THIẾU TƯỚNG Ế VỢ

Trình Điện Điện cảm thấy cô đã sẵn sàng "dâng mình" cho Hàn Ích Dương. Thậm chí mỗi khi bị anh trêu chọc đến khó nhịn, cô đều vùng dậy chủ động tấn công, thì anh lại bất ngờ kêu dừng. Anh bóp mặt cô, tặng cô một nụ hôn trấn an, đứng dậy đi vào nhà tắm.

Trình Điện Điện ngờ vực, lẽ nào anh ăn chay nhiều quá nên quen rồi ư?

Hàn Ích Dương vào xối nước lạnh, còn Trình Điện Điện buồn bã nằm ngửa trên giường. Cô ấm ức cúi nhìn chòng chọc bộ ngực phẳng lì của cô... Lẽ ra cô nên ngồi dậy hoặc đứng lên quyến rũ thủ trưởng đại nhân, vậy sẽ hao hao giống bánh bao hơn.

Hàn Ích Dương tắm xong đi ra, nhìn thấy Trình Điện Điện cúi gằm mặt vẻ như tự hỏi. Anh đi lại vuốt phẳng chăn và ga trải giường mà hai người vừa lăn lộn làm mất trật tự. Đến khi anh làm xong, Trình Điện Điện vẫn đang dựa vào giường, im thin thít nhìn chằm chằm bản thân. Hàn Ích Dương đành khom người bồng cô đặt sang bên phải của giường, kéo chăn lên đắp cho cô. Anh cất giọng nhẹ nhàng như dỗ dành trẻ con, "Ngủ đi."

Hàn Ích Dương nằm bên trái giường, cách Trình Điện Điện vừa đúng 30 cm.

Cô gái nằm bên phải anh lầm bầm trong miệng, Hàn Ích Dương vờ như không nghe thấy, anh với tay tắt đèn. Một phút sau, cô gái nằm đằng sau anh đột nhiên nhích người sát vào anh, tay chân vắt hết lên lưng anh.

Hàn Ích Dương thở dài, anh xoay người ôm chầm Trình Điện Điện, tì cằm lên đầu cô, "Điện Điện, con gái không nên như vậy."

"Đồ ngốc!" Trình Điện Điện tìm vị trí thoải mái trong lòng Hàn Ích Dương, "Có bà xã ngủ cạnh mà cũng không biết ôm."

  

Hàn Ích Dương, “…”

  

Hình như anh ngốc thật, nhưng đào đâu ra một tên ngốc hạnh phúc được như anh? Hàn Ích Dương cúi xuống hôn trán Trình Điện Điện, "Đợi sau khi kết hôn, Điện Điện dạy anh nhiều hơn được không?"

Một lời âu yếm trên giường, lại thêm Hàn Ích Dương cúi đầu nên giọng nói trầm ấm của anh trở nên ngọt ngào khác thường. Câu nói này rót vào tai Trình Điện Điện như một làn gió xuân tươi mát rót vào tim cô.

"Anh nói cứ như em có kinh nghiệm phong phú lắm không bằng." Tuy cảm thấy ngọt ngào nhưng Trình Điện Điện vẫn giả vờ bĩu môi.

"Anh nói sai rồi, đừng giận anh." Hàn Ích Dương nhún nhường, tốc độ kiểm điểm của anh còn nhanh hơn những chàng thiếu niên mới lớn da mặt dày, "Sau này, chúng ta sẽ học cùng nhau."

Học cùng nhau... Trình Điện Điện cười tủm tỉm đánh Hàn Ích Dương một cái. Cô hạnh phúc nhắm mắt lại ngủ.

  

***

Hàn Ích Dương quay về bộ đội, cuộc sống của Trình Điện Điện cũng coi như phong phú. Mỗi ngày, bà Hàn đều gọi điện kêu cô về nhà ăn cơm. Do không có xe buýt đến Hàn gia, bà Hàn muốn bỏ tiền mua xe riêng cho cô. Trình Điện Điện lật đật từ chối, bà Hàn bèn viện cớ bắt cô đồng ý. Bà nói là tiền dành dụm cưới vợ cho Hàn Ích Dương, mà lâu thật lâu mới thấy anh dắt được con dâu về nhà, nên tiền sinh tiền, lời sinh lời. Số tiền nhỏ ngày xưa giờ đã nhiều vô cùng, đủ mua cả một chiếc xe.

Thường ngày, Trình Điện Điện đọc tiểu thuyết thấy đủ loại mẹ chồng con dâu đấu đá nhau tơi bời, còn bà Hàn lại là bà mẹ chồng tốt cực kỳ. Bà khiến cô vừa mừng vừa lo, cô căng thẳng, trán túa đầy mồ hôi.

Cuối tuần, Châu Thương Thương hẹn cô dạo phố, thuận tiện dẫn cô đi chào hỏi họ hàng Hàn gia, coi như làm quen trước khi kết hôn.

