THIẾU TƯỚNG Ế VỢ

Hàn Ích Dương lật người, mở mắt nhìn cô gái đang thò đầu vào giường của anh. Ánh trăng bàng bạc ngoài trời xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào phòng, bên trong tối om không bật đèn nhưng mắt Hàn Ích Dương lại sáng lấp lánh, phảng phất như mọi vì sao rực rỡ trên trời đều rơi vào mắt anh.

"Em qua đây để trò chuyện?" Giọng anh về đêm càng êm ái cuốn hút.

"Đúng thế, chẳng phải ban nãy chúng ta nói chưa xong ư?" Trình Điện Điện nói nghiêm túc, không có vẻ gì là chòng ghẹo anh.

  

Hàn Ích Dương chống người ngồi dậy, anh thở dài khe khẽ, mở đèn đầu giường. Ánh đèn màu cam dịu nhẹ xua tan bóng đêm tăm tối, chiếu vào khuôn mặt thanh tú của Hàn Ích Dương. Trình Điện Điện có cảm giác như mọi ánh sáng xung quanh đều trở nên lu mờ, làm nền cho anh.

  

Trình Điện Điện là một cô gái nhút nhát nhưng chỉ nhút nhát với những người đàn ông khác. Còn đối với người đàn ông của mình, cô lúc nào cũng có thể dở trò trêu ghẹo. Cô tự nhiên túm chặt áo ngủ của Hàn Ích Dương.

  

Hàn Ích Dương nghiêm chỉnh tựa người vào giường, sẵn sàng nói chuyện với cô.

  

Có điều Trình Điện Điện không thích ngồi cạnh giường tâm sự cùng Hàn Ích Dương. Bởi vì kiểu ngồi này rất giống một người mẹ đang cố tìm hiểu tiếp xúc với con trai. Do đó, cô nhanh nhẹn cởi dép, bò ngay lên giường. Trong một chốc Hàn Ích Dương ngây người, cô đã rúc vào lòng anh.

  

Dựa sát vào nhau thế này thật dễ chịu!

  

Cúi nhìn cô gái trong lòng mình, anh bỗng phấn chấn khác thường. Kỳ thực mẫu đàn ông hay được theo đuổi như Hàn Ích Dương rất xa cách, ít nói và không thích các cô nàng chủ động. Tuy nhiên khi đàn ông gặp đúng cô gái của mình, nguyên tắc này, mấu chốt này, tiêu chuẩn này,… tất cả đều mất hết tác dụng.

Trình Điện Điện một tay đặt sau lưng Hàn Ích Dương, một tay ôm vòng thắt lưng gầy gò của anh, "Thủ trưởng, chúng ta nói về tuổi thanh xuân đi."

  

Hàn Ích Dương thật sự không có tâm trạng để trò chuyện về vấn đề thanh xuân thuần khiết. Anh trở nên ngây ngô như một thiếu niên mới lớn. Lồng ngực của anh nóng hực, trong đầu và mắt anh chỉ còn làn da trắng muốt của Điện Điện đang áp sát vào anh. Da cô mịn đến mức có thể bấm ra nước... anh muốn dùng nước của cô dập tắt lửa trong người anh.

Nhưng Hàn Ích Dương vẫn là Hàn Ích Dương. Anh ho khan vài tiếng, mở miệng nói thế này với cô gái của mình, "Điện Điện, em về trước đi. Sáng mai chúng ta hẵng thảo luận vấn đề này, được không, hmm?"

Chữ "hmm" cuối cùng bật ra từ cổ họng khô khốc và ngứa râm ran của Hàn Ích Dương.

"Anh mệt hả?" Trình Điện Điện nhướng mắt hỏi anh. Cô vẫn hết sức trong sáng và không hề có ý xấu với anh.

Rõ ràng là cô cố tình giả vờ ngây thơ nhìn anh! Hàn Ích Dương không biết trả lời thế nào. Anh thở dài thườn thượt, rồi phát hiện hơi thở của mình cũng nóng hổi. Kỳ thực đàn ông rất mâu thuẫn. Chẳng hạn như thủ trưởng Hàn, anh vừa điều chỉnh cánh tay cho cô gái trong lòng mình nằm thoải mái hơn, vừa ra vẻ đạo mạo, "Điện Điện, em không sợ anh có ý xấu với em à?"

"Đương nhiên không, đây là nhà của em." Trình Điện Điện hiểu thấu suy nghĩ của Hàn Ích Dương, cô cười híp mắt, vươn tay sờ lông mày của anh, "Nếu không muốn, em chỉ cần kêu vài tiếng là ba mẹ lên ngay. Nhưng nếu em muốn..."

