THỊNH THẾ THANH PHONG

HAI TIẾNG “KHAI CHIẾN” của Man Vương khiến lòng Tương Thanh không khỏi run lên, vội vã túm lấy vai Man Vương, nói như vai nài, “Đừng đánh nhau mà!”

Man Vương có chút sửng sốt trừng mắt nhìn y.

“Tôi xin ông đó. Đừng đánh nhau. Tôi và ông sẽ cùng đi tìm Cõi Yên Vui.” Tương Thanh thành khẩn nói, “Cha sẽ không muốn ông làm chuyện ngu xuẩn thế này đâu.”

Man Vương dõi mắt nhìn Tương Thanh một lúc rất lâu, tình cảnh này quá đỗi quen thuộc. Năm đó, khi ông và Viên Liệt giao chiến, Tương Vân cũng van nài ông như thế….Tiếc là ông không hề lắng nghe, sau đó thì Tương Vân một đi không về nữa. Bây giờ, tình cảnh năm xưa lại lần nữa tái diễn, ông có còn gặp lại được người kia không?

Man Vương khó khăn nặn ra một nụ cười, vươn tay sờ đầu Tương Thanh, “Ngoan…đến trông cha ngươi một chốc đi. Mọi chuyện rất nhanh sẽ kết thúc thôi.”

“Tôi không đi!” Tương Thanh lắc đầu, “Tôi cũng không để cho ông đi đâu. Ông giết nhiều người như thế, là muốn cha cùng ông vạn kiếp bất phục sao? Sao ông lại nhẫn tâm như vậy?”

Man Vương nhẹ nhàng nắm lấy tay Tương Thanh, rịt tay y ra khỏi vai áo mình, “Ta không thể không đi. Mau đến trông cha ngươi thay ta. Vân một mình sẽ rất lo lắng đấy. Nếu ta lỡ có chết đi thì nhớ nhặt xác ta về. Còn nữa, đừng quên ước định giữa chúng ta.” Rồi xoay người đi mất.

Tương Thanh ngây ngốc đờ người ra. Đến khi giật mình lại thì Man Vương đã bay lên trên đỉnh thành, lấy còi thổi, ra lệnh xuất quân…Chốc sau, cả một đội quân bất động bỗng khởi động thân mình, rồi nhất tề nhịp nhàng bước đi.

Tương Thanh nhíu mày, dù có là binh lính được huấn luyện cẩn mực tới đâu thì cũng chẳng đạt đến sự thống nhất như thế này.

Lúc này, lại bỗng nghe thấy tiếng rủa xả chát chúa. Viên Khả từ xa chạy tới hỏi như tát nước vào mặt Man Vương, “Ông đang là cái quái gì vậy?”

Man Vương lạnh lùng đáp, “Khai chiến.”

“Không được. Vẫn còn chưa hoàn thành! Đám binh lính này chỉ biết phục tùng chứ chẳng biết động não tí gì cả.” Viên Khả lo lắng nói, “Còn chút nữa mới xong. Đợi thêm ba ngày nữa đi!”

Man Vương lắc lắc đầu, “Lập tức xuất binh.”

“Nhưng mà….” Viên Khả vừa định phản bác, Man Vương liền đanh mặt nhìn gã, vung tay xuất ra một chưởng…gã ta bị ánh mắt sắc lạnh kia dọa cho xanh mặt, lại còn bị chưởng phong đánh văng ra thật xa.

Gã cố sức bò dậy. Man Vương phi người nhảy khỏi đỉnh thành, ra lệnh, “Khai chiến!” rồi rời đi mất.

Lúc này, Tương Thanh tuy cảm thấy mọi thứ vô cùng hỗn loạn, nhưng ít ra vẫn thấy được chút hy vọng sau lời nói của Viên Khả. Thuốc vẫn còn chưa luyện thành, binh lính chỉ biết phục tùng chứ chẳng hề biết suy nghĩ.

Viên Khả đứng dậy, căm phẫn nhìn theo bóng dáng đang dần khuất xa của Man Vương.

Tương Thanh nhíu mày, cảm thấy như có điều chẳng lành sắp xảy đến.

Tuy rằng mười vạn đại quân hành quân theo hàng theo lối, lại được huấn luyện nghiêm khắc, nhưng lại chẳng thể lập tức giao chiến được. Tương Thanh biết mình còn nửa canh giờ nữa mà thôi….Nhưng liệu rằng, trong khoảng thời gian ít ỏi này, y có thể thay đổi được toàn cục hay không đây? Hơn nữa, kẻ giữ vai trò quan trọng trong chuyện này lại chính là Viên Khả.

