THỊNH THẾ THANH PHONG

VƯƠNG TRUNG NGHĨA dẫn theo mười vạn nhân mã của gã, truy đuổi theo đám quân đầu gỗ này. Vốn gã chẳng muốn làm theo chiến thuật của Ân Tịch Ly tí ti nào. Tại sao ư? Thắng trận là một chuyện, hả giận lại là chuyện khác. Thắng trận để sống. Hả giận để hả hê sống. Với hắn, thắng mà phải mang uất ức thì cũng chả nghĩa lý gì.

Đối với chiến dịch lần này, có lần gã hỏi Tống Hiểu, lão Man Vương có phải bị chập mạch hay không, sao lại đi kéo nhiều người chết chùm thế này, có thua thì cũng hết sức là vô nghĩa.

Tống Hiểu đáp gọn lõm, “Người ông ta yêu chết rồi!”

Vương Trung Nghĩa lúc nãy vẫn còn chưa hiểu lắm, vẫn cho rằng Man Vương bị hỏng mất dây thần kinh nào đó rồi.

Nhưng, chỉ vừa khoảnh khắc đó thôi, khi mà đám đầu gỗ này mặt mày bặm trợn quay đầu chạy trở về, Man Vương một mình một đao bay xuống thành, vung đao lên giết đám đần độn kia. Vương Trung Nghĩa khóc.

Đời này, Vương Trung Nghĩa chỉ khóc đúng một lần khi mẹ gã qua đời. Gã cho rằng sống có gì đáng để phải khóc lóc đâu nào? Có lẽ là vì lâu quá không rơi nước mắt nên lần này nước mắt tuôn đến là giàn giụa.

Vương Trung Nghĩa ngồi trên lưng ngựa, đi tới phía trước, ánh mắt cứ mông mông lung lung. Mặt mày lấm lem nước mắt nước mũi. Chả hiểu sao gã cứ thấy Man Vương như thể chiếc lá úa rơi rụng khỏi cành, phiêu đãng rơi xuống lòng sông đang cuồn cuộn chảy xiết. Mà nói tóm lại, là cứ khiến người ta đau lòng muốn chết.

Vương Trung Nghĩa giơ đao, gào lên “Giết!”. Ờ, dẫu sao thì lúc đánh giặc có tên nào lại không gào rú la hét đâu, chuyện cũng chẳng có gì ghê gớm hết. Với lại cũng chả ai để ý. Gã có thể tận tình gào lên cho thỏa cho vơi hết nỗi buồn vô cớ trong lòng.

Man Vương nội lực thâm hậu, võ nghệ bất phàm, nhảy vào trong biển người thẳng tay chém giết. Đoàn quân rối gỗ hoàn toàn không chút ý thức, chỉ biết vung tay chém loạn, chẳng thấy đau thấy buồn. Phía bên này cũng thế, những nhát đao tẩm quất lên người không còn khiến Man Vương thấy đau đớn nữa. Chẳng hiểu vì lẽ gì mà trước mắt ông chỉ còn mỗi bóng dáng Tương Vân hiện hữu. Càng lúc gương mặt thân thương kia càng rõ ràng. Chưa bao giờ lại rõ ràng đến thế.

Hai cánh quân của Tư Đồ và Tần Vọng Thiên cũng sát nhập thành một, nhìn bộ dạng của Man Vương như thế đều nhíu mày mà xót xa thay.

Tiền phương giao chiến, hậu phương là Ân Tịch Ly cũng lo lắng khôn nguôi. Y cũng đã dự tính được sẽ có chuyện không hay xảy ra, nói còn thiêng hơn miếu, quả thật Viên Khả đã bày trò.

Đúng lúc này, lại nghe thấy tiếng Mộc Lăng gào rú từ trong lều, “A! Có hỏa dược! Có hỏa dược!”

Ân Tịch Ly khó hiểu quay đầu lại nhìn, Mộc Lăng tay cầm khối gạch mà Tư Đồ mang về, chạy ra nói, “Toàn Man Quốc đều đã cài hỏa dược, trong gạch có chứa thuốc nổ!”

Mộc Lăng vừa nói dứt lời, Ân Tịch Ly đã vội vã hô to, “Tất cả thu binh! THU BINH!”

