, Thẩm tổng tôi sẽ cho anh biết tác phong của tôi đứng đắn đến đâu."
Và rồi sau đó, hai người nói rất nhiều chuyện , nhưng lại chỉ toàn là chuyện công việc.

Bạch Ngôn Hạo chờ, chờ Thẩm Ngải Yến sẽ chứng minh cái tác phong mà cô nói, nhưng đợi cả nửa ngày, mà cô vẫn chẳng nói ra một cái lý do nào để chứng minh.
"Tổng giám đốc Thẩm, tôi không có nhiều thời gian như vậy." Bạch Ngôn Hạo nói.

"Cô mau chóng đi đúng chủ đề đi."
"Anh muốn nói chủ đề nào?" Thẩm Ngải Yến giả ngơ.
"Chính là tác phong làm việc của cô đấy, cô không phải muốn chứng minh tác phong của mình đứng đắn cỡ nào sao?"  Bạch Ngôn Hạo cố tình nhắc nhở.
"Tôi không phải đã chứng minh cho anh rồi sao?" Thẩm Ngải Yến khoanh hai tay trước ngực nói.
Sắc mặt Bạch Ngôn Hạo có chút khó hiểu, "Cô chứng minh kiểu gì?"
Thẩm Ngải Yến cười ranh mãnh, "Bạch Ngôn Hạo, người yêu cũ của tôi à, ở với anh cùng một chỗ cả nửa ngày, nhưng tôi chẳng có chút một hành động vô lễ nào, cái này còn chưa đủ chứng minh tôi đứng đắn?..."
 


Bình luận

Truyện đang đọc