THỊNH THẾ THANH PHONG

ĐỒNG HOA CÁNH TRẮNG theo gió dập dìu, thủy quang chiếu rọi từ trên đỉnh cao. Phong cảnh tuyệt mỹ như thế hẳn phải ấm áp hạnh phúc, ấy vậy mà vì tiếng khóc của Tương Thanh mà bỗng hóa thê lương đến lạ.

Tương Thanh chẳng biết mình đã khóc bao lâu, mải cho đến khi có tiếng gọi khe khẽ truyền đến từ phía sau thì mới ngừng khóc, ngẩng đầu dậy, không tin được mà lắng tai nghe giọng nói đã ngày nhớ đêm mong kia.

“Thanh….”

Tương Thanh thoáng sửng sốt quay đầu lại.

Ngao Thịnh chật vật đứng dậy, cả người dính toàn cánh hoa. Trên người hắn vẫn vận bộ chiến bào cùng giáp vàng, nhìn có vẻ tù túng, có lẽ cũng vì vậy mà khi nhảy xuống đây, không khống chế được lực đạo. Chẳng biết là có bị thương ở đâu không?

Tương Thanh ngồi bệt dưới đồng hoa, ngơ ngác nhìn Ngao Thịnh. Đôi mắt y sưng tấy lên, cố sức lấy tay lau nước mắt.

Ngao Thịnh chỉ thấy lòng mình như có ai xát muối, đảo mắt lại thấy hai cỗ thi hài nằm cạnh chỗ Tương Thanh đang ngồi, khe khẽ chau mày lại.

Hắn vồn vã chạy đến, quỳ sà xuống bên cạnh Tương Thanh, kéo y ôm vào trong lòng.

“Thịnh Nhi…” Tương Thanh tựa cằm lên vai Ngao Thịnh, bỗng chỉ thấy mệt mỏi đến rã rời.

“Thanh.” Ngao Thịnh siết chặt Tương Thanh vào lòng, “Ngươi không việc gì rồi!”

“Umm.” Tương Thanh đã thôi khóc, ngay khi vừa trông thấy Ngao Thịnh thì đã thôi khóc. Hiện tại, y chỉ thấy mỏi mệt, muốn tựa vào vai người mình mong nhớ mà nghỉ ngơi.

Cả hai lặng lẽ ngồi ôm tựa vào nhau. Ngao Thịnh vỗ vỗ lưng Tương Thanh như ủi an xoa dịu. Bỗng chốc bên tai đã truyền đến nhịp thở khẽ khàng của y. Ngao Thịnh đau lòng như cắt, nhìn dung nhan say ngủ kia. Những ngày này, chẳng biết Thanh của hắn đã phải chịu bao nhiêu giày vò rồi. Thật may khi được gặp lại nhau.

Ngao Thịnh thật cẩn thận dịch người Tương Thanh lại, để y nằm thoải mái trong lòng mình. Hắn cởi luôn cả chiến bào ra, ôm lấy Tương Thanh ở giữa đồng hoa, để y an tĩnh say giấc.

Ngao Thịnh nhẹ nhàng vuốt lại mái tóc đã rối bù lên của Tương Thanh, chốc chốc lại liếc nhìn Man Vương và Tương Vân đang tay trong tay nằm, rồi thở dài, chỉ thấy buồn bã không ngừng.

Hắn nhìn hai người kia đến ngẩn ngơ. Tương Thanh và phụ thân y rất giống nhau. Có lẽ ngay cả Man Vương và hắn cũng có vài phần tương tự…nhưng lại chẳng thể có số mệnh tương ứng. Nửa đời này của hắn và Tương Thanh coi như đã đi tận hết khổ đau chia biệt, những buồn to khổ nhỏ chẳng biết bao nhiêu mà đếm. Nhưng cuối cùng vẫn được gặp lại nhau ở một nơi xinh đẹp thế này, để bắt đầu một cuộc sống mới. Còn Tương Vân và Man Vương thì lại mãi mãi ngủ vùi ở nơi mộng cảnh này. Chấm dứt tất cả khổ hạnh lúc sinh thời. Thật lòng mà nói, chẳng ai có thể trách sao Man Vương lại nhẫn tâm. Chỉ trách trời cao bất công. Đời người chỉ một lần được sống…Ai có năng lực cải tử hoàn sinh?