Chúng tướng chẳng biết Ân Tịch Ly lại làm sao nữa, bình thường thì phải nên gióng trống hỗ trợ mới đúng chứ? Song, cũng chẳng thể làm trái lệnh, đành nhanh nhảu thu binh.

Ngao Thịnh đứng ở tiền phương, Viên Liệt bỗng bay đến bên cạnh hắn, nói, “Thu binh!”

Ngao Thịnh trừng lớn mắt lên nhìn, “Nhưng còn chút nữa đã tiến vào được Man Quốc.”

“Tịch Ly ra lệnh thu binh hẳn là có lý do!” Viên Liệt siết lấy bả vai của Ngao Thịnh, “Ngươi phải tin Tương Thanh!”

Ngao Thịnh giật mình, nói với thịu vệ đánh xe, “Thu binh!”

Thị vệ lập tức quay đầu xe, quay trở về doanh trại.

Ba quân tướng sĩ đều được huấn luyện nghiêm minh, Tống Hiểu, Vương Hi, Vương Trung Nghĩa vừa phất lệnh kỳ, liền đồng loạt thu binh. Tư Đồ cùng Tần Vọng Thiên liếc nhìn đối phương, đoạn lại cấp tốc thả người bay khỏi lòng địch.

Lúc này…tất cả quân rối gỗ rút về Vân Thành như thủy triều. Man Vương vẫn đương chống cự thì chợt nghe thấy có tiếng gào vọng vang giữa không trung, “Man Vương!”

Man Vương sửng sốt, người gọi ông là Tần Vọng Thiên.

Man Vương nháy mắt thanh tỉnh lại, phát hiện Thịnh Thanh đều đã lui quân…Ông khẽ nhíu mày, cảm thấy chuyện thật kỳ quặc, đoạn lại bay về phía tường thành Man Quốc.

Đồng thời trong lúc đó, Vạn Qua đứng bên cạnh sông ngầm, lo lắng nhìn Thịnh Thanh lui quân, vội vã gọi kẻ ở bên trong địa đạo, “Hạ Lỗ Minh! Thu quân rồi!”

Khắc sau, bên trong đường hầm bỗng có tiếng “tạch tạch tạch” .

Vạn Qua biết Hạ Lỗ Minh đã châm lửa, khẩn trương hô, “Chạy mau đi! Mau đi!”

Cùng lúc đó, đoàn quân trì độn cũng đã tiến đến gần cửa Vân Thành, ngay lúc chúng vừa chạm đến bậc cửa thì đột ngột “Oanh” một tiếng. Nổ tung.

Mặt đất dưới chân chúng sập lở xuống….Hằng hà cát vàng chảy lún vào bên trong lỗ đên. Đám quân kia chẳng kịp thức tỉnh để kêu gào thì đã bị nuốt gọn vào bên trong hố cát.

Nối tiếp theo sau đó, cả Vân Thành cũng rạn nứt, đổ ập xuống đất.

Tất cả quân binh vị chôn chặt trong cát, chỉ còn biết đứng yên giãy giụa vô vọng.

Lúc này, Man Vương cũng đã an ổn đứng trên đỉnh thành Man Quốc, cúi đầu nhìn xuống quân đoàn Thịnh Thanh phía bên kia.

Man Vương bình thản hé môi cười. Ngao Thịnh đã thắng. Thắng rất dễ dàng nhưng cũng chẳng kém huy hoàng.

Bấy giờ, ông mới cảm thấy cả người mình rét lạnh, mùi tanh tưởi không ngừng xộc lên mũi, cúi đầu nhìn xuống mới hay cả người mình dính đầy máu tươi….chẳng rõ là của ai.

Ông thấy, mọi thứ đã đến thời điểm của nó rồi. Một khi chẳng thể mang Tương Vân về, thế thì chấm dứt hết đi….Đặt dấu chấm hết cho tất thảy. Ông đã quá mỏi mệt. Chỉ nguyện rằng khi chết đi, đến thế giới bên kia, có thể được gặp Vân của ông. Mà chẳng rõ, Vân có chê ông nay đã tóc hoa râm mặt đầy nếp nhăn không nữa.

Man Vương xoay người, nhảy xuống khỏi tường thành…Lúc đáp xuống, mới biết máu đã chảy ngập hết mặt đất. Ông cố đứng vững rồi xoay lưng bước đi.

