THIẾU TƯỚNG CHẠY ĐÂU CHO THOÁT


Tư Lan không lên tiếng, thuận tay đưa cho Trần Bình một ly, ông ta vội vàng uống cạn.

Đêm xuân đáng giá ngàn vàng ông ta sao có thể lãng phí, hơn nữa chỉ còn có gần một tiếng, buổi đấu giá sắp diễn ra rồi. 
Trần Bình có nằm mơ cũng không dám tưởng tượng, ông ta có thể có được phúc phần này. 
Chỉ là lúc ông ta đang cao hứng, muốn vươn tay ra chạm vào Tư Lan, toàn thân đột nhiên đau đớn ngã quỵ. 
Tư Lan nhàn nhãn ngồi xuống sopha, chậm rãi nhâm nhi ly rượu, mùi vị này quả không tệ.

Cô đưa mắt nhìn Trần Bình đang quằn quại, giống một con kiến nhỏ ra sức vùng vẫy.
"Cô..."
Tiếng phát ra như bị chặn trong cổ họng, Trần Bình cố gắng đến mấy cũng không thể kêu cứu được.

Ông ta ôm lấy cổ họng của chính mình đầy đau đớn.
"Đây chính là kết cục của kẻ phản bội tổ quốc."
Trần Bình trợn to đôi mắt muốn nói gì nhưng đã không còn kịp, cứ như thế lìa đời.
Tuyết Lan không dám tin vào mắt mình, không phải hai người này định chim chuột với nhau sao, sao lại trở thành cảnh tượng khủng khiếp như bây giờ.

Tuyết Lan run rẩy cô vừa chứng kiến một vụ giết người ư, có khi nào bị giết người diệt khẩu luôn không. 
Không đúng, cô khóc không thành tiếng khi phát hiện bản thân còn giống như tội phạm, bởi vì hiện tại cô và cô gái đáng sợ này là một.

Toàn thân cô cảm thấy phát lạnh, giết người là phạm pháp không bị tù chung thân thì cũng bị tử hình.

Cô không muốn cả đời trong tù càng không muốn chết.
"Cô… sao cô lại giết ông ta, đây là đâu vậy, cô là ai, tôi đang bị làm sao vậy, làm ơn thả tôi ra đi mà, tôi xin cô đấy?"
Tư Lan vừa bước đến tay mở chiếc vali bỗng khựng lại.

Cô đảo mắt nhìn khắp nơi, lại nhìn bức rèm cửa đang bay phất phơ, có chút rùng mình.

Vừa rồi rõ ràng cô nghe được tiếng của ai đó.

Rất nhanh cô liền trấn tĩnh, cô không có thời gian để tin vào quỷ thần.

Cô không còn nhiều thời gian nữa không được nghi quỷ nghi thần.

Tư Lan rất nhanh trấn định tiếp tục nhiệm vụ.
 Chỉ trong vài giây ngắn ngủi cô tìm được thứ cần tìm, trước khi rời đi cô bỗng nhếch môi cười.

Nếu những kẻ dưới kia đều không tin vào quỷ thần, vậy cô cho bọn họ thấy cái gì gọi là căn nhà quỷ ám.

Tư Lan quay lại để trên ngực ông ta một đoá ngọc lan, sau đó ngạo nghễ rời đi. 
Tuyết Lan cũng bị kéo theo người phụ nữ đáng sợ này.

Về đến phòng Tư Lan như thể chưa từng xảy ra chuyện gì đi tắm thay một bộ quần áo mới trang điểm tinh xảo động lòng người.
Một người có thể giết người xong mà bình tĩnh như vậy, Tuyết Lan cảm thấy vô cùng đáng sợ.


Cả đời cô chưa bao giờ nghĩ có một ngày bản thân sẽ dính đến mạng người cô vô thức nhìn đôi bàn tay đang uyển chuyển kẻ lông mày mà khẽ run.

Sự run rẩy trong thâm tâm của Tuyết Lan lại khiến nét vẽ trên tay Tư Lan bị lệch.

Nhưng cả hai điều không hề phát giác ra.
Cô cố trấn an bản thân, muốn nhớ ra vì sao mình lại ở nơi này, trong tình trạng như bây giờ, cô cố vắt óc suy nghĩ từng thứ một.

Mấy tháng trước cô nhận lời tham gia bộ phim truyền hình về đề tài chiến tranh.
Nó được chuyển thể từ bộ tiểu thuyết mạng nổi tiếng "Hoa dưới chiến hào".

Đây là bộ tiểu thuyết lấy bối cảnh những năm 1970, tại một đất nước giả tưởng có tên Nam Á. 
Sau khi bị Pháp đánh chiếm gần 30 năm, người dân Nam Á tiến hành cuộc cách mạng lớn, cuối cùng giành thắng lợi, lập nên nhà nước cộng hòa nhân dân Nam Á.

Sau hai nhiệm kỳ tổng thống, đã xảy ra một cuộc đảo chính lớn. 
Dưới sự cai trị của nền cộng hoà, cùng với sự phát triển của phong trào cách mạng chủ nghĩa mạnh mẽ, đã lan rộng tới Nam Á.

Mà vai diễn của cô chính là nữ gián điệp cao cấp của tổ chức cách mạng Tân Nam Á. 
Trong lúc cô thực hiện cảnh quay cuối cùng, là cảnh đấu súng.

Tuyết Lan cố gắng nhớ lại, lúc bạn diễn đưa súng bắn về phía cô, khung cảnh có chút hỗn loạn.


Hình như đạo cụ xảy ra vấn đề.
"Đoàng" cô cảm thấy ngực mình đau nhói, sau đó tất cả mọi người điều chạy đến bên cô, nhưng mà khi cô nghĩ rằng họ sẽ ôm lấy cô thì không, tất cả bọn họ đều xuyên qua thân thể cô.

Cô giống như không khí vậy, ý ngũi này làm cô sợ hãi vô cùng.
"Xe cứu thương, mau lên." Tuyết Lan nghe thấy tiếng hét thất thanh của đạo diễn, cô lên tiếng gọi bọn họ nhưng không một ai nhìn thấy cô. 
Tuyết Lan thấy bản thân mình nằm trên cán cứu thương được bác sĩ đẩy đi, cả người đầy máu.

Sau đó cô thấy mình nằm trong phòng phẫu thuật, cô mới biết cô lúc đó chỉ còn là một linh hồn đã lìa khỏi thân xác, cô chết rồi sao.
Khi cô không cam tâm mà chết đi như vậy, cố gắng muốn nhập vào thân xác mình thì có một luồng sức mạnh kéo cô rời khỏi.

Lúc cô còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, mở mắt lần nữa đã ở trong cơ thể người phụ nữ đáng sợ này.

Bây giờ cô phải làm sao mới thoát khỏi cơ thể cô ta đây, một cô gái xinh đẹp là thế nhưng lại là kẻ giết người không ghê tay..


Bình luận

Truyện đang đọc