Ngao Thịnh nhìn quanh bốn phía, đột nhiên có chút cảm khái, tâm tình chợt buồn bực đến lạ, chốc sau lại khó nhọc nặn ra một nụ cười, “Man Vương…nếu còn có kiếp sau, ta thật lòng hy vọng ông và Tương Vân có thể bình an ở bên nhau trọn đời, mãi chẳng phân ly.”

Người nằm trong lòng hắn khẽ động đậy, tựa hồ đang nằm mộng.

Ngao Thịnh vội ôm chặt lấy y hơn, để y tựa thật sâu vào lòng mình, cúi đầu thủ thỉ vào tai y lời tâm tình. Như vậy, có thể ngay cả trong mơ, Tương Thanh cũng sẽ mộng thấy chuyện an lành…đến khi tỉnh giấc, sẽ buông bỏ được hết muộn phiền, lần nữa bắt đầu cuộc sống mới.

......

Nhóm người Tần Vọng Thiên cơ hồ đã xới tung Man Quốc lên nhưng vẫn chẳng có chút tung tích nào của Ngao Thịnh và Tương Thanh cả.

Tước Vĩ khóe miệng giật giật mà hỏi, “Hay là hai tên nhóc đó đã bỏ trốn đi xây mộng uyên ương rồi?”

“Sao mà được chứ?” Tư Đồ phản đối ngay, “Ai lại vô trách nhiệm vậy chứ? Ngao Thịnh là hoàng đế còn Tương Thanh cũng chẳng phải người như vậy.”

“Đúng đó!” Tiểu Hoàng cũng hết sức đồng tình với phu quân nhà mình, “Không chỉ mỗi Tương Thanh và Thịnh Nhi mất tích, ngay cả Man Vương và Tương Vân cũng chẳng thấy đâu.”

Tiểu Hoàng vừa nói xong, cả bọn lại đưa mắt nhìn nhau.

“Sao thế?” Tiểu Hoàng khó hiểu nhìn mọi người.

Ân Tịch Ly nói, “Có lẽ Man Vương đã không trụ nổi nữa rồi.”

“Bất luận hắn bị thương có nặng hay không…” Viên Liệt thở dài, “nhưng một khi cơ hội để Tương Vân sống lại đã mất…Man Vương cũng chẳng còn muốn sống làm chi nữa. Hắn hẳn sẽ tự tay kết thúc đời mình.”

Mọi người không khỏi thương cảm.

“Chúng ta cứ ở đây chờ vậy.” Mộc Lăng nói, “Có lẽ rất nhanh thôi họ sẽ trở lại?”

Tần Vọng Thiên nhìn quanh rồi hỏi, “Ngao Ô đâu?”

Cả bọn đần mặt ra, tìm một lượt đều lắc đầu không biết.

“Ngao Ô là sa hổ, hẳn sẽ không bị lạc đường ở đây đâu.” Tống Hiểu nói, “Trước kia khi tặng nó, Hổ Vương có nói vậy mà.”

“Đúng đó!” Vương Hi cũng gật đầu, “Sa hổ là thần vật, cho dù Hoàng Thượng có bị lạc ở trong sa mạc, nhưng chỉ cần có Ngao Ô bên cạnh thì nhất định sẽ quay về được!”

“Chúng ta…” Tần Vọng Thiên bỗng nhíu mày im lặng.

“Có chuyện gì?” Mộc Lăng khó hiểu nhìn y.

Tần Vọng Thiên bỗng ngoái lại nhìn Tước Vĩ và Ân Tịch Ly…trong đầu chẳng hiểu sao lại nảy ra ý nghĩ rất lạ, cụ thể thế nào y chẳng rõ…chỉ mơ hồ thấy rất bất an.

“Vọng Vọng?” Mộc Lăng trừng mắt nhìn Tần bảo chủ nhà mình.

Tần Vọng Thiên đắn đó nói, “Hay là…chúng ta đừng đóng quân ở Man Quốc, đổi nơi khác đi?”

Mọi người đều khó hiểu nhìn y. Ô Cuồng nhíu mày nói, “Man Quốc thì vững chắc hơn những nơi khác.”

“Có chuyện gì lạ sao?” Ân Tịch Ly hỏi.

Tần Vọng Thiên lắc lắc đầu, “Chỉ là ta có dự cảm chẳng lành.”

“Chúng ta đổi nơi khác đi.” Tước Vĩ góp ý, “Ta tin vào linh tính của Tần tiểu tử.”

“Đúng đó!” Mộc Lăng nhanh miệng ủng hộ, “Vọng Vọng có trực giác của một dã thú!”