......

“Hạ Lỗ Minh!” Vạn Qua đứng trên miệng động, không ngừng gào thét, càng lúc càng thấy mặt đất rung lên không ngừng, nhưng người kia vẫn chẳng thấy bóng dáng đâu.

“Đồ ngốc!” Vạn Qua đau đớn hô, “Ngươi mau lên đây đi!”

Nương theo tiếng gọi đầy xót xa đó, một bóng người áo xám cũng đã dần xuất hiện từ phía cuối động.

“Hạ Lỗ Minh!” Vạn Qua vui sướng gọi…Nhưng chẳng mấy chốc, mặt đất chợt nứt ra rồi đổ sụp xuống dưới chân người nọ.

“A!” Vạn Qua vội vã chồm người tới bắt lấy gã….nhưng cát lún quá nhanh, trong nháy mắt, Hạ Lỗ Minh đã bị nuốt chửng.

Nhác thấy chỉ còn có mỗi một bàn tay của gã còn vươn ra khỏi mặt đất, Vạn Qua cũng kinh hoảng gieo mình xuống cùng.

Đúng lúc này, tiếng gió sau lưng rít gào lướt đến......

Một cái bóng đen bay xuống, lướt qua Vạn Qua túm lấy Hạ Lỗ Minh, bay ngược lên phía trên, đoạn lại kéo lấy cổ áo Vạn Qua, ôm cả hai người nhảy lên trên mặt đất

Vạn Qua bị ném xuống đất, hoảng hồn nhìn một hắc y nhân tay ôm Hạ Lỗ Minh bay đến trước mặt hắn.

Hạ Lỗ Minh nằm xoãi ra đất, chẳng thương tích gì nhưng vì nuốt phải cát mà không ngừng ho khan.

“A!” Vạn Qua vui sướng ôm lấy gã, “Đồ ngốc! Đồ ngốc!”

Hạ Lỗ Minh vỗ về lấy Vạn Qua, thở dài ngẩng lên nhìn người vừa cứu mình, không ai khác chính là Tư Đồ.

Tư Đồ ngoái đầu nhìn hố cát đen ngòm sau lưng mà nói, “Cảm tạ.”

Hạ Lỗ Minh lắc đầu, “Câu này ta nói mới phải.”

Vạn Qua cũng ngẩng đầu lên, vốn định đa tạ Tu Đồ thì ai dè hắn ta lại vung tay chém vào gáy Hạ Lỗ Minh.

Hạ Lỗ Minh chau mày ngất đi.

“Ngươi làm gì vậy?” Vạn Qua lo lắng quát.

Tư Đồ hết cách, chỉ tay ra phía sau lưng hắn.

Vạn qua nghi hoặc, quay đầu lại nhìn cỗ xe ngựa màu đen sau lưng mình.

“Nó là dành cho hai người.” Tư Đồ đưa cho Vạn Qua một túi vải thật lớn, “Đây là thứ có trị khỏi độc dược trong cơ thể của cả hai. Mộc Lăng bào chế đấy. Uống xong rồi rất nhanh sẽ khỏe lại thôi. Nếu có gì thì cứ đến Tu La Bảo tìm hắn chữa trị thêm.”

Vạn Qua nhận lấy, ngạc nhiên ngoác miệng ra hỏi, “Tại sao......”

“Tương Thanh nhờ ta làm vậy.” Tư Đồ đáp, “Đi đi! Tìm một nơi an bình, bắt đầu lại lần nữa.”

Vạn Qua nhìn Tư Đồ một lúc mới cột túi vải kia vào người rồi cõng Hạ Lỗ Minh lên xe ngựa, đoạn lại quay lưng nhìn Tư Đồ lần nữa.

Tư Đồ xoay người rời đi.

Vạn Qua phóng mắt nhìn Vân Thành hoang toàn phía xa, thở dài một hơi rồi quay người nhìn Hạ Lỗ Minh giờ đã hôn mê. Bên trong xe ngựa đã chuẩn bị sẵn lương khô cùng nước uống, và một rương ngân lượng.

Vạn Qua suy ngẫm một chốc, chợt xé một mảnh tay áo ra, đầu này cột vào tay Hạ Lỗ Minh còn đầu kia thì buộc chặt vào tay mình, rồi vung roi thúc ngựa.

