THIẾU SOÁI, PHU NHÂN TRỐN NỮA RỒI

Tôi trố mắt kính ngạc nhìn Vương Kì Hạo.

Cái gì mà mất cháu?

Lâm An Chi cũng kinh ngạc không kém mà tròn mắt nhìn cậu con trai.

Bà là vừa mất một đứa cháu sao?

Lâm An Chi vội vã lại gần ngồi cạnh Âu Hân nắm tay cô hỏi han.

- Hân con có thai sao lại không cẩn thận. Có... có phải vì hôm qua té xuống hồ mà xảy thai không?

Âu Hân bối rối nhìn mẹ chồng mình rồi lại nhìn anh. Mặt anh vẫn đằng đằng sát khí tựa lưng vào so pha.

Âu Hân muốn lao tới bóp cổ Vương Kì Hạo ngay bây giờ. Cái gì mà mất cháu?

Mẹ à, con còn chưa có gì với con trai mẹ đâu. Làm sao mà mẹ mất cháu được.

- Mẹ, mẹ bình tĩnh nghe con nói. Con không thai làm sao mà mẹ mất cháu được. Anh ấy chỉ đùa mẹ vậy thôi.

- Tôi đâu có lừa.

Âu Hân nghe anh nói xong thì lừ mắt qua lườm.

- Hai cái đứa này nói rõ cho mẹ nghe xem nào. Đứa thì bảo có đứa thì bảo không, tính để bà già này nghẹn mà chết à.

- Mẹ, chỉ cần mẹ đến muộn nửa ngày thôi là mẹ có cháu rồi. Ai bảo mẹ đến sớm nửa ngày, thành ra cháu của mẹ từ lúc còn trong người con đã chết yểu rồi.

Tôi thẹn đỏ cả mặt. Giải thích kiểu này vừa làm người nghe vừa thẹn vừa tức. Làm gì mà đến nửa ngày? Gì mà chết yểu khi vẫn còn trong người?

Thiếu soái, anh không có liên sỉ, tiền đồ cũng không có nốt.

Lâm An Chi nghe xong đương nhiên cũng hiểu ý của con trai mình. Là bà sai rồi, bà đến khôn đúng lúc, phá hỏng chuyện tốt của con trai. Cháu bà cũng thật tội nghiệp, chưa kịp để mẹ nuôi ngày nào đã phải chết yểu trong người cha rồi.

Lâm An Chi lấy lại nụ cười tươi như mình chưa làm cái gì, cầm cặp lồng lên, múc ra bát đưa cho con dâu.

- Nào, mẹ có hầm canh bổ cho con đây. Ăn mà lại sức. Mẹ có nghe Trương Hạ nói hôm qua còn về liền bị sốt.

- Dạ, con cảm ơn mẹ!

Âu Hân tươi cười ra dáng " vợ hiền dâu thảo " đón lấy bát canh.

- Mẹ cũng múc cho con một bát đi.

Vương Kì Hạo nhìn cô ăn ngon lại khen suốt cùng với mùi thơm thành ra cũng không nhịn được mà muốn ăn. Dù sao từ sáng dậy bị Lý Nhạc Lăng đeo bám không buông lại đợi vợ xuống mới ăn sáng nên anh cũng đói meo cả bụng.

Vương phu nhân đưa bát không đến tay anh làm anh ngạc nhiên.

- Muốn ăn thì phải tự múc. Cũng 27 tuổi đầu rồi còn nhỏ nữa đâu mà để mẹ hầu mãi.

Âu Hân nhìn hai người, thuốc súng toả ra nồng nặc thì vội nói.

- Để em múc cho anh.

Rồi cô lấy cái bát từ tay anh rồi múc canh vào đưa cho anh. Ai đấy lại tỏ ra đắc ý nhìn mẹ mình.

Mẹ nhìn thấy chưa. Mẹ không múc con vẫn có vợ múc.

- Được rồi, đút cho tôi đi.

