THIẾU TƯỚNG Ế VỢ

Hàn Ích Dương bước nhanh đến phòng tiếp khách. Trông thấy một cô gái đội mũ lưỡi trai ngẩng đầu nhìn cúp và kỷ niệm chương treo trên tường, anh bèn xua tay kêu nhân viên văn thư đi theo về trước. Sau đó, anh bước lại gần cô gái đứng bên trong.

Trình Điện Điện đứng đưa lưng về phía Hàn Ích Dương. Trên chiếc bàn cạnh Trình Điện Điện còn đặt ly trà xanh mà một anh lính trẻ vừa pha cho cô. Cô không có tâm trạng để uống, vì vậy cô cứ đứng nhìn đủ loại kỷ niệm chương trên tường.

Từ bé, ba đã kể cô nghe nhiều chuyện về quân khu. Đến giờ đặt chân lên đây, tiếng kèn hiệu lảnh lót làm cô bồi hồi khôn nguôi. Phải chăng mồ hôi của anh cũng thấm ướt vùng đất đầy nhiệt huyết này?

Trình Điện Điện nghe thấy tiếng bước chân vang lên từ đằng sau. Biết người tới là ai, cô xoay người cười tươi, chào anh theo kiểu quân đội.

Hàn Ích Dương hơi ngẩn ra, anh nhíu mày hỏi cô, "Sao lại tới đây?"

Trình Điện Điện băn khoăn nhìn anh, "Em không làm phiền anh đâu. Em chỉ ở một đêm rồi về."

  

Hàn Ích Dương vuốt mặt cô. Động tác của anh còn dịu dàng hơn vẻ mặt anh gấp nhiều lần, giọng anh cứng nhắc nhưng rất dễ nghe, "Em ở mấy đêm cũng được... anh dẫn em qua chỗ nghỉ."

  

Chỗ ở của Hàn Ích Dương trong quân khu là một căn hộ nhỏ riêng biệt. Căn hộ với tường trắng mái đỏ ẩn trong sắc xanh lá tràn đầy sức sống, trông tươi mát lạ thường.

Hàn Ích Dương dẫn Trình Điện Điện lên lầu. Bên ngoài phòng sách và phòng ngủ, còn có một nơi tiếp khách với bộ ghế sô pha nhỏ, ti vi tinh thể lỏng 40 inch. Hàn Ích Dương dẫn Trình Điện Điện tới căn phòng có thể giết thời gian dễ dàng, trong này có một chiếc máy vi tính.

"Anh còn việc phải giải quyết, cứ ở đây đợi anh. Em có thể chơi máy vi tính nhưng có vài thứ đừng đụng lung tung, biết không?"

Trình Điện Điện ngoan ngoãn gật đầu, "Để em đọc sách."

Hàn Ích Dương sờ vành nón của cô, "Nếu anh về muộn, em cứ ngủ trước."

Trình Điện Điện lại gật đầu.

Hàn Ích Dương cong môi lên cười. Từ lúc gặp nhau đến giờ, khó khăn lắm mới thấy anh cười được một chút.

  

Hàn Ích Dương đi làm việc, Trình Điện Điện cũng không dám đụng vào máy vi tính của anh. Cô ngồi yên một góc định đọc sách, kết quả lại không tìm được quyển nào cô có khả năng đọc hiểu. Trong phòng anh có rất nhiều sách, nhưng toàn là sách chiến lược quân sự của Anh. Trình Điện Điện lật ra xem, nhìn thấy ghi chú do Hàn Ích Dương viết ngay trang đầu tiên. Hóa ra anh rất giỏi tiếng Anh.

  

Cô lại đứng lên đi dạo phòng ngủ của Hàn Ích Dương. Bên trong bày biện ngăn nắp sạch sẽ, toàn bộ chăn gối đều là màu xanh lá đáng yêu, hơn nữa chăn còn được gấp gọn thành một khối vuông ngay ngắn.

Đều do anh tự xếp ư? Trình Điện Điện mỉm cười.

