Âu Hân lại gần một tên lính nhất. Cô quay ra nhìn hắn nở nụ cười tươi.
Tên đó chưa kịp " tiếp nhận " nụ cười của cô thì đã mắt trợn trừng mắt
nhìn cô, người hắn mất cảm giác ngã vật ra may có Lý Nhạc Lăng ở đằng
sau đỡ nên không gây ra tiếng động.
Âu Hân lấy tay miết qua lưỡi dao đang nhỏ máu, nhếch môi cười. Chỉ một phát cắt đứt động mạch ở cổ. Chậc chậc...
Vì là lối vào nhà vệ sinh nên chỉ có khoảng hai, ba tên và đều đã được xử lý gọn.
Lý Nhạc Lăng chép miệng nhìn cô. Quả không hổ danh con gái ông trùm mafia.
Còn Tố Mai rất kinh ngạc nhìn cô. Nhưng vì đã được dặn dò trước nên
cũng không hỏi nhiều chỉ lặng lẽ bám theo tay Lý Nhạc Lăng.
Âu Hân quay lại đằng sau nhìn trước khi bước vào nhà vệ sinh thì lại nhìn thấy hai bóng hình quen thuộc.
Mái tóc màu đỏ rượu kia...
Là Tề Phi! Còn người bên cạnh là Dịch Cẩn. Âu Hân nhìn kĩ lại thì không nhìn thấy hai người đâu nữa.
Cô nhìn lộn sao? Không đúng! Aiz, mà hai người họ có ở đây hay không
thì cũng không liên quan đến cô cơ mà. Nhưng không hiểu sao, trong đầu cô lại cứ vấn vương điều đó trong đầu.
Nghe tiếng Lý Nhạc Lăng gọi nhỏ phía sau, cô nhẹ đóng cửa nhà vệ sinh lại đi vào trong.
- Cô nhìn thấy lỗ thông khí trên trần kia không. Mà gọi là vậy thôi
chứ tôi lại nghĩ là đường đi bí mật đấy. Theo lỗ thông khí đó, chúng
ta cứ bò thẳng, nó sẽ đưa chúng ta xuống phòng hệ thống chính của trung tâm ở tầng một. Ở phòng hệ thống có đường riêng đi ra ngoài. Theo
đường riêng đó thì ra bên ngoài sẽ là sông. Chính là con sông lớn chảy
dài ra biển.
Âu Hân và Tố Mai chăm chú nghe Lý Nhạc Lăng vừa nói, tay quờ quạng diễn tả.
- Vậy chúng ta sẽ bò trong lỗ thông khí đó bao lâu? Trong đó thở
được không? Mà bò như vậy xuống tầng một không phải dốc đầu à?
- Tòa nhà này cao 101 tầng. Lỗ thông khí đó không phải đường thẳng mà
là đường tròn. Cô cứ tưởng tượng có con trăn lớn thật lớn quấn quanh
101 tầng này. Đường đi đó chính là như vậy.
- Cậu...đáng ra nên làm bác sĩ khoa thần kinh.
Âu Hân nghe cậu ta diễn tả thì cuối cùng chỉ có thể tặng cậu ta một
câu như vậy thôi. Cô cứ tưởng cậu ta biết trước rồi thì có thể chọn một đường thoát có thể nói là khôn ngoan nhưng ai mà ngờ được.
Cách này đúng là quá " khôn ngoan ". Cô thề là cô không hình dung nổi thiết kế của tòa nhà to lớn này. Quá phức tạp.
- Được rồi. Mau lên không bị phát hiện. Âu Hân, tôi đỡ cô lên
trước, cô đi đầu nếu có gặp gì phiền cô xử trước. Tiếp đến là Tố Mai, tôi sẽ là người sau cùng. Ok chứ!
- Rồi, rồi mau lên!
Lý Nhạc Lăng cũng Tố Mai mau chóng độ cô với lên trần mở nắp lỗ thông khí.
Cũng may, Lý Nhạc Lăng còn sót lại một chút lòng tốt. Lúc cô chuẩn bị
cho mình một chiếc váy thật hiền thục để mặc thì cậu ta đã nhắc khéo cô
mặc quần áo thay vì váy.
Vì vậy cô đang mặc chiếc áo phông trắng và quần yếm bò, chân đi giày
trắng. Tố Mai thì rất ít khi mặc váy, đa phần cô bạn này của cô diện
quần jean và áo sơ mi. Về trang phục để chạy thì quá tốt rồi.
Bò được một đoạn mà cô thấy đau hết khuỷu tay vì chỗ đó cô phải chống để bò dễ hơn. Không những vậy mà còn phải bò rất nhẹ nhàng vì theo lời Lý Nhạc Lăng nói thì đường này có vách ngăn khá là mỏng.
Đang bò thì cô thấy phía trước có cái gì sáng lên màu đỏ. Cái thứ sáng
màu đỏ đó chỉ rất nhỏ thôi. Trong đường này khá tối nên cô không nhịn
được vật sáng đỏ đó là gì. Cho đến khi cô bò được tới và nhìn rõ vật đó là gì thì gương mặt cô cứng lại.
Mẹ nó, thế mà là...BOM.
- Âu Hân! Âu Hân! Cô làm gì vậy? Sao không bò tiếp đi.
Lý Nhạc Lăng không thấy cô bò tiếp thì giọng sốt ruột gọi nhỏ.
Âu Hân nghiêng người nép về phía đối diện của quả bom.
- Lý Nhạc Lăng. Bom nè. Phá đi.
Cô quay đầu nhìn lại đằng sau cười cười. Vì tối nên cô không nhìn rõ được vẻ mặt cậu ta như thì nào mà chỉ nghe được một câu chửi " Mẹ nó ".
Quả bom này đặt gần ngay một lắp mở của lỗ thông gió nên cô đoán là bọn
chúng đã mở nắp ra rồi đưa quả bom này lên. Cũng không tệ. Nhưng khả
năng phá bom của cô thì..... Thông qua cái lần phá bom ở Uyển Cát và cô suýt cắt sai đây thì cô biết khả năng của mình ở đâu rồi.
Chốt lại một câu. Cái việc này... cô không dám chơi liềiu như lần trước nữa.
- Đồng Âu Hân. Chẳng lẽ cô không biết phá bom.
- Một là tôi phá chúng ta sẽ tan xác. Hai là cậu hướng dẫn tôi phá chúng ta có cơ hội bò tiếp.
Lý Nhạc Lăng " xì " một tiếng.
- Tôi không biết phá. Tôi chỉ là một bác sĩ cầm dao mổ kéo mổ chứ không phải cầm kéo phá bom.
- Vậy phải làm sao. Quả bom lớn như vậy nếu không phá thì...
Giọng Tố Mai lo lắng sau khi nghe Lý Nhạc Lăng nói. Âu Hân nhìn quả bom ngay trước mắt nhăn mặt.
Cạch.
Âm thanh vang lên khiến ba con người đang suy tư phải tròn mắt. Âu Hân
là người nằm ngay cạnh quả bom và cũng như ngay lỗ thông gió không biết
là của tầng thứ bao nhiêu, cô đang nhìn lỗ thông gió được mở ra và bàn
tay đưa lên sờ vào quả bom.
Một giọng trầm thấp vang lên chỗ Âu Hân khiến cô càng kinh ngạc.
- Giúp tôi hạ quả bom xuống. Tôi sẽ phá.