Tần Vọng Thiên vô cùng sung sướng khi Mộc Lăng đứng về phía mình, cơ mà, câu sau thì hơi có vấn đề đó, hại người ta chẳng biết nên cười hay mếu nữa.

“Phải lánh đến nơi nào đây?” Ân Tịch Ly hỏi, “Chúng ta nhiều người như vậy.”

”Trước tiên cứ giải tán binh mã.” Tần Vọng Thiên đề nghị, “Chúng ta chỉ cần giữ vài người cùng một ít quân binh, còn lại thì quay về địa điểm đóng quân lúc đầu.”

“Ta đồng ý.” Ân Tịch Ly gật đầu.

Lúc sau, Vương Hi, Dã Lũng Kì cùng Hổ Vương đưa quân của họ quay về chốn đóng quân bao đầu. Tống Hiểu và Vương Trung Nghĩa thì dẫn quân về đồn Song Hồng.

Chỉ còn lại nhóm người Tần Vọng Thiên, nhân mã của Tu La Bảo và Hắc Vân Bảo là ở yên một chỗ.

Mười vạn quân đầu gỗ, chết hơn vài ngàn người. Số còn lại đều được cứu chữa kịp thời. Sau khi ý thức khôi phục lại trở thành những người dân bình thường, không còn nhớ gì về chuyện đã xảy ra. Vì vậy đều được trả tự do, trở về nguyên quán.

Quân Thịnh Thanh vừa rút đi chẳng bao lâu…

Mộc Lăng đã nhảy lên lưng Tần Vọng Thiên mà mè nheo, “Vọng Vọng, ta đói~ Từ tối qua tới giờ ta chẳng ăn gì cả.”

Tần Vọng Thiên đau lòng, Tư Đồ lại nhíu mày chê trách, “Ngươi nhìn ngươi đi, chẳng chút tiền đồ!”

Vừa trách mắng người bên kia xong thì người bên này đã giật giật tay áo hắn mà nói, “Tư Đồ…Ta…cũng thấy đói nữa.”

“Hả?” Tư Đồ đau lòng, vội nói, “Đói hả? Ta tìm gì cho ngươi ăn liền!”

Viên Liệt nhanh cho người đi nấu cơm. Đoạn, Tước Vĩ lại thảng thốt nói, “Bà nó, thiệt là linh hết sức!”

Mọi người quay lại, khó hiểu nhìn lão nhân gia, lão lại chỉ về phía Vân Thành, “Nhìn đi, tòa thành nứt ra rồi kìa.”

Cả bọn ngoái lại nhìn…nháy mắt, cả một tòa thành nguy nga liền đổ sụp xuống, mặt đất rung lên rồi nứt ra tạo thành một hố cát to thật to. Tiếng đất đá lở sụp khiến mọi người lạnh cả sống lưng.

Mộc Lăng giật mình nép vào trong lòng Tần Vọng Thiên, “Trời ơi, nếu lúc nãy mà không đi thì cả trăm ngàn người bị vùi thây nơi đó rồi!”

Đừng nói những người khác, ngay cả Tần Vọng Thiên cũng trán đầy mồ hôi nhìn Ân Tịch Ly.

Ân Tịch Ly lại chỉ mỉm cười gật đầu với y.

Đợi đến khi mặt đất yên bình thì trời cũng đã tối vãn.

Sau khi dùng bữa xong, Tần Vọng Thiên lại lo lắng tìm kiếm quanh phụ cận Man Quốc.

“Không biết Ngao Ô có bị đói không nữa?” Mộc Lăng nói.

”Sao có chuyện đó được.” Tư Đồ đáp, “Sa hổ vốn là loài chuyên sống ở sa mạc, nếu thức ăn không có sẵn bộ nó chẳng biết tự đi tìm sao?”

“Phải heng!” Mộc Lăng ngồi xổm xuống đất, Tần Vọng Thiên cũng ngồi xuống bên cạnh, lo lắng hỏi, “Mộc Mộc, có mệt không, vào ngủ một chút đi!”

“Không cần, ta phải đợi Tiểu Thanh về.” Mộc Lăng ngồi hai tay chống cằm. Tiểu Hoàng cũng tham gia vào hàng ngũ, thấp giọng nói, “Không biết Man Vương thế nào rồi, nếu Tương Vân sống lại thì hay quá!”

“Chết rồi sao sống lại được?” Mộc Lăng nhíu nhíu mày, “Trừ phi là giống Hạ Vũ ngủ say trong kén tằm năm đó. Chỉ có thể trông chờ vào kỳ tích mà thôi.”

