THIẾU SOÁI, PHU NHÂN TRỐN NỮA RỒI

Âu Hân thở nhẹ, vội rụt tay lại rồi giọng nũng nịu nói với anh.

- Hạo Hạo, anh thả... lỏng một chút được không. Em đau quá ~

Cô vừa nói xong cũng thấy anh thả lỏng chân đang kẹp người cô ra. Đúng lúc này cô nâng khuỷu tay định đánh vào mặt anh lại bị anh nhanh tay hơn tóm lại. Cô cũng nhân lúc nâng chân huých mạnh vào người anh.

Vương Kì Hạo bị bất ngờ ngã vật ra giường, một phần là do tác dụng của thuốc đang mạnh nên hành động của anh không nhanh được bằng hành động muốn thoát khỏi anh của cô.

Âu Hân sau đó mở cửa chạy ra ngoài còn không quên đóng chặt cửa và khóa ngoài chạy vội xuống dưới tầng. Cô chạy như bị ma đuổi, tới cửa thì đụng ngay vào Viên quản gia.

Âu Hân thở không ra hơi do sợ và hơi mệt lại gặp ngay ánh mắt dò xét của Viên quản gia mà cô cứ tưởng tim mình ngừng đập.

- Thiếu phu nhân, có chuyện gì sao? Bây giờ cũng muộn rồi...

Âu Hân cố đứng thẳng, ngoảnh đầu lại nhìn lên phòng trên tầng hai, rồi quay ra nhìn Viên quản gia nở nụ cười " thân thiện ".

Âu Hân đưa tay đặt lên ngực để bình tĩnh rồi mới xua tay nói với Viên quản gia.

- Không sao! Cháu không ngủ được nên xuống đi dạo. Viên quản gia tuổi tác cũng vậy rồi mà giờ này vẫn chưa đi nghỉ sao?

Viên quản gia vẫn nhìn cô từ trên xuống dưới như dò xét.

Tóc tai hơi rối, quần áo ngủ hơi xộc xệch, tâm trạng rõ ràng là đang hoảng hốt. Thiếu gia nhà ông lại dọa sợ thiếu phu nhân rồi.

Việc này rồi cuối cùng vẫn phải làm, ông biết thiếu phu nhân tuổi cũng mới 21 nhưng đã làm dâu rồi thì phải chấp nhận để mà sinh con đẻ cái.

- Thiếu phu nhân, lão gia và phu nhân cũng mong có cháu lắm rồi. Cô cũng đã làm dâu hơn một tháng rồi, việc đó trốn tránh mãi cũng đâu có được.

Khoé mắt Âu Hân khẽ giật giật vài cái, mồm cô đang cười cũng tưởng như méo xẹo tới nơi vậy.

Viên quản gia, ông cứ lo việc của ông đi, có cần nói thẳng ra như vậy không.

Âu Hân cũng nhanh chóng bình phục lại cười nhẹ, khẽ " Dạ " một tiếng.

Viên quản gia nghe xong cũng không nói nhiều cúi đầu như chào rồi đi vào trong.

Âu Hân chống tay lên cánh cửa cho đỡ ngã, thở phù phù...

Âu Hân chạy ra vườn, sau đó lại vô tư nằm vắt chân lên ghế xích đu trắng.

Không biết Vương Kì Hạo sao rồi nhỉ?

Mà sao lại thành thuộc kích dục được? Cô nhớ rõ cô có bỏ mấy túi thuốc nhỏ cất vào va li, nhưng không có túi nào là thuốc kích dục. Rõ ràng túi thuốc cô đổ vào là thuốc mê mà.

Mà....

Nếu như thuốc đó không phải thuộc mê mà là thuốc kích dục thì.... Vương Kì Hạo tiêu rồi. Thuốc cô bỏ gấp ba đấy và giờ lại không có người giải tỏa. Có khi nào mai dậy lại liệt dương rồi không?

Nghĩ đến việc này ảnh hưởng nặng đến vấn đề sinh lý sau này của Vương Kì Hạo thì Âu Hân lại thấy vui vẻ, cười không ngậm được mồm. Dù sao thì cô cũng thoát được ra rồi cô phải cười chứ.