Tương Thanh lặng lẽ nhảy lên đầu tường, âm thầm đi theo Viên Khả vào trong biệt viện của gã.

.....

Mộc Lăng đem hai gã quan binh cùng số gạch Tư Đồ mang về ném vào trong lều riêng, cùng Tô Mẫn nghiên cứu giải dược. Những người còn lại thì ở trong quân trướng tiếp tục bàn bạc đối sách.

Ân Tịch Ly nói với Ngao Thịnh, “Chưa tới nửa canh giờ, Man Vương sẽ kéo quân đến đây. Trận này hết sức nguy hiểm!”

Ngao Thịnh khẽ cau mày, vừa thấy lo lắng vừa phấn khích. Hắn chỉ mong nhanh nhanh kết thúc trận chiến này rồi đưa Tương Thanh rời khỏi đây.

“Chúng ta phải đánh trận này thế nào đây?” Tiểu Hoàng hỏi Ân Tịch Ly, “Mấy trăm vạn người phải thương vong, hy sinh thật quá lớn.”

“Có một biện pháp.” Ân Tịch Ly đáp.

“Là gì?” Tư Đồ nhìn cha vợ mình đầy mong mỏi.

Ân Tịch Ly bật cười, “Chạy!”

“Cái gì?” Ngao Thịnh trợn to mắt ra ra nhìn.

Tước Vĩ ngồi ở bên cãnh bỗng vỗ tay ha ha cười, “Đúng vậy đúng vậy nha! Thiệt là thông minh hết sức!”

Cả nhóm khó hiểu hỏi, “Phải chạy thế nào?”

Ân Tịch Ly đáp, “Không phải là cùng nhau bỏ trốn. Mà là lùa đám quân lính vô tri kia vào bẫy.”

Mọi người vỡ lẽ ra.

“Cái bẫy kia chính là….” Tần Vọng Thiên bừng tỉnh nói, “Bên trong sa mạc nơi nơi đều là bẫy rập. Chỉ cần lừa chúng vào trong vòng vây thì chúng sẽ chẳng cách nào phản kháng được, sau đó sẽ cho chúng giải dược.”

“Đúng vậy!” Ân Tịch Ly gật đầu, “Rất đơn giản, tất cả quân lính đó đều bị Man Vương khống chế, nên chẳng còn chút trí óc nào. Nói cách khác là chúng chỉ biết rượt đuổi chúng ta.”

Tất cả cùng gật gù.

“Chúng ta có thể dẫn họ vào trong những vòng vây khác nhau!” Tiểu Hoàng lên tiếng, “Cho dù Man Vương có phát hiện cũng khó lòng điều quân. Trong khi đó, ta lại quá rành rẽ về địa hình nơi này, đâu có giăng bẫy, đâu không. Ta chỉ cần làm tốt việc dương đông kích tây này, giam hãm nhóm quân kia lại thì sẽ có được vài ngày để phân thắng bại.”

“Mộc Lăng hẳn có thể tìm ra được thuốc giải trong vòng một ngày.” Ngao Thịnh góp lời.

Cả nhóm giương mắt lên nhìn. Tần Vọng Thiên cười tán thành, “Đương nhiên. Nếu không thì sao Man Vương lại hấp tấp khai chiến đến thế cơ chứ?”

Lúc này, Văn Đạt vốn đang làm chân phụ việc trong lều riêng của Mộc Lăng bỗng vội vã chạy vào bẩm báo, “Hoàng Thượng, Mộc thần y nói, mọi người hãy ráng cho ngài ấy một ngày thôi là có thể chế ra được thuốc giải!”

Ai nấy đều vui mừng khôn xiết.

“Lập tức đi chuẩn bị!” Ngao Thịnh phân phó.

“Tuân mệnh!” Các tướng lãnh mau mắn phân công nhau hành động.

Mọi người người thì kích động người thì hưng phấn, duy mỗi Ân Tịch Ly là não nề tâm sự.

Tước Vĩ cau mày hỏi, “Ngươi lại đang lo lắng gì nữa?”

Ân Tịch Ly cười nhẹ, “Ta không dám nghĩ suy nghĩ quá nhiều.”

“Sao lại không dám?” Tước Vĩ hỏi.

“…Bởi vì mỗi lần đều trở thành sự thật.” Ân Tịch Ly mặt mày nhợt nhạt, “Thần cơ diệu toán phiền phức nhất chính là điều này.”