Ngựa tung bốn vó chạy băng băng về phía trước. Vạn Qua lúc này chỉ còn thấy Man Quốc là một chấm đen nhỏ nhoi, bỗng hắn lại phá lên người, ra roi thúc vào lưng ngựa, “Chạy nhanh lên! Chúng ta đến một nơi xa thật xa. Mãi mãi không quay về đây nữa!”

......

Tương Thanh đương nhiên đã nghe thấy tiếng nổ rất lớn bên ngoài. Liền biết là Hạ Lỗ Minh đã châm hỏa dược. Quả nhiên, Thịnh Nhi của y rất giỏi. Thịnh Thanh đã thắng!

Y kích động chạy đến biệt cung của Tương Vân. Muốn nói hai tiếng từ biệt với cha mình. Nhưng người còn chưa biết vào bên trong sân đã nghe thấy giọng nói chói tai quen thuộc.

“Ha ha, ta sẽ vứt ông vào trong sa mạc, ngày ngày phơi lây nơi đó, để xem lão già Man Vương đó làm thế nào gặp lại ông được!”

Tương Thanh chỉ thấy đầu mình ong ong lên. Y chạy nhanh vào sân, thấy ngay cảnh Viên Khả một tay lôi quan tài bằng băng chứa Tương Vân ra ngoài. Có lẽ vì lớp băng quá dày nên gã chẳng thể phá tan được nên chỉ còn nước kéo cả người cả quan tài đi.

Vì trải qua va chạm, phía trên băng quan đã hư hao, thêm nữa sa mạc lại nóng cháy…khiến lớp băng tuyết cũng chảy tan đi phần nào.

Trong nháy mắt, Tương Thanh thấy máu mình như đông cứng lại.

“Viên-Khả” Tương Thanh rít từng chữ qua kẽ răng.

Viên Khả sửng sốt, quay đầu lại nhìn Tương Thanh, giật mình trợn to hai mắt, “Ngươi…sao ngươi….”

Tương Thanh nhếch môi cười, chậm rãi rảo bước đến gần gã, “Ngươi không có nghe thấy à? Pháo đã nổ trong khi ngươi lại chưa châm ngòi. Có lạ không nào?”

Viên Khả mắt trắng mắt ra, con ngươi như thể muốn rơi xuống đất, oán hận nhìn Tương Thanh.

“Ta nói cho ngươi hay, một người cũng không có chết! Ai cũng không chết. Trừ ngươi!”

Vừa dứt lời, Tương Thanh đã rút cửu tiết tiên mà Tư Đô tặng ra, quất roi về phía Viên Khả.

Viên Khả chỉ còn lại một cánh tay, hơn nữa lúc này thần trí đã chẳng còn tỉnh táo nữa, khi bị roi quất trúng như phát cuồng lên. Tương Thanh ra tay không chút lưu tình, như thể trút hết bao oán hờn mất mát lên người gã. Thậm chí cả nỗi nhớ nhung Ngao Thịnh cồn cào đến nỗi bi thương vì Man Vương và phụ thân, đều giáng xuống đầu gã. Cho đến khi Viên Khả huyết nhục mơ hồ, người co giật ngã xuống sân, thoi thóp cho đến khi cạn hơi tàn mới thôi.

Tương Thanh tay cầm dây roi đầy máu, ngơ ngác đứng yên một chỗ, nhìn cỗ thi thể đã nát bét ra. Một lúc sau lại nghe thấy có tiếng bước chân khó nhọc sau lưng.

Y quay đầu lại, chỉ thấy Man Vương tay vịn vào vách tường, cả người đầy máu, khóe miệng cũng đều là máu….Mặt mày còn trắng hơn cả bức tường kia.

Man Vương vừa bước vào, lúc đầu thì hoang mang ngẩn người ra, nhưng khi nhìn thấy Tương Thanh cùng cái xác của Viên Khả thì liền hiểu ra.

Ông lảo đảo chạy đến bên băng quan của Tương Vân, thê thiết nói, “Vân, ta đưa ngươi đến Cõi Yên Vui. Chúng ta mãi mãi không xa rời nữa.”