  

Trình Điện Điện biết Châu Thương Thương không phải người dễ gần. Dựa vào nhiều chuyện có thể thấy cô không thích xã giao nhưng cô luôn hết lòng giúp đỡ Trình Điện Điện hòa nhập vào Hàn gia. Trình Điện Điện cảm động, không biết cám ơn Châu Thương Thương thế nào cho hết.

Có một số việc Châu Thương Thương chỉ tiện tay giúp đỡ, nhưng có một số việc là xuất phát từ tận đáy lòng.

Đi dạo phố xong, hai người cùng đến thẩm mỹ viện. Châu Thương Thương là khách thân thiết ở đây. Sau khi làm xong, Châu Thương Thương tặng cô một tấm thẻ làm đẹp trị giá năm mươi ngàn.

Có hào phóng quá không? Trình Điện Điện nghĩ.

  

Châu Thương Thương không phải người giỏi kết giao bạn bè, lại khó khăn lắm mới xuất hiện một người ăn ý với cô. Cô không thiếu thốn tiền bạc, vì vậy cách thể hiện tình cảm của cô có hơi quá tay.

"Trước đây, mình đi có một mình, chán lắm." Châu Thương Thương nói, "Bây giờ thì hay quá, có cậu cùng đi mình."

"Chúng ta có thể tự làm mấy kiểu này ở nhà. Hay sau này chúng ta tự làm ở nhà, cùng tìm tòi cách làm đẹp đi!” Trình Điện Điện là một cô gái sống tiết kiệm.

"Tính vậy một lần hai lần thì được nhưng làm lâu lại phiền phức." Châu Thương Thương nói.

  

"Nhưng mình làm vậy lại phung phí quá." Trình Điện Điện tính toán cho Châu Thương Thương, "Một lần đến đây tốn tới mấy ngàn, tự làm chưa tới mấy trăm. Ở nhà làm không chỉ tiết kiệm tiền, mà còn có ý nghĩa."

  

Khi quan niệm chi tiêu của bạn bè khác nhau chính là lúc đôi bên tranh luận và tìm ra ý kiến chung. May là hai người đều là biết lắng nghe và chịu trao đổi.

Châu Thương Thương đăm chiêu suy tư, tán thành quan điểm của Trình Điện Điện, song cũng phát biểu ý kiến cá nhân, "Lãng phí cũng là một cách phân bố lại nguồn lực xã hội mà."

Kiểu biện luận gì thế này? Thế nhưng kiểu tranh luận này lại khiến Trình Điện Điện mở mang đầu óc, "Hay! Nói quá hay!"

  

Buổi chiều trên đường về, Trình Điện Điện nhận được điện thoại của chủ biên. Một chung cư ở phía tây thành phố vừa xảy ra án mạng. Chồng say rượu dùng chai bia đánh chết vợ, Trình Điện Điện lập tức đón xe đến lấy tin.

Từ sở cảnh sát phía tây thành phố đi ra, cô lại đến nhà của nạn nhân để nắm bắt tình hình rõ hơn.

Người chết để lại hai đứa con nhỏ. Chị gái chín tuổi, còn em trai bảy tuổi. Hỏi chuyện hai đứa bé xong, Trình Điện Điện chạy đến trung tâm thương mại mua vài món đồ chơi, rồi lại quay về đó.

  

Chủ biên kêu cô dựa vào sự việc này để viết bài liên quan đến pháp luật. Trình Điện Điện quay vào màn hình máy vi tính suy nghĩ cả buổi, cuối cùng từ bài viết về hình phạt dành cho người chồng độc đoán, cô đổi thành bài phân tích trách nhiệm nuôi nấng con cái.

Mỗi ngày ở xã hội đều xảy ra những vụ việc đẫm máu như vậy. Có người gây thương tích cho người khác, có người bị thương, nhưng lại có những bi thương không cách nào bù đắp bằng tiền và nước mắt.

***

Nhân viên văn thư của quân khu trình tài liệu đã chỉnh sửa hoàn thiện cho Hàn Ích Dương. Anh rút một tờ báo đưa cho nhân viên văn thư, chỉ vào bài viết trên đó, "Cắt lại bài này."

Nhân viên văn thư biết phóng viên Trình Điện Điện này là vợ tương lai của thủ trưởng. Vậy nên khi cắt dán bài báo vào sổ công tác của thủ trưởng, anh ta làm cẩn thận vô cùng.

  

Mùa thu này sẽ có một cuộc diễn tập quân sự quy mô lớn chưa từng có. Hàn Ích Dương là tổng chỉ huy của cuộc diễn tập này. Khi anh vạch ra kế hoạch tác chiến cùng ban chỉ huy, một chỉ huy bày ra gương mặt tươi cười xán lạn hỏi anh, "Thủ trưởng, nếu lần này chúng ta thắng, có phải anh nên mời toàn quân ăn kẹo mừng không?"

"Chuyện nhỏ." Hàn Ích Dương vừa nói hết câu, có người cười tủm tỉm xen vào, "Cây vạn tuế rốt cục đã nở hoa..."