“…Tuy những việc Man Vương làm có chút cực đoan thật, nhưng ông ta lại tình sâu như biển. Chuyện của ông ta và Tương Vân đúng là khiến người ta phải đau lòng mà.” Tiểu Hoàng thở dài, “Hy vọng Tương Thanh và Thịnh Nhi có thể bình an trở về.”

“Đúng vậy đó.” Cả bọn gật gù. Rồi bỗng….

“Ngao ~”

“Ở đây!” Tần Vọng Thiên cùng Tư Đồ nhanh nhẹn phi thân bay tới trước, thấy trong bóng đêm mờ mịt, hổ trắng đang điệu mèo nhỏ trên đầu, chậm rãi quay về.

“Ngao Ô!” Tần Vọng Thiên lớn tiếng gọi. Mộc Lăng nhanh tay nhanh chân bưng một chậu nước cùng tảng thịt lớn đến.

Ngao Ô chạy nước rút đến, gục đầu vào chậu uống nước. Hổ ta đã phải rong ruổi trong sa mạc suốt hai ngày trời, sắp chết khát tới nơi rồi ấy.

Miêu Ô cũng ké đầu vào uống nước cùng. Tiểu Hoang ôm lấy mèo nhỏ, giúp nó uống nước và ăn chút thức ăn.

Ngao Ô uống cạn hết chậu nước đầy, xơi sạch tảng thịt lớn, sau đó rất chi là bất lịch sự mà đi giải ra đất…xong xuôi đâu vào đó lại rít lên một tiếng, vẫy đầu ra hiệu cho bọn Tư Đồ mau đi theo nó.

Tần Vọng Thiên lập tức đi theo sau.

Ban đêm, bên trong sa mạc đứng gió, bốn bề vắng lặng, trời cao thì điểm đầy sao sáng. Mọi người chỉ có duy nhất một ý nghĩ, đó là phải tìm được Ngao Thịnh và Tương Thanh. Tất cả sẽ cùng nhau trở về và mãi không ly biệt nữa.

......

Tương Thanh ngủ rất lâu, mơ thấy giấc mộng rất vẹn tròn. Trong mộng, y và Ngao Thịnh cử hành đại hôn. Cả Lạc Đô đều đổ xô ra đường chúc mừng. Bên trong đám đông, Tương Vân và Man Vương đứng tay trong tay.

Hai người họ tặng cho y một đóa hoa màu đỏ thắm làm quà cưới, rồi lại rời đi.

Tương Thanh hạnh phúc đến bật khóc, sau đó….từ từ mở mắt ra. Giấc tỉnh. Mộng cũng tan.

Vừa mở mắt ra, y đã nhìn thấy Ngao Thịnh mỉm cười nhìn mình, lại còn dịu dàng lau đi vệt nước mắt còn vương nơi khóe mắt y, xót xa mà nói, “Thanh, đừng nữa khóc, ngươi mà khóc ta cũng sẽ khóc theo đấy.”

Tương Thanh mơ màng nhìn Ngao Thịnh, “Thịnh Nhi, sao ngươi lại đến đây?”

“Ngao Ô đã đưa ta tới.” Ngao Thịnh xoa xoa cằm y, cười nói, “Nó cùng Miêu Ô đã quay về tìm cứu viện rồi. Yên tâm đi. Đại ca nhất định sẽ tìm thấy chúng ta. Đúng rồi, sao ngươi lại tìm được chỗ này? Thật là đẹp!”

Tương Thanh mỉm cười, rất muốn kể rõ ngọn ngành nhưng lời lại thốt ra không được, sau một lúc mới đáp, “Umm…chẳng nói hết một lời được.”

“Vậy thì đừng nói.” Ngao Thịnh dịu dàng cúi xuống hôn y, “Tìm thấy là tốt rồi.” rồi lại nắm chặt lấy tay y, “Từ nay về sau, chúng ta không chia lìa nhau nữa!”

“Ừ!” Tương Thanh gật đầu, tựa vào ngực Ngao Thịnh, chỉ cần nghe thấy tiếng tim đập của hắn thôi cũng đã thấy thỏa mãn lắm rồi.

Hai người ôm chặt lấy nhau, nhìn màn sao trời đẹp lung linh, nói ít chuyện vụn vặt. Kể từ lúc chào đời đến giờ, chuyện nào vui vẻ đều kể hết cho nhau nghe, đồng thời cũng là nói cho Man Vương cùng Tương Vân biết. Ở tại Cõi Yên Vui này, hai người chỉ mong họ mang sang thế giới bên kia những hồi ức xinh đẹp.