Tương Thanh lúc này mới tỉnh táo lại, vội kéo xe ngựa đến, khiêng băng quan của Tương Vân lên xe, rồi đỡ cả Man Vương vào trong, lấy đơn dược Mộc Lăng đã dúi vào tay y, để giúp ông có thể kéo dài sinh mệnh.

Tương Thanh lên xe ngựa, chợt nghe thấy tiếng Miêu Ô kêu, mới giật mình nhớ ra.

Y nhẹ nhàng bé mèo nhỏ ra khỏi ngực áo, cột mảnh ngọc bội Ngao Thịnh đã đeo cho y lên cổ Miêu Ô, thả mèo xuống đất rồi căn dặn, “Mi ở đây chờ Thịnh Nhi đến, bảo hắn chờ ta về. Ta nhất định sẽ trở về!” đoạn lại leo lên xe, thúc ngựa chạy ra khỏi cửa thành phía bắc.

Bên ngoài cửa thành, Tương Thanh chỉ nhìn thấy bão cát đang gào thét đổ qua, thấp thoáng trong làn cát dày, y có thể nhìn thấy dải hắc diệu thạch sừng sững kia.

Tương Thanh cắn răng, quất roi cho ngựa nhanh chóng chạy đến ngọn núi được cho rằng có Cõi Yên Vui kia.

......

Ngay cửa vào chính của Man Quốc bị nổ to, đất lở thành một cái hố cát thật lớn. Quân của Ngao Thịnh vì đã mau mắn rời đi một đoạn đủ xa nên mới không bị cuốn vào trong.

Ngao Thịnh gấp đến độ không nhịn được, một mình điều khiển chiến xa, nóng lòng chạy thẳng vào trong Vân thành.

Ân Tịch Ly cùng các vị đại tướng ở lại chỉ huy, đợi đến khi mặt đất an ổn lại. Mộc Lăng cũng đã bào chế ra thuốc giải, chia cho ba quân, phân nhau đi cứu những tướng sĩ đang bị chôn dưới cát kia.

Tần Vọng Thiên mang theo binh mã, chạy tới Vân Thành, đi tìm Ngao Thịnh và Tương Thanh.

......

Ngao Thịnh tìm hết một vòng Man Quốc nhưng vẫn chẳng thấy Tương Thanh đâu. Ngay lúc này, Ngao Ô lại nhảy khỏi xe, chạy về phía trước. Thịnh ta cũng xuống xe, vội đuổi theo.

Ngao Ô dẫn Ngao Thịnh đi vào sâu trong biệt cung, đập vào mắt là cổ thi thể nát bét.

Ngao Thịnh nhìn khối thi thể này mà ngứa mắt, bước đến gần xem xét thì đúng là Viên Khả….Hắn cẩn thận dò tìm, thấy vết bánh xe vẫn còn hằn trên đất.

Ngao Thịnh khẽ nhíu mày, chợt nghe thấy có tiếng meo meo.

Hắn vội vã ngoảnh tìm, liền thấy Miêu Ô đang được Ngao Ô ngoạm lấy, lại còn vô cùng ân cần liềm liếm lông cho mèo. Ngao Thịnh vừa liếc nhìn đã thấy ngay mảnh ngọc bội đeo trên cổ mèo. Hắn gỡ mảnh ngọc xuống, lòng như dậy sóng – Thanh của hắn đâu rồi? Sao bỏ ngọc lại?

“Ngao~~.”Ngao Ô chợt gầm lên, hất ngã Miêu Ô ra đất rồi ngoắc đầu ra dấu cho Ngao Thịnh đi theo mình. Thịnh ta nhìn hổ, không chần chờ gì mà vội bước theo. Cả hai rời khỏi Man Quốc, dần thên sâu vào bên trong đại mạc.

......

Tương Thanh cũng chẳng rõ mình đã rong ruổi trong sa mạc bao lâu nữa. Có lẽ là lâu đến mức y chẳng tài nào tin được. Bốn bề đều giống nhau, chẳng phân biệt được phương hướng, Cõi Yên Vui ở dải đá kia vẫn cứ xa còn xa.

Y quay đầu lại, xốc mành lên nhìn vào bên trong. Băng quan của Tương Vân đã tan chảy hơn một nửa. Còn Man Vương thì lặng lặng ngồi một bên, dõi nhìn Tương Vân. Nương theo cơ ngực phập phồng, y biết là ông vẫn còn sống.