Trình Điện Điện còn chưa nói xong, Hàn Ích Dương đã nhìn sang chỗ khác, "Được rồi, em bắt đầu đi."

Ánh sáng mờ ảo chiếu vào đôi nam nữ ôm nhau trên giường. Nói ôm nhau thực ra không đúng lắm, chính xác là Trình Điện Điện giống như bạch tuột quấn lấy người Hàn Ích Dương.

  

"Khi em còn đi học, em là lớp phó lao động suốt mấy năm liền, còn anh thì sao?" Trình Điện Điện bắt đầu đề tài "thanh xuân". Trong lúc đợi Hàn Ích Dương trả lời, cô với tay qua người anh, tiến đến công tắc đèn.

Hàn Ích Dương run bắn người, "Điện Điện, em làm gì vậy?"

"Em tắt đèn, nói chuyện đâu cần bật đèn. Em tiết kiệm điện cho nhà em." Trình Điện Điện nói như thể đó là điều dĩ nhiên.

Hàn Ích Dương lặng thinh. Nếu lúc này anh càng nói nhiều thì càng như đang che giấu gì đó.

  

"Hồi bé anh thế nào? Có phải cái kiểu đeo năm gạch* không?"

*Năm gạch mà Trình Điện Điện nói với Hàn Ích Dương là một việc xảy ra năm 2011 tại Trung Quốc. Ở Trung Quốc, đội thiếu niên tiền phong chỉ có các ký hiệu tương ứng là một gạch (tiểu đội trưởng), hai gạch (trung đội trưởng) và ba gạch (đại đội trưởng). Nhưng cậu bé được nhắc tới lại chụp hình mình đeo tận năm gạch, rồi đăng lên mạng và kèm theo lời bình gây sốc nên bị cư dân mạng phê phán dữ dội, thu hút sự quan tâm của xã hội.

"Làm gì mà năm gạch." Hàn Ích Dương khẽ cười, "Anh đeo có ba gạch thôi."

"Em chỉ được một gạch, mà anh có tới tận ba gạch." Tay Trình Điện Điện lướt tới lướt lui trên lưng anh như đang đánh đàn dương cầm. Hàn Ích Dương căng thẳng, lật đật chặn tay cô lại.

"Không ngờ em cũng được một gạch, chắc nhờ em lao động tích cực nên mới có chứ gì?" Hàn Ích Dương tự nhủ mình phải thả lỏng, không được khẩn trương.

  

"Anh coi thường em." Trình Điện Điện muốn cắn Hàn Ích Dương một cái, "Em cũng từng làm gương cho người khác noi theo nữa cơ.”

Hàn Ích Dương vuốt tóc Trình Điện Điện, "Ồ, thì ra em giỏi đến thế..."

Trình Điện Điện khó chịu lẩm bẩm, "Thực ra hồi nhỏ, em không thích học một chút nào. Mãi đến cấp ba em mới cố gắng phấn đấu."

"Anh biết." Hàn Ích Dương đáp.

"Làm sao anh biết?"

"Vừa rồi ba em cho anh xem phiếu điểm cấp một của em, có chút..."

"Có chút gì?"

"Thê thảm."

  

"Hàn Ích Dương!" Trình Điện Điện nhổm khỏi ngực Hàn Ích Dương, Hàn Ích Dương lập tức nhấn cô xuống, giọng nói của anh khản đặc, "Đừng nhích tới nhích lui."

Trình Điện Điện nở nụ cười, cô lại ngoan ngoãn nép vào lòng anh.

"Anh biết tại sao lên cấp ba em cố gắng học không?" Trình Điện Điện trở lại chuyện chính, giọng cô bình thường không chút cảm xúc.

"Đột nhiên thức tỉnh?"

"Là do mối tình đầu." Trình Điện Điện nói. Đôi khi trong lòng ngay thẳng chính trực thì nội dung nói ra có mập mờ cách mấy cũng là một câu trần thuật bình thường. "Trước đây, em rất thích anh ta. Ba năm cấp ba, bốn năm đại học, tổng cộng bảy năm, sau đó em phát hiện anh ta đứng núi này trông núi nọ thì không thèm thích nữa..."

Đứng núi này trông núi nọ… Hàn Ích Dương ôm cô chặt hơn, "Em không sợ anh ghen à?"

"Em cố tình nói để anh ghen." Trình Điện Điện cười tủm tỉm nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ của Hàn Ích Dương, "Nhưng thủ trưởng, anh phải tự tin."