Qua thật lâu, thật lâu…

Tương Thanh bỗng nói, “Có người đang xuống đây!”

Ngao Thịnh cũng đã nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu lên quả nhiên trông thấy một người đáp xuống.

“Đại ca!” Ngao Thịnh mừng rỡ.

Người xuống chính là Tần Vọng Thiên, trên người hắn còn mang theo cả dây thừng.

”Đệ đệ!” Tần Vọng Thiên cởi bỏ dây thừng chạy đến gần hai người, “Cuối cùng cũng tìm thấy rồi!”

“Ngao Ô đưa mọi người tới đây?” Ngao Thịnh và Tương Thanh đều đứng dậy.

“Bọn ta phải chạy đi chạy về hai lượt.” Tần Vọng Thiên cười nói, “Lần đầu tiên đến thì không có dây thừng, lại phải quay về, lấy tất cả dây lưng quần của binh tướng cột lại với nhau đấy.”

Cả hai không nhịn được mà bật cười.

Tần Vọng Thiên thấy Tương Thanh đôi mắt sưng đỏ, lại nhìn đến thi hài của Man Vương Và Tương Vân cũng thấy buồn bã lây, đoạn lại vỗ vỗ vai Tương Thanh.

Tương Thanh mỉm cười, ý bảo mình đã không sao rồi.

“Chúng ta đi thôi.” Tần Vọng Thiên nói, “Tất cả mọi người đang chờ trên kia đấy.”

Ngao Thịnh gật gật đầu, nhìn Tương Thanh.

Tương Thanh quay đầu lại nhìn Man Vương cùng Tương Vân, trầm mặc một lúc lại đi đến gần, lấy một túi gấm trong ngực áo, mở lấy một đóa hoa khô màu đỏ ra.

Tương Thanh đặt đóa hoa lên trên ngực cả hai.

“Đây là cái gì?” Ngao Thịnh tò mò hỏi.

Tương Thanh lắc lắc đầu, “Trước đây là Hạ Lỗ Minh đã tặng ta, hắn nói là hoa bỉ ngạn.”

“Hoa bỉ ngạn?” Tần Vọng Thiên thoáng có chút ngạc nhiên.

“Nghe nói hoa này có thể giải được bách độc. Chẳng biết có phải là sự thật không nữa.” Tương Thanh u sầu đáp, “Vì thấy hoa rất đẹp nên luôn mang theo trong người. Hôm nay, ta ngay cả một mảnh giấy tiền vàng bạc cũng không có, đành để hoa lại dâng cho phụ thân.”

Tần Vọng Thiên cùng Ngao Thịnh liếc nhìn nhau, Man Vương và Tương Vân đã an giấc ngàn, trong khi Tương Thanh lại chẳng thể lập được một tấm mộ bia, nên thương cảm là chuyện đương nhiên.

Tương Thanh quỳ xuống, cung kính cúi lạy hai ngươi ba lạy, “Cha….Man Vương, con đi đây. Kiếp sau, hai người nhất định phải hạnh phúc bên nhau.”

Chốc sau, Tương Thanh đứng lên, cùng Ngao Thịnh và Tần Vọng Thiên leo lên dây thừng, rời khỏi động Nhật Lạc.

Mộc Lăng vừa thấy Tương Thanh và Ngao Thịnh đều bình an, liền vui sướng chạy đến tay bắt mặt mừng.

Tương Thanh ngẫm nghĩ, lấy một mảnh vải trắng viết vài dòng, “Ta đã thoát hiểm. Đừng cứu. Đa tạ.”

“Cái này để làm gì?” Mộc Lăng khó hiểu hỏi.

“Viết cho người đã đưa ta tới đây. Ngày mai cô bé ấy sẽ đưa người đến cứu ta, vì không  muốn gây thêm phiền hà gì nữa nên ta phải nhắn lại một tiếng.” Tương Thanh đáp.

Mọi người gật gật đầu. Tư Đồ dùng một thanh đao ghim mảnh vải kia lên trên vách núi, như vậy vừa liếc mắt là có thể nhìn thấy được.

Tương Thanh cùng Ngao Thịnh ngoảnh đầu nhìn núi Nhật Lạc lần nữa rồi mới cùng mọi người xoay người bước đi.

Trở về thành Song Hồng, Ngao Thịnh hạ lệnh khời hành, ngày đêm lên đường quay về Lạc Đô, đồng thời cũng không quên cho