Tương Thanh nhẹ nhõm thở ra, ngẩng đầu nhìn Cõi Yên Vui ở bờ xa mà nghĩ sao mãi vẫn chẳng thể đến được….Bốn bề ngoại trừ bão cát thì chẳng còn trông thấy gì nữa cả. Chợt nhiên, y thấy mình vô cùng bất lực.

Ngay khi Tương Thanh cảm thấy vô cùng tuyệt vọng thì lại nghe thấy lẫn trong tiếng gió là tiếng chuông lanh lảnh reo vang.

Tương Thanh giật mình ngước lên nhìn, thấy một cỗ xe đang đi về phía y. Đó là một cỗ xe do sơn dương kéo, thân xe màu đỏ tưới, trên bốn đỉnh nóc xe thì treo đầy chuông bạc. Người đánh xe là một thiếu niên mặt mày sáng sủa.

Tương Thanh ra sức lắc đầu ngại rằng mình đã sinh ra ảo giác khi mà cỗ xe kia cứ ngày một gần.

“Tiểu Tam.” Trong xe chợt truyền ra một giọng nói vô cùng êm ái, “Sao lại đi chậm lại?”

“Tiểu thư, phía trước có ngươi.”

“A?” Người bên trong hỏi, “Ai?”

“Vương tử trong mộng của cô.” Thiếu niên tên Tiểu Tam ngoác miệng ra nhìn Tương Thanh.

“Rầm” một cái, mành xe màu đỏ thẩm bị kéo xoạch ra, một cô gái tuổi chừng mười sáu ló đầu ra ngoài, da trắng, mắt sâu, mũi cao. Vừa nhìn là biết một cô nương Tây Vực.

Nha đầu kia mê say nhìn Tương Thanh một lúc rồi vui sướng thét lên, “Ca ca xinh đẹp!”

Tương Thanh sửng sốt, không nhớ ra là mình có từng gặp cô nương này.

“Huynh quên rồi hở?” Tiểu nha đầu vội nhảy xuống xe, “Trước đây huynh từng cứu ta đó! Ỏ sa mạc Mạc Bắc, huynh giúp mọi người trừng trị đám mã tặc đó.”

Tương Thanh ngơ ngác nhìn cô bé một lúc, nhưng vẫn không nhớ được gì. Tiểu nha đầu lại hỏi tiếp, “Sao huynh lại một mình vào sa mạc khi trời đang bão thế nào? Dễ bị lạc lắm đó! Huynh muốn đi đâu?”

Tương Thanh ngơ ngẩn đáp, “Cõi Yên Vui.”

“Hở?” Tiểu cô nương khó hiểu nhìn y.

“Một nơi xinh đẹp, yên tĩnh, không ai quấy rầy.” Tương Thanh nói, “Cô có biết không?”

Tiểu cô nương chớp chớp đôi mắt to tròn của mình, rồi lại tủm tỉm cười, “Thế, huynh nói cho biết chuyện này trước đi. Huynh đã có thê tử chưa? Cưới ta nha?”

Tương Thanh bật cười nhớ ra cô bé này, lần đầu gặp vẫn chỉ là một nha đầu mười ba mười bốn, vừa chạm mặt thì đã bảo y cưới về nhà rồi.

Tương Thanh khẽ lắc đầu, “Lòng ta đã có người. Chúng ta cũng đã có hôn ước.”

Tiểu cô nương thở dài đầy tiếc nuối, “Tiểu Tam à, tại sao nam nhân tốt đều bị cướp đi hết vậy?”

Tiểu Tam an ủi, “Không sao mà. Cô còn trẻ, từ từ rồi tìm.”

Nha đầu ngoảnh lại nói với Tương Thanh, “Ta biết đường nè, để ta đưa huynh đi.”

Tương Thanh vốn không có chút hy vọng nào, thậm chí còn hoài nghi về sự tồn tại của nơi được cho là Cõi Yên Vui đó, nhưng chẳng hiểu sao lại tin lời cô bé kia, để cô bé dẫn y đi.