  

"Dĩ nhiên anh tự tin." Hàn Ích Dương từ tốn nhấn mạnh, "Chẳng phải người còn đang nằm trong lòng anh ư?"

"Đồ đểu!" Trình Điện Điện "e thẹn" vùi mặt vào ngực Hàn Ích Dương, cô nói lí nhí, "Thủ trưởng, chắc trước đây cũng có nhiều cô gái cố gắng học tập để xứng đôi với anh..."

"Anh không biết nhưng nếu đúng như em nói cũng hay, coi như anh làm việc thiện." Hàn Ích Dương nói.

Trình Điện Điện, "Đúng vậy! Đáng tiếc mấy cô gái đó không may mắn được như em. Chẳng phải chàng trai thần thánh của họ đang nằm trên giường ở nhà em ư?"

Hàn Ích Dương, "Khụ khụ khụ..."

"Thủ trưởng, khi nào về em sẽ kể anh nghe một bí mật."

"Nói ngay không được ư?"

"Không được, em định tìm một chỗ thích hợp để kể anh nghe."

"Được rồi, tùy em." Hàn Ích Dương lại xoa đầu Trình Điện Điện.

  

Trình Điện Điện cũng phối hợp cọ người vào ngực anh.

Trai đơn gái chiếc gần gũi nhau vào đêm mùa hè thế này, chỉ cần đụng một chút là đã khiến nhiệt độ xung quanh tăng cao, đốt cháy phản ứng sinh lý. Đôi nam nữ trên giường đột nhiên im bặt, mắt Hàn Ích Dương ngày càng sáng hơn.

Trình Điện Điện nhìn vào mắt Hàn Ích Dương, cô sốt ruột nuốt khan, đầu cô văng vẳng lời Cố Minh Minh nói với cô lúc nãy trong điện thoại, "Trình Điện Điện, cậu không muốn kiểm tra hàng sao..."

Kiểm tra hàng...

Kiểm tra bằng cách nào?

  

Trình Điện Điện khẩn trương, bàn tay run run của cô trên lưng Hàn Ích Dương nhích từng chút từng chút xuống dưới.

Mà lần này Hàn Ích Dương cũng không giữ tay cô lại.

Trình Điện Điện không dám nhìn Hàn Ích Dương. Nhưng cô lại thấy nếu nói ra yêu cầu tiếp theo của mình mà không nhìn vào mắt anh thì không thành thật, vì vậy cô nghiêm túc ngẩng đầu, "Thủ trưởng... có thể cho em xem không?"

  

Xấu hổ quá! Ánh trăng bên ngoài như nghe thấy lời nói của Trình Điện Điện cũng lẩn vào mây đen, trong phòng tối mịt chỉ còn hai đôi mắt sáng ngời nhìn thẳng vào nhau.

"Tối như vậy, em nhìn không thấy đâu." Hàn Ích Dương nhắc nhở. Anh vừa nói hết câu thì phát hiện mình điên rồi, điên thật rồi! Anh cái nói cái gì vậy? Lẽ ra anh phải đuổi cô gái này về phòng ngay tức khắc mới đúng chứ.

"Vậy em sờ..." Trình Điện Điện nuốt nước bọt, cất giọng nhác gừng hỏi anh.

Nếu Hàn Ích Dương không nghe sai thì trong lời nói của cô hình như có một tia năn nỉ...

  

***

Cùng lúc ở dưới lầu, ông Trình kể bà Trình nghe chi tiết chuyện giữa con mình và Triệu Mẫn, gồm việc Điện Điện thích Trình Minh Dương nhiều năm, rồi Triệu Mẫn lấy bí mật trong nhật ký của con mình ra làm trò hề.

Bà Trình nghe xong, trầm ngâm rất lâu. Hồi lâu sau, bà đứng dậy lên lầu, định tìm Trình Điện Điện nói chuyện. Nhưng lên tới nơi, bà gõ cửa phòng của Trình Điện Điện mãi mà không ai trả lời.

Giờ này còn sớm lắm mà, có khi nào con bà đang ở trong toilet không? Bà Trình gọi tên cô, "Điện Điện?"

  

Giọng bà Trình truyền đến thủ trưởng Hàn ở kế bên... Trình Điện Điện cũng nghe thấy, cô hoảng sợ giật thót tim, cô liền mạnh tay hơn.

Giờ khắc này có kích thích mạnh đến nhường nào, Hàn Ích Dương cũng chỉ thốt ra được tiếng rên rỉ yếu ớt, "Ưm...m..."  

Bình luận

Truyện đang đọc