Tước Vĩ cười ruồi, “Người tính không bằng trời tính. Cả đời nhiều khi sẽ có lúc tính sai.”

Ân Tịch Ly nheo mắt lại nhìn lão, lão lại chỉ bật cười nói tiếp, “Quên là ở Man Quốc vẫn còn một Tương Thanh sao.”

Ân Tịch Ly chợt chấn động, đôi ngươi tăm tối như lóe lên ánh sáng.

Tước Vĩ phe phẩy chiếc quạt, “Tiểu Ân Tử, bói một quẻ mạng số cho ta đi.”

Ân Tịch Ly nhíu mày, “Ông đã qua bách tuần, bói kiểu gì cũng phải giảm thọ thôi, mà nghĩ coi, ông còn bao nhiêu tuổi nữa để giảm được?”

Tước Vĩ ha ha cười, “Lời ngươi nói đâu nhất thiết đúng. Hơn nữa, ta đây cũng sống hơn trăm năm rồi, cũng đến lúc nhường đất lại cho lũ trẻ. Mau mau bói cho ta đi!”

Ân Tịch Ly hỏi bát tự của lão, dùng ngũ hành mệnh cách để bói…..Nhưng quẻ vừa gieo, mặt mày lại xám tựa tro, lo lắng nhìn Tước Vĩ.

“Chừng nào?” Tước Vĩ bình thản cười hỏi.

“Năm….Sang năm….” Ân Tịch Ly hai mắt đỏ lên.

Tước Vĩ sảng khoái cười, “Chết thế nào?”

Ân Tịch Ly lại tính, tính xong lại kinh ngạc nhìn lão nhân gia.

“Nói đi chớ.” Lão nhân cười.

“Umm…Mỉm cười mà chết.” Ân Tịch Ly đáp, “Cùng oan gia của ông đồng táng.”

Lão nhân vừa lòng gật đầu, “Nói vậy là ta không chết trong trận chiến ngày mai? Hay hiểu theo nghĩa khác, quân ta sẽ thắng chứ không thua!”

Ân Tịch Ly sửng sốt giương mắt nhìn.

Ở ngoài cửa, Ngao Thịnh khẽ nhíu mày.

“Ông dở hơi à!” Ân Tịch Ly nhảy dựng lên mắng, “Ông vốn có thể sống thêm ít nhất là hai năm nữa, nhưng vì muốn làm yên lòng bọn ta mà tự rủa mình chết nhanh một năm?”

“Ai cha, với một lão già sống hơn trăm năm dài như ta thì sống thêm một năm hay sống ít một năm có gì là khác đâu.” Tước Vĩ cười đáp, xoay người lại nói với tên đang đứng tựa cửa lo lắng kia, “Nhãi ranh, nhớ cho kĩ đó, muốn lão già đây mỉm cười xuống suối vàng thì cả ngươi lẫn đám kia phải biết chăm sóc ta tử tế cho đến lúc ta lâm chung nha.”

Ngao Thịnh cắn răng, sau một lúc lâu mới bật ra được một câu, “Chắc chắn là thế!”

......

Tương Thanh âm thầm theo dõi Viên Khả vào đến biệt viện gã, chỉ thấy gã phẫn nộ mắng mỏ, “Khốn kiếp! Lão già ngu ngốc ngươi! Nếu đã vậy thì đừng oán ta. Dù sao thì các ngươi đều phải chết! Hahaha đều phải chết!”

Tương Thanh khẽ nhíu mày, nếu nói Man Vương vì yêu mà điên thì Viên Khả lại vì hận mà điên, đến mức đã hóa thành dã quỷ!

“Hừ!” Viên Khả lấy mồi lửa từ trong áo ra, suy tính một hồi lại bỏ vào phòng. Vì chỉ còn lại một tay nên hành động không mấy thuận tiện mà lôi một túi vải thật to ra. Tương Thanh khẽ nhíu mày nhìn hắn mở cơ quan nằm bên dưới sàn nhà lên, ném túi vải kia vào trong rồi cũng thả người nhảy xuống.

Tương Thanh nheo mắt lại, nghĩ nghĩ, rồi quay trở về sài phòng, lặng lẽ mở ra sàn nhà, nhảy xuống bên dưới.

Tuy y nhìn không ra phương hướng nhưng vẫn lần mò bước đi. Được mộc lúc lại nghe thấy tiếng nói oang oang của Viên Khả.