Phòng ngủ chỉ có giường, móc treo, tủ quần áo, ngoài ra không còn đồ gì khác. Rèm cửa sổ trong phòng là màu trắng đơn giản, kéo ra sẽ thấy một cánh cửa trượt, bên ngoài là ban công rộng, trồng vài chậu xương rồng.

  

Trình Điện Điện nhớ Dương Hân từng viết trong nhật ký: "Ngồi một mình trong lớp, tôi có thể ngồi ở bàn của anh thật lâu..."

Đúng vậy! Khi thích một người, hòa nhập vào thế giới của người đó là chuyện hạnh phúc biết nhường nào. Rõ ràng là dè dặt tiếp cận, sợ làm phiền anh, nhưng lại muốn một góc trong tim anh thuộc về bản thân.

  

Tham quan gần hết mọi thứ, bao gồm cả giấy bỏ trong thùng rác, Trình Điện Điện lại cảm thấy đói bụng. Trời đã tối đen, tiếng binh sĩ tập luyện bên ngoài nghe vừa to rõ vừa trống vắng. Trình Điện Điện ngồi nghỉ trên ghế sô pha, thiếp đi lúc nào không hay.

Hàn Ích Dương bận đến tối mặt tối mày, nhưng anh sực nhớ từ thành phố S tới đây phải mất bốn giờ đi xe, chắc chắn cô vẫn chưa ăn tối. Anh lập tức kêu nhân viên văn thư đi dặn nhà bếp làm cơm. Sau một hồi suy nghĩ, anh quyết định hủy cuộc họp buổi tối, quay về chỗ nghỉ.

***

Trình Điện Điện tỉnh giấc, loáng thoáng ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức tỏa ra dưới lầu. Cô mở mắt nhìn xuống, thấy Hàn Ích Dương đã về.

  

Dưới lầu có một góc bếp nhỏ. Một đầu bếp đang đứng loay hoay nấu nướng bên trong. Chuẩn bị xong thức ăn, anh ta cởi tạp dề màu trắng ra rồi đi về. Hàn Ích Dương ngồi xem tài liệu ngoài ghế sô pha, mở miệng kêu Trình Điện Điện còn đang ngái ngủ, "Em còn không xuống ăn?"

Trình Điện Điện thật sự đói bụng. Cô ăn chén cơm và uống một ly sữa đậu nành. Hàn Ích Dương cũng ngồi ăn thêm cùng cô. Trong lúc dọn bát đũa, anh hỏi cô, "Em chưa ăn cơm, sao không nói anh biết?"

"Người ta sợ anh bận..."

Người ta... Hàn Ích Dương kéo Trình Điện Điện vào lòng, anh nghiêm mặt hỏi cô, "Điện Điện, có chuyện gì vậy?"

  

***

Bên ngoài trường bắn của quân khu có một bãi đất lớn, nhờ ánh trăng có thể nhìn thấy rau củ và khoai lang được trồng bên trên...

"Em muốn tới đây cho muỗi ăn?" Hàn Ích Dương hỏi nhỏ cô.

Trình Điện Điện gãi cánh tay, “Chúng ta về đi anh."

Hàn Ích Dương dẫn Trình Điện Điện băng qua bãi đất trồng rau, trở lại khu đại viện ban đầu. Sau khi tắm rửa sạch sẽ, anh bồng cô lên giường ngủ.

  

Trình Điện Điện dựa vào ngực Hàn Ích Dương. Hàn Ích Dương thấy tóc cô ướt rượt bết hết vào mặt, anh bèn xuống giường cầm khăn bông, đỡ cô ngồi dậy lau tóc cho cô. Quanh năm suốt tháng, anh đều để tóc húi cua, không cần dùng máy sấy. Vì vậy anh chỉ còn biết dùng khăn bông lau khô tóc cho Trình Điện Điện.

Hàn Ích Dương dịu dàng săn sóc khiến mắt Trình Điện Điện bất giác đỏ hoe. Cô đột nhiên muốn khóc. Từ nhà Dương Hân đi về, cô đã muốn khóc. Nhưng nhìn thấy Hàn Ích Dương, cô lại nén xuống. Bây giờ cảm giác được anh nâng niu như báu vật làm vành mắt cô lập tức ửng đỏ.