Mang tâm trạng vui vẻ lại có cơn gió nhẹ hiu hiu của mùa thu thổi, không khí thoáng mát này thoáng cái đã khiến cô díp mắt vào ngủ rồi.

....

Vương Kì Hạo sau khi cô bỏ chạy ra khỏi phòng, lại nghe được tiếng cách của khoá cửa thì mặt đen lại. Anh với lấy một vỉ thuốc trong tủ ra lấy hai viên bỏ miệng uống thì cũng đi vội vào nhà tắm ngâm nước lạnh.

Dù đã uống thuốc và 2 tiếng trôi qua nhưng cơn nóng trong người mới dịu đi một chút. Hai mắt anh lúc này đỏ ngầu, hằn tia máu, mồ hôi vẫn túa ra chảy dọc khuôn mặt.

Đúng lúc này lại nghe tiếng mở cửa, một giọng nói nhẹ vang lên, ngập ngừng.

- Đại... Thiếu soái....

- Trương Hạ, gọi Lý Nhạc Lăng mang thêm thuốc tới đây.

Trương Hạ đứng ngoài phòng tắm, gương mặt âm trầm gật nhẹ đầu rồi đi ra ngoài gọi điện thoại.

Trương Hạ đang đi xung quanh nhà kiểm tra lại nhìn thấy Thiếu phu nhân vốn dĩ cậu nghĩ là đang ở cùng lăn giường với Đại thiếu soái nhưng lại đang nằm ngủ ngon lành ở đây thì liền chạy ngay lên phòng.

Thiếu soái thật không có tiền đồ!

Đây là lời nhận xét của Trương Hạ sau khi gọi cho Lý Nhạc Lăng đến ngay Tử Uyển.

Kế hoạch như vậy rồi, cuối cùng Đại thiếu soái của cậu vẫn " ăn thịt " hụt. Đây chính là không có tiền đồ.

Trương Hạ lắc đầu ngán ngẩm rồi đi vào trong.

- Thuốc lần này lại không có tác dụng sao?

Nghe được câu hỏi của Trương Hạ, Vương Kì Hạo lại cau mày.

- Thuốc quá liều.

Vương Kì Hạo lạnh lùng nhả ra ba chữ trả lời. Anh đã uống hai viên rồi nhưng vẫn khó chịu vô cùng, chắc chắn chỗ thuốc đó cô cho quá liều. Anh cũng tự đoán được rằng cô lại cho gấp ba hay bốn lần thuốc rồi.

- Người đâu?

- Thiếu phu nhân... đang.... ngủ rất ngon ngoài xích đu.

Trương Hạ trả lời xong mà cảm nhận được luồng sát khí đang tỏa ra. Cậu cũng chỉ trả lời đúng sự thật thôi mà.

Thiếu soái bị như vậy cũng một phần là do ngài chứ đó ai, tráo thuốc rồi nhưng thiếu phu nhân vẫn nghĩ lễ thuốc mê, quá liều không sao nên .... Cơ sự như này thiếu soái còn trách ai.

- Thiếu soái, không phải ngài nói Đồng lão gia cũng mong có cháu sao. Vậy nên có phá lời hứa ban đầu cũng đâu có sao.

Trương Hạ nói xong bên trong im lặng không nghe thấy tiếng trả lời.

Khoảng độ 15 phút sau thì Lý Nhạc Lăng cũng xách một va li xách tay nhỏ đi vào.

Anh chàng này nghe Trương Hạ kể lại thì cười như được lên tiên. Cuối cùng thì Vương Kì Hạo cũng phải bó tay trước một người, người này lại là con gái. Nói cậu không vui là nói dối.

Lý Nhạc Lăng vừa tiêm mũi thuốc vào chỗ Vương Kì Hạo vừa bụm miệng cười.

Nhìn thấy dáng vẻ hơi " bê tha " này của Vương Kì Hạo thật không thể tin nổi đây là Đại thiếu soái chói lóa mắt trong thiên hạ.

Bình luận

Truyện đang đọc