Tương Thanh nấp sau một trụ đá to, nghe Viên Khả không ngừng trù oán, “Ta nổ chết các ngươi! Ta nổ chết tất cả các ngươi! Tất cả các ngươi sẽ chôn thây trong sa mạc, mãi mãi không thể thoát ra. Hahahahahahahah!”

Tương Thanh bất an nhíu mày….Vậy là, Viên Khả đang dựng bẫy muốn cho nổ tung cả Man Quốc? Nói cách khác….gã xác định Thịnh Thanh sẽ thắng? Nếu không sao lại muốn phá tung tòa thành này?

Viên Khả vất vã thiết lập đường dẫn và thuốc nổ một lúc lâu mới bố trí hết số hỏa dược ra khắp địa đạo này….Đúng lúc này, phía bên trên đã réo rắt tiếng trống quân.

Tương Thanh cau mày.

Viên Khả lại cười to man rợ. Bên trong địa đạo hoang vắng này, tiếng cười của gã bỗng trở nên rùng rợn tàn ác đến không diễn tả nổi.

Lúc sau, Viên Khả quay trở lại mặt đất.

Tương Thanh lập tức chạy ra khỏi sài phòng, vừa lúc đụng phải Hạ Lỗ Minh.

Chỉ thấy Hạ Lỗ Minh mặt đầy lo lắng, đến khi nhìn thấy Tương Thanh rồi mới nhẹ nhõm thở ra, “Ta còn lo là ngươi đã xảy ra chuyện gì rồi…Sao ngươi không trở về bên kia?”

Tương Thanh lắc đầu, nhìn trái phải rồi nói nhỏ vào tai gã.

Hạ Lỗ Minh nhíu mày cười lạnh, “Viên Khả này cũng điên rồi.”

“Bên ngoài thế nào?” Tương Thanh hỏi.

Hạ Lỗ Minh đáp, “Đại quân đã tập kết xong, ngươi nghĩ còn có thể thế nào nữa?”

Tương Thanh đắn đó, “Ta nghĩ trong vòng một ngày Mộc Lăng sẽ tạo ra được thuốc giải.”

Hạ Lỗ Minh nhướng mày, “Ý ngươi là Viên Khả chỉ là kẻ ba hoa bất tài? Thuốc này hắn đã tốn đến mấy năm liền để bào chế đấy.”

Tương Thanh mỉm cười, “Không phải gã bất tài mà vì Mộc Lăng tài giỏi hơn!”

Hạ Lỗ Minh cười, “Tự tin thế sao?”

“Nếu không thì sao Man Vương lại chẳng thể đợi thêm dẫu chỉ một khắc?” Tương Thanh hỏi lại, “Huống chi còn có người nắm rất rõ về cách bào chế thuốc là Tô Mẫn. Đừng quên Tô Mẫn cũng là một cao thủ dùng độc.”

Hạ Lỗ Minh gật gật đầu, “Ngươi muốn ta làm gì?”

Tương Thanh nhíu mày nhìn gã, “Ngươi chịu giúp ta?”

Hạ Lỗ Minh đăm đắm nhìn y một lúc lâu mới đáp, “Ta còn có thể chết vì ngươi nữa kìa.”

Tương Thanh lòng lại dâng lên chua xót, nhưng đây chẳng phải lúc khuyên ngăn hắn, chợt lại nhác thấy Vạn Qua đang đứng ở phía xa, mặt mày buồn bã xen lẫn bất cam nhìn về phía này.

Tương Thanh càng thấy khó chịu, bỗng nảy ra ý hỏi, “Chả phải ngươi bảo cũng không hẳn là không có cảm giác gì với Vạn Qua sao?”

Lời y vừa dứt, Vạn Qua đã mặt đầy chờ mong ngóng nhìn Hạ Lỗ Minh.

Hạ Lỗ Minh do dự một chút…Thật lâu sau lại khe khẽ thở dài, hoàn toàn không phủ nhận. Tương Thanh liếc thấy Vạn Qua mắt đã ươn ướt đỏ, mặt mang đầy ý cười, bè vươn một bàn tay lên nói với Hạ Lỗ Minh, “Ta và ngươi sẽ đập tay thề. Nếu trận này qua đi, chúng ta đều còn sống, ngươi sẽ mang hắn ta đi, cùng nhau bắt đầu lại lần nữa. Ha ta sẽ không nợ nần nhau điều gì. Mãi mãi không gặp lại!”