"Có gì buồn cười! Ai lại không kết hôn, chỉ là vấn đề sớm hay muộn mà thôi." Hàn Ích Dương răn đe những người trêu đùa anh. Tuy vẻ mặt anh vô cảm, giọng anh cứng ngắc do quen kiềm nén cảm xúc, nhưng niềm vui phơi phới của chú rể tương lai vẫn không cách nào che giấu.

Hoàng hôn, Hàn Ích Dương gọi điện cho Trình Điện Điện. Đúng lúc Trình Điện Điện đang trên đường đến Dương gia với đặc sản mang về từ Lộc Kiều.

  

Trình Điện Điện đã kể Hàn Ích Dương biết chuyện cô bị đuối nước năm mười tuổi, được người ta cứu lên, rồi cũng nói người đó mất mạng do cứu cô.

Nhưng cô lại không nói anh biết người đó chính là Dương Hân.

  

Cô định tìm cơ hội nói Hàn Ích Dương nghe bí mật này, nhưng còn chưa kịp thì anh đã bận việc, phải quay về quân khu sớm.

Lúc Trình Điện Điện đến Dương gia, ông Dương đang đeo kính mắt nhìn chăm chú thứ gì đó. Cô đi vào hỏi ông. Ông Dương nói đây là lời nhắn mà bạn học trong lớp gửi lại cho Dương Hân vào năm cô ấy gặp chuyện không may. Vốn dĩ ông tưởng chúng đã mất nhưng mấy hôm trước bà Dương dọn dẹp, lại vô tình nhìn thấy.

Ông Dương như sợ Trình Điện Điện khó chịu, ông xoay người vỗ tay cô, "Điện Điện, con đừng nghĩ ngợi nhiều."

Trình Điện Điện nhìn thấy tờ giấy của Hàn Ích Dương trong xấp giấy nhắn nhủ của bạn bè Dương Hân. Ngần ấy năm qua, chữ viết của anh vẫn vậy, hầu như không thay đổi. Cô cầm lấy tờ giấy, nhìn ngắm nét chữ cứng cáp của anh. Cô phảng phất nhìn thấy dáng vẻ của Hàn Ích Dương lúc viết tờ giấy này.

Số phận đúng là nằm trong tay mỗi người!

Đây là lời biệt từ mà Hàn Ích Dương đã viết cho Dương Hân.

  

Ông Dương ngẩng đầu nhìn tờ giấy trên tay cô, ông sực nhớ một việc, "Điện Điện, con xem giúp bác tờ giấy này với." Ông Dương rút ra một xấp biên lai gửi tiền.

Người gửi tiền đã giấu kín tên tuổi. Ngoài số tiền và tên người nhận, trên đó hầu như chẳng còn chữ gì. Nhưng Trình Điện Điện vẫn nhận ra chữ viết của Hàn Ích Dương.

Tổng cộng 19 tờ biên lai chuyển khoản, bắt đầu gửi từ năm Dương Hân qua đời.

"Con thấy chữ của hai người này giống nhau không?" Ông Dương cầm biên lai và tờ giấy của Hàn Ích Dương lên đối chiếu.

Trình Điện Điện không nhìn nhưng cô vẫn gật đầu, "Là cùng một người."

  

Ông Dương không khẳng định như Trình Điện Điện, ông cứ cảm thấy là lạ, "Hai bác không biết cậu ấy là ai nên không đụng đến số tiền này. Ngần ấy năm qua, gia đình con luôn giúp đỡ, hai bác cũng không thiếu thốn. Nhưng lạ quá, ngày xưa Hân Hân đâu có nhiều bạn bè, rốt cuộc ai đang giúp đỡ hai bác?”

  

Trình Điện Điện há hốc miệng, không biết nói làm sao.

  

***

Nhật ký của Dương Hân viết đến hết cấp ba thì ngừng lại. Năm cấp ba ấy, Dương Hân đã không hoàn thành tốt kỳ thi quan trọng nhất trong cuộc đời. Sau khi có kết quả thi, cô ấy đã quyết định học lại. Có thể do việc học quá bận, cô ấy không viết tiếp nhật ký.

Có vài trang trong nhật ký, Dương Hân viết về tương lai mờ mịt, nỗi nhớ nhung Hàn Ích Dương và sự khinh bỉ dành cho Khương Thiên Dung. Dương Hân đã dùng cụm từ "thủy tính dương hoa*" để nói về Khương Thiên Dung.

*Thủy tính dương hoa ý chỉ nữ giới có tác phong tùy tiện hay tình cảm không chuyên nhất.

Trình Điện Điện nhớ Hàn Ích Dương từng nói, "Cô ấy thích một chàng trai khác."

  

Lẽ nào "thủy tính dương hoa" của Dương Hân là ám chỉ điều này?

 

Trình Điện Điện đột nhiên rất muốn gặp Hàn Ích Dương.

 

***

Sẩm tối khi Hàn Ích Dương đang bàn bạc công việc với phó chỉ huy, một binh sĩ đi vào báo cáo, "Báo cáo thủ trưởng, có một nữ đồng chí họ Trình tìm anh."

Bình luận

Truyện đang đọc