Liệu hạnh phúc của cô có cướp từ tay cô gái tên Dương Hân không?

"Ích Dương, tại sao anh lại tốt với em như vậy?"

"Bởi vì đến khi anh già, anh phải nhờ em đẩy xe lăn và đánh răng giả."

Trình Điện Điện khóc nấc lên.

  

"Điện Điện, nói anh biết đi, em bị sao vậy?" Hàn Ích Dương xoay mặt cô đối diện với mình. Anh cẩn thận lau nước mắt cho cô, rồi đanh mặt, "Khóc nữa, anh ném em xuống chuồng heo!"

"Ở đây có chuồng heo?"

"Có chứ, cái gì cũng có." Hàn Ích Dương lau khóe mắt ướt sũng của cô, "Chúng ta sắp kết hôn, có gì em phải nói anh biết.”

"Em sợ nói ra anh sẽ không kết hôn với em." Trình Điện Điện vừa khóc vừa nói.

"Em nói gì bậy vậy!"

"Nếu anh không kết hôn với em, em sẽ rất khó chịu."

"Được, anh đảm bảo sau khi em nói, anh vẫn yêu em như trước, chịu không?"

Trình Điện Điện nhìn thẳng vào mắt anh, "Em... Ích Dương, năm đó chính Dương Hân đã cứu em."

"..." Hàn Ích Dương dừng lại, thở dài một hơi, anh còn tưởng chuyện gì xảy ra.

  

“Anh biết.”

  

Trình Điện Điện, “…”

  

Hàn Ích Dương cất giọng điềm tĩnh, "Nếu anh nhớ không lầm, anh đã trông thấy em ở đám tang của Dương Hân. Lúc đó, em mặc váy màu trắng khóc bù lu bù loa."

Trình Điện Điện, "..."

"Lần trước nhặt được chứng minh nhân dân của em, anh đã nhận ra. Nhưng Điện Điện, nói anh nghe chuyện này liên quan gì đến anh thích hay không thích em?”

"Không có." Trình Điện Điện lắc đầu.

"Vậy em vướng mắc chuyện gì?"

"Dương Hân rất thích anh."

"Anh biết."

"Anh biết?"

  

"Điện Điện, anh tiếc vì Dương Hân mất. Có điều đó không phải là tình yêu. Anh cũng hối hận vì năm đó không đến chỗ hẹn, nhưng anh chưa từng làm gì có lỗi với Dương Hân. Anh chỉ cảm thấy tiếc cho cô ấy mà thôi."

Tiếng kèn bên ngoài dần biến mất. Không gian nơi đây lại quay về vẻ tĩnh lặng của màn đêm, nhưng giọng đàn ông trầm ấm của Hàn Ích Dương vẫn từ tốn vang lên bên tai cô.

Thời Hàn Ích Dương học hết cấp ba, đại học vẫn chưa phổ biến mấy. Vậy nên sau cấp ba, có người lên tiếp đại học, có người ra nước ngoài, có người học buôn bán với ba mẹ, có người không thi đậu đại học mình muốn, sẽ chọn lựa học lại. Trong đó có Dương Hân.

Hàn Ích Dương thi vào học viện quân sự. Chế độ kỷ luật nghiêm khắc ở học viện quân sự khiến anh không có thời gian nghĩ đến chuyện yêu đương nam nữ. Kỳ nghỉ hè của một năm sau, Khương Thiên Dung liên lạc với anh. Cô ta nói cô ta có thai, muốn mượn anh tiền phá thai.

  

Mùa hè mà Hàn Ích Dương và Khương Thiên Dung quen nhau cơ bản chỉ toàn nắm tay. Đôi lúc Khương Thiên Dung chủ động hôn anh, anh mới đáp lại. Ở thời kỳ trưởng thành bốc đồng nhất, Hàn Ích Dương không hề nghĩ đến chuyện tình cảm trai gái. Cuộc sống buồn chán trong quân ngũ đã ăn sâu vào máu thịt, hòa nhập vào sinh mệnh của anh.