Hạ Lỗ Minh nhìn y một lúc lại gật đầu, vươn tay đập tay với Tương Thanh, “Được! Một lời đã định!”

Đoạn, Tương Thanh lại nói, “Giúp ta chuyện này!”

Hạ Lỗ Minh kề người đến sát gần vào y. Tương Thanh thì thầm vài câu, gã gật gù như đã rõ.

“Ta đi tìm Man Vương, chúng ta chia nhau ra hành động!” Tương Thanh nói xong lại chỉ tay về phía Vạn Qua, “Dẫn hắn đi cùng!”

Hạ Lỗ Minh gật gật đầu, Tương Thanh rời đi, vội vã tìm Man Vương.

Hạ Lỗ Minh cũng quay người lại, đi tới cửa, chỉ thấy Vạn Qua đang nhìn mình. Hai người nhìn nhau một lát, Hạ Lỗ Minh hỏi hắn, “Có đi hay không?”

“Đi.” Vạn Qua nhanh nối chân Hạ Lỗ Minh ra ngoài, bỗng túm lấy tay áo gã, “Nè.”

Hạ Lỗ Minh quay đầu lại nhìn hắn.

Vạn qua do dự một chút, “Chúng ta…cố gắng mà còn sống nhé!?”

Hạ Lỗ Minh sửng sốt ngây ra, rồi đột nhiên lại hé miệng cười, gật đầu, kéo tay hắn, cùng nhau rời đi.

......

Tương Thanh đi đến tường thành phía ngoài Man Quốc, nhìn thấy Man Vương đang đứng ở pháo đài cao nhất, vừa định phi thân bay lên lại nghe thấy tiếng mèo kêu. Cúi đầu nhìn xuống, thấy Miêu Ô chẳng biết từ đâu mò đến, cọ cọ lấy chân mình.

“Miêu Ô!” Tương Thanh vừa mừng vừa sợ, ôm lấy mèo nhỏ, “Thiếu chút nữa là quên luôn ngươi rồi!”

Miêu Ô ngoan ngoãn cọ đầu vào tay Tương Thanh. Y nhanh chóng bỏ nó vào trong ngực áo, vỗ về đầu mèo, “Chúng ta cùng chờ Thịnh Nhi đến đón về nhà nhé.”

“Meo~” Xem như là gật đầu đồng ý.

Tương Thanh bay lên trên đỉnh thành, đứng ở phía sau Man Vương, “Có thể sẽ có chuyện xấu đấy.”

Man Vương khẽ sửng sốt, nhưng vẫn không quay đầu lại nhìn y, chỉ nhìn hàng hàng quân binh thẳng tắp đi ra khỏi cổng thành. Tương Thanh cũng cúi đầu nhìn theo, thấy đội quân này chẳng khác gì rối gỗ, không chút phản ứng, chỉ biết tuần tự tiến về phía trước.

Tương Thanh phóng mắt nhìn sang phía bên kia….nhác thấy quân doanh của Ngao Thịnh cũng đã có động tĩnh. Cơ mà, người lại không tiến về phía trước, lại chỉ thụt mạng lùi ra sau, như thể đang bỏ của chạy lấy người vậy.

Lúc đầu, y có chút kinh ngạc nhưng lúc sau lại bật cười.

Man Vương cũng ngạc nhiên chẳng kém, thoáng, sắc mặt lại trở nên vô cùng kém. Suýt chút nữa y đã quên đối phương còn có một thần cơ diệu toán Ân Tịch Ly. Ngày xưa, ông cũng phải nhiều lần xấc bấc xang bang vì chiến thuật của lão hồ ly kia.

Đội quân vô tri một đường đuổi theo Thịnh Thanh. Nhưng được một đoạn thì quân Thịnh Thanh lại rẽ hướng, chia ra thành nhiều nhóm, chừa lại một khoảng đất trống rỗng.

Man Vương khẽ nhíu mày, vội huýt còi, đoàn quân con rối lập tức dừng bước.

Nhưng nhóm quân này chỉ đứng yên ở trạm gác được một chốc lại như nổi điên mà đuổi theo ra bãi đất trống kia…Quân Thịnh Thanh chợt quay đầu lại, bao vây lấy đoán quân con rối. Lúc nãy, ba cánh quân của Tống Hiểu, Vương Trung Nghĩa cùng Vương Hi lại không ngừng trêu chọc rối binh, khiến cho chúng không thể nào đuổi theo được. Bốn bề giằng co, ván cờ bỗng chốc hóa thành tử cục.