“Nó ở ngay bên trong núi Nhật Lạc (mặt trời lặn) ấy.” Tiểu cô nương nói, “Trong lòng núi Nhật Lạc có một cái động rất sâu, nghe nói dưới đó chính là Cõi Yên Vui, có thể giúp luân hồi chuyển thế, lại còn xinh đẹp yên tĩnh nữa. Nhưng mà cái động ấy lại quá sâu, xuống rồi không lên được nên chưa có ai từng đặt chân đến. Có lẽ đó cũng chỉ là một truyền thuyết thôi.”

Tương Thanh ngạc nhiên, không thể tin rằng có một nơi như thế.

Tiểu cô nương đưa Tương Thanh đi ngược lại với hướng dải núi Hắc diệu thạch. Tuy rằng có chút khó hiểu nhưng y vẫn cứ theo sau….Đi được một đoạn, chợt trông thấy một ngọn núi trắng như phủ sơn.

Y ngưỡng mặt lên nhìn, ngọn núi này không cao, có thể trèo lên được.

“Ca ca xinh đẹp, huynh muốn lên trên đó sao?” Tiểu nha đầu hỏi.

“Phải.” Tương Thanh gật gật đầu, “Cám ơn cô bé.”

Tiểu nha đầu lắc đầu, “Chuyện nhỏ ấy mà. Mà huynh muốn đi vào trong động đó hả?”

Tương Thanh nghĩ nghĩ, lại gật gật đầu.

Tiểu nha đầu lại nói, “Được rồi. Vậy huynh xuống đó trước đi. Ta về chuẩn bị dây thừng rồi gọi trưởng lão cùng mọi người trong làng đến kéo huynh lên.”

Tương Thanh cảm kích gật đầu, “Đa tạ.”

Tiểu nha đầu lại ngoắc ngoắc ngón tay gọi y.

Tương Thanh cúi đầu, cô bé bỗng nhảy phốc lên, hôn vào má y một cái rõ kêu.

Tương Thanh giật mình ngây ra, tiểu nha đầu lại khoái chí cười to, bước trở về xe ngựa, “Tiểu Tam, chúng ta mau về thôi, lấy tất cả dây thừng mà bện lại.”

Thiếu niên vừa đánh xe vừa lầm bầm, “Tiểu thư, sao cô có thể chủ động hôn một nam nhân như thế chứ! Không cảm thấy xấu hổ hả?”

“Im!” Tiểu nha đầu uy hiếp, “Phiền chết được!”

Tương Thanh nhìn theo cỗ xe đỏ kia mà nhoẻn miệng cười, đoạn lại vén mành xe lên, thấy băng quan đã hoàn toàn tan chảy. Y ôm lấy Tương Vân rồi đưa lưng lại nói, “Ông mau trèo lên lưng tôi đi!”

Lúc này, Man Vương đã chẳng còn chút khí lực nào nữa, đổ ập lên lưng Tương Thanh.

Tương Thanh dùng dây buộc ngựa cột Man Vương chặt vào người rồi nhảy xuống xe, trèo lên trên núi Nhật Lạc.

Lúc này, mặt trời cũng xuống bóng. Tương Thanh đi lên trên núi, nhìn vầng thái dương dần dần bị ngọn núi nuốt chửng, rốt cuộc cũng hiểu vì sao tên núi là Nhật Lạc.

“Vân chắc chắn sẽ thích nơi này.” Man Vương thều thào lên tiếng.

Tương Thanh khẽ giật nảy người lên, biết rằng Man Vương đã suy yếu đến mức chẳng thể động đậy gì, lẽ nào đây là do hồi quang phản chiếu?

Y gắng sức trèo lên trên đỉnh.

Rất nhanh, Tương Thanh đã tới được đỉnh núi, quả nhiên liền trông thấy một miệng hang rất lớn nằm ở giữa quả núi….Bên trong lại tối om, sâu đến chẳng thấy đáy.

Tương Thanh nhìn mặt trời chỉ còn lại một mảnh đỏ, lại nhìn thi hài đang dần mềm ra của Tương Vân…mà hít sâu một hơi thả người nhảy xuống bên trong hang động.

......

Man Quốc đã hoàn toàn bị Thịnh Thanh chiếm lĩnh. Nhưng Tần Vọng Thiên tìm mãi vẫn chẳng thấy Ngao Thịnh hay Tương Thanh đâu.