Về phần Khương Thiên Dung, trước khi Hàn Ích Dương chính thức vào học viện quân sự, anh đã nói với cô, "Nếu em đồng ý chờ, sau khi tốt nghiệp, chúng ta sẽ kết hôn."

Thế nhưng Khương Thiên Dung chờ không nổi. Ngay mùa hè đầu tiên, cô ta đã gọi điện đòi chia tay, chúc anh hạnh phúc. Khương Thiên Dung nói cô ta rất hạnh phúc, cô ta đã tìm được chàng trai yêu thương cô ta thật lòng.

Tình yêu của chàng trai này khiến cô ta mang thai. Có điều tình yêu của chàng trai này không đủ để chịu trách nhiệm với sinh mệnh nhỏ trong bụng cô ta, do vậy anh ta đã thu hồi lại tình yêu đó.

Tuy Hàn Ích Dương không hiểu tại sao Khương Thiên Dung tìm mình nhưng anh vẫn đưa cô ta thẻ tín dụng, "Không cần trả lại."

Khương Thiên Dung khóc nức nở ngồi phịch xuống đất, "Ích Dương, em muốn làm em gái của anh. Nếu em là em gái của anh thì tốt biết mấy! Như vậy em sẽ không có bất cứ mong đợi gì..."

  

Em gái của anh? Hàn Ích Dương không biết cảm giác có em gái ra sao. Nhưng nếu có em gái, anh tuyệt đối không cho em mình để xảy ra chuyện như vậy.

Khương Thiên Dung nhận tiền. Cô ta năn nỉ anh đi chung với cô ta.

Hàn Ích Dương lắc đầu, "Em tìm bạn của em đi. Anh bận."

Buổi tối, Hàn Ích Dương cứ đắn đo suy nghĩ, cuối cùng anh vẫn quyết định ra ngoài. Hàn Tranh thò đầu ra hỏi, "Anh, anh đi hẹn hò hả? Em cũng có một cô gái đang chờ, chúng ta đi chơi cùng nhau đi, có đôi có cặp cho vui."

Hàn Ích Dương tóm em trai còn chưa thành niên của mình về phòng, "Đàng hoàng một chút đi!"

  

Hàn Ích Dương nghĩ, dù gì cũng từng quen Khương Thiên Dung, anh mua hoa quả và thuốc bổ đến thăm cô ta. Trước khi về, Khương Thiên Dung dè dặt hỏi anh, "Chúng ta có thể giữ liên lạc không?"

Hàn Ích Dương lắc đầu từ chối.

Còn cần liên lạc ư?

  

Hàn Ích Dương trải qua những ngày sau đó khá bình lặng. Có điều anh lại nhận được vài cuộc gọi lạ lùng từ một số điện thoại. Mỗi lần anh nghe máy, đối phương đều cúp điện thoại. Lẽ dĩ nhiên anh không hề gọi lại.

Mãi đến tháng chín khai giảng, Hàn Ích Dương nhận được điện thoại của Dương Hân.

Giọng nói của Dương Hân trong điện thoại rất bình thản. Cô ấy nói bản thân quyết định học lại, tiếc là vẫn thi không tốt như trước. Cô ấy đến học may ở một nhà xưởng nhưng muốn học lại tiếp để thi đại học. Tuy nhiên cô ấy thiếu thốn điều kiện. Năm ngoái gia đình cô ấy có chuyện buồn. Mẹ cô ấy kiểm tra sức khỏe biết mắc bệnh tiểu đường, trong nhà không có tiền cho cô ấy đi học...

Hàn Ích Dương không biết phải nói thế nào, anh chỉ im lặng nghe Dương Hân nói.

  

Dương Hân lại nói yếu ớt, "Hàn Ích Dương, tôi đang ở biển Bắc Giang, cậu qua đây một chút được không?"

Hẳn anh là phao cứu sinh duy nhất của cô ấy khi đó. Hàn Ích Dương ít nhiều cũng cảm giác được điều này. Tuy nhiên anh không muốn dính líu đến Dương Hân. Anh không phải thần thánh, không phải chúa cứu thế.