Ngay tại phía sau, trên cầu Song Hồng chợt vang lên giọng nói, “Man Vương!”

Tuy cách nhau xa đến như vậy nhưng âm thanh lại rõ ràng đến lạ. Như vậy có thể thấy được người nói có nội lực vô cùng cao thâm. Tương Thanh vui mừng nhận ra, tiếng nói ấy là của Ngao Thịnh.

Đã lâu rồi không nghe thấy giọng nói kia, Tương Thanh thấy như có thứ gì đó trong ngực mình đang trỗi dậy, nên cố sức vểnh tai lên lắng nghe, còn sợ mình sẽ bỏ qua âm tiết nào đó.

Ngao Thịnh đứng ở cầu Song Hồng, Tư Đồ và Tần Vọng Thiên chia ra đứng ở hai bên trái phải, hai tay dán vào lưng hắn, giúp hắn tăng thêm phần nào nội lực, để âm thanh có thể truyền đi xa hơn rõ hơn, khiến cả sa mạc đều có thể nghe được.

“Đầu hàng đi!” Ngao Thịnh hô, “Ngươi thua là chuyện chẳng cần bàn cãi”

Đồng thời, vạn đại quân sau lưng hắn cũng đồng lòng hô hào, “Đầu hàng đi! Đầu hàng đi!”

Man Vương nhìn đám quân đang không ngừng giằng co phía xa kia mà cất cao giọng cười. Đoạn lại ngưỡng mặt thở dài với trời cao, buồn bã nói, “Tại sao? Sao ông lại nhẫn tâm với Vân như thế? Ông có mắt không? Sao không chịu ngó xuống mà coi?”

Tương Thanh đứng ngay phía sau Man Vương, lòng từng trận từng trận chua xót. Man Vương có khác nào một cánh chim lẻ loi, đau đớn ôm chiếc cánh đã gãy nát, sống qua từng ngày bất lực bi thương.

Ngay lúc này, bên trong chính điện của Man Quốc bỗng vang lên âm thanh vô cùng bén nhọn.

Tương Thanh sửng sốt.

Đám quân con rối bỗng dừng bước, nhất tề quay đầu, chuyển hướng đi về phía Vân Thành, miệng không ngừng gào, “Giết Giết!”

“Nguy rồi!” Tương Thanh lập nhận ra, “Là Viên Khả đang giở trò!” Tương Thanh hối hận vì sao khi nãy không giết quách gã đi.

“Cách này cũng không tồi.” Man Vương bỗng bật cười, quay đầu nhìn Tương Thanh, “Mười vạn đại quân xung phong liều chết trở về, nếu ngăn không được chúng, tánh mạng của ngươi khó mà bảo toàn, Ngao Thịnh sẽ không ngồi yên mà nhìn đâu!”

Tương Thanh hai mắt trợn to…Trong đầu chỉ còn ôm mỗi một hy vọng  —— Hạ Lỗ Minh, ngươi phải nhanh lên!

Cùng lúc, phía bên kia chiếc cầu, Ngao Thịnh lớn tiếng hạ lệnh, “Đuổi giết quân Man Quốc! Không được để chúng quay lại Vân Thành!”

Tống Hiểu, Vương Trung Nghĩa cùng Vương Hi đều là kỵ tướng, vội vã dẫn quân đuổi theo đoán quân con rối, quyết chí không để chúng có đường trở lại.

Man Vương rút trường đao cắm dưới đất lên, nói, “Đừng tham gia vào. Đến chỗ cha ngươi đi!”

“Đợi đã!” Tương Thanh vội ôm lấy Man Vương nhưng ông lại hất y ra, căn dặn, “Đừng quên ước định giữa chúng ta!” rồi nhảy ngay xuống thành, một mình cầm đao, giết những quân lính vô tri đang rệu rã về thành.

Tương Thanh cố gào rít gọi tên Man Vương nhưng ông vẫn chẳng nghe thấy. Tình thế thoáng chốc liền xoay chuyển chẳng ai ngờ.

Tương Thanh cố giữ mình phải bình tĩnh….nhủ rằng, Thịnh Nhi và Ân Tịch Ly chắc chắn đoán biết được kế hoạch của Viên Khả, hơn nữa nơi đây vẫn có có y. Thịnh Nhi sẽ tin vào khả năng của y. Mọi chuyện vẫn còn có thể cứu vãn được. – Đoạn, y lại bay khỏi thành trì, vội vã quay về biệt cung.

Bình luận

Truyện đang đọc