Tần Vọng Thiên nôn nóng đến mức nhảy dựng lên, Mộc Lăng khuyên y đừng gấp, cẩn thận tìm lại lần nữa…Vì vậy mà mọi người lại rà soát cả tòa thành một lần nữa để tìm hoàng đế nhà họ và phu tử nhà hoàng đế.

Cùng lúc đó, Ngao Thịnh cùng Ngao Ô đã đi băng xuyên qua sa mạc, đi đến một ngọn núi màu trắng, dưới chân núi lại đỗ một cỗ xe ngựa.

“Thanh!” Ngao Thịnh mừng rỡ nhảy xộc lên xe nhưng lại chỉ thấy một vũng máu loãng, ngoài ra thì chẳng có bóng người nào.

Ngao Thịnh tra xét một lượt, thấy quái lạ khi chẳng thấy dây cương buộc ngựa đâu,

Bấy giờ Ngao Ô rướn cổ về phía đỉnh núi mà gầm lên.

Ngao Thịnh khẽ nhíu mày nghĩ, lẽ nào Thanh đã lên núi?

......

Tương Thanh nhảy vào bên trong hang động, chỉ thấy bốn bề tối như mực…Chẳng biết qua bao lâu sau, những chấm sáng tròn chợt nhấp nháy. Y cau mày mơ hồ đoán phía sâu bên trong có nguồn sáng.

Y vội thi triển khinh công lần sâu xuống bên dưới….cho đến khi bốn phía chợt ngời sáng lên, tầm nhìn cũng được khai mở.

Tương Thanh đáp người xuống bên dưới động, cẩn thận ôm Tương Vân vào người, đồng thời cũng giữ chặt Man Vương trên lưng. Ngay lúc này, Man Vương lại vừa suy kiệt vừa vui vẻ nói, “Thật là đẹp….”

Tương Thanh như không tin vào được mắt mình nữa.

Dưới cùng của hang động này là một khoảng không gian vô cùng rộng lớn. Phía trên đỉnh trần là những chấm huỳnh quang sáng lấp lánh, chiếu sáng hơn cả dạ minh châu hay thủy tinh đăng. Trần động như thể một biển sao.

Bên dưới chân y thì lại mềm mại ngát hương khi mà có đến cả một cánh đồng hoa đầy mỹ lệ.

Trải dài tầm mắt là một đồng hoa trắng vô cùng xinh đẹp. Hoa nương theo gió mà nhấp nhô lay động.

Mất một lúc lâu sau Tương Thanh mới bừng tỉnh khỏi cơn mộng, vui sướng nhoẻn miệng cười rồi nhẹ nhàng đặt Tương Vân nằm xuống đồng hoa, sau đó cũng thả Man Vương xuống, để ông nằm bên cạnh Vân của mình.

Man Vương chậm rãi quay đầu, nhìn một bên mặt của Tương Thanh.

Tương Thanh cầm tay Man Vương lên, để tay ông nắm lấy tay Tương Vân. Man Vương mỉm cười, bình thản nhắm mắt lại.

Tương Thanh im lặng ngồi ở bên cạnh, nhìn hai người an yên nắm tay nhau. Y chẳng biết liệu Man Vương có còn sống không, hơn nữa cũng chẳng muốn đi kiểm tra hơi thở của ông làm gì, chỉ đơn giản, dịu ngoan ngồi ngắm nhìn cả hai người họ

Tương Thanh xả tay áo xuống, nhẹ nhàng lau đi vệt máu dính trên mặt Man Vương.

Vết máu đã khô, lau mãi chẳng ra. Bỗng chốc lại có nước từ đâu rơi xuống, nhỏ lên trên mặt Man Vương, khiến vệt bẩn dễ dàng bị lau đi.

Tương Thanh cứ lau lau lãi, phát hiện nước rơi xuống mỗi lúc một nhiều, còn tầm mắt mình thì lại nhòe dần đi.

Y ngừng tay, nhìn hai gương mặt đã hoàn toàn tươm tất sạch sẽ. Hai người trông vô cùng xứng đôi. Rồi y lại cúi đầu xuống, tựa lên trên hai thân thể đã không còn hơi ấm nào mà cất tiếng khóc rống, lần đầu tiên sau khi chào đời.

Bình luận

Truyện đang đọc