Nhìn cái bản mặt không có lấy một hơi liêm sỉ kia cùng với câu nói của anh mà cô nghẹn tức. Có phải cô giáo trông trẻ hay trẻ lên ba đâu mà đòi đút?

Vương Kì Hạo sáng dậy bị Lý Nhạc Lăng làm gì nên bị sảng à?

Lâm An Chi nhìn cái mặt đẹp đang đắc ý của con trai mình mà tức không nói lên lời.

Sau khi Vương Kì Hạo đi làm, Âu Hân ngồi chơi nói chuyện với mẹ chồng một lúc thì tiễn bà về.

Ai ngờ xe mẹ chồng vừa đi lại phải tiếp ngay một vị khác h. Một vị khách không được chào đón.

- Âu Hân, chúng ta nói chuyện với nhau một chút được không.

Âu Hân nhìn Trương Hạ Sảnh đứng đó, không có lấy một tia hứng thú. Không biết lại chạy tới đây làm gì không biết?

- Nói đi.

Âu Hân lạnh lùng lên tiếng đứng khoanh tay ở cổng. Đáng vẻ như ma nữ này khác hoàn toàn so với dáng vẻ " vợ hiền dâu thảo " một tiếng trước. Chẳng là lần trước ở hồ bơi đã như vậy rồi, cô cũng không muốn diễn cái vẻ ngu ngơ mãi. Đúng hơn là cứ đứng nói chuyện với Trương Hạ Sảnh là có cố thế nào cô cũng không giả vờ khờ được. Giọng nói chanh chua, kênh kiệu đúng kiểu tiểu thư quyền quý. So với Hạ Doanh Doanh hay Hạ Sương Sương thì Trương Hạ Sảnh trưởng thành hơn nhiều, cô cũng không thể cứ diễn mãi một vai được.

Thấy Đồng Âu Hân tỏ ra lạnh lùng thờ ơ như vậy nhưng nét mặt Trương Hạ Sảnh trước sau vẫn rất bình tĩnh, giọng điệu cũng nhẹ nhàng thay đổi hẳn.

- Cô không định mời tôi vào nhà sao?

- Không! Ý tôi không phải là không muốn mời Trương tiểu thư vào. Chỉ là nếu tôi cho vào thì bảo vệ hay quản gia cũng theo lệnh Hạo Hạo mà làm. Khôn có lệnh của anh ấy thì không ai được ra hay vào Tử Uyển.

Âu Hân nở nụ cười như có như không nhìn vào Trương Hạ Sảnh vẫn một mặt điềm nhiên như chẳng làm sao. Trong khi trong lòng cô ta khi nghe cô gọi tên anh thân mật như vậy đã muốn lao vào bóp cổ cô rồi.

Trương Hạ Sảnh nén cơn giận trong lòng mà cười.

- Cô dù sao cũng là thiếu phu nhân ở đây, họ lại chống lại cô sao?

Giọng nói tuy dịu dàng, mặt tỉnh bơ đấy nhưng chứa bao sự mỉa mai.

Âu Hân thỗ nhẹ, rồi mât tỏ ra rầu rĩ.

- Dù sao đây cũng là biệt thự riêng của chúng tôi, anh ấy muốn sao tôi không có ý kiến vì mọi hành động anh ấy làm đều có suy tính cả, còn là để bảo vệ tôi... khỏi những con người ghen ghét đố kị nữa. Nói chung là tôi tin vào mọi sự sắp xếp của anh ấy.

Tay cầm túi xách của Trương Hạ Sảnh khẽ nắm chặt lại. Chữ nào chữ nấy trong câu của Đồng Âu Hân đều là chửi cô ta. Chửi cô ta đây là chuyện riêng của họ cô ta không có quyền xen vào.

- Tôi đến đây cũng không có gì. Chỉ là muốn xin lỗi chuyện tối hôm qua. Do tôi uống hơi nhiều nên vô tình đẩy cô xuống hồ. Cô không sao là tốt rồi.

Hửm?! Gì đây?!

Bình luận

Truyện đang đọc