Anh biết Dương Hân nảy sinh chờ mong trên mức bình thường với anh. Anh không đi biển Bắc Giang! Đối với một người gặp khó khăn, con người có thể sản sinh cảm giác đồng cảm, thương hại, tiếc nuối, khó chịu,… nhưng tuyệt đối không có tình yêu. Hàn Ích Dương nghĩ tình cảm này chỉ có được với vợ của anh. Anh không tài nào chuyển dời nó sang cô gái này, dẫu anh biết cô ấy đang ở đường cùng.

Hàn Ích Dương khước từ Dương Hân, anh không nghĩ mình tàn nhẫn, "Tôi sẽ không đến đó, xin lỗi cậu."

  

Anh định viện ra vài lý do. Ví dụ như tôi bận, phải về học viện quân sự,... nhưng anh loại bỏ ngay suy nghĩ đó. Với một người không thể cho bất cứ hy vọng gì, chi bằng anh kiên quyết. Như vậy cô mới tìm được mục tiêu sống mới, thôi đặt hy vọng vô ích lên anh.

"Được, tôi hỏi cậu câu cuối cùng. Hàn Ích Dương, ba năm cấp ba, cậu có thích tôi không?" Giọng Dương Hân lạnh buốt như gió biển Bắc Giang thổi đến.

“Không có.” Anh trả lời.

  

"Tốt..." Dương Hân cúp điện thoại.

Ngày hôm sau, Hàn Ích Dương nhận được tin Dương Hân qua đời. Dương Hân chết vì cứu một cô bé rơi xuống biển Bắc Giang.

Trường học tổ chức lễ tang cho Dương Hân. Hàn Ích Dương cũng tham gia lễ tang. Khá nhiều bạn học đều òa khóc. Họ không biết Dương Hân là một con người như thế nào?

Cô gái mà họ cho là lập dị lại can đảm hơn bất cứ ai ở biển Bắc Giang. Họ cảm thấy xẩu hổ. Nghĩ đến trước đây từng lạnh nhạt mỉa mai cô ấy, họ càng khó chịu.

  

Khi Dương Hân mang vầng sáng anh hùng, cô ấy đã không còn là Dương Hân của ngày xưa.

Chỉ tiếc cô gái này đã vĩnh viễn rời xa họ. Cô ấy không còn cơ hội nhìn thấy hoa cỏ cây cối trên thế giới, cảm nhận hương hoa tiếng chim hót líu lo, nghe nhạc, xem sách, đọc báo. Cô ấy càng không cách nào ngẫm nghĩ câu hỏi, "Số phận có phải nằm trong tay bản thân hay không?". Bởi rằng cô ấy đã mất đi cơ hội tranh đấu với số phận.

Trong những bạn học có mặt, Hàn Ích Dương là người trầm tĩnh nhất. Anh lắng nghe hiệu trưởng đọc lời văn truy điệu cảm động. Anh nhìn thẳng về phía trước, cuối cùng bình thản viết "Số phận đích thật nằm trong tay mỗi người" lên giấy.

  

Sinh mệnh là một đề tài phiền toái. Sau khi Hàn Ích Dương về nhà, anh tự vấn bản thân, nếu anh đồng ý đến chỗ hẹn, phải chăng Dương Hân sẽ không chết?

  

Ở lễ tang của Dương Hân, Hàn Ích Dương cũng trông thấy cô gái Dương Hân đã cứu sống ngồi xổm khóc nức nở.

  

Người chết là nhẹ nhõm, khó chịu vĩnh viễn là người sống.

  

Cô gái được Dương Hân cứu tên là Trình Điện Điện. Khi sinh ra, cô nặng hơn 4 kg, ba mẹ gọi cô là Trình Điện Điện. Sau này lớn lên, Trình Điện Điện mở nhật ký của chị Dương Hân đã cứu mình vào một ngày mưa tầm tả, cô đọc được một câu thế này, "Nếu yêu phải người không yêu mình thì sẽ thế nào? Mình sẽ dùng cách đặc biệt nhất để lưu lại mãi trong tim anh ấy."

Bình luận

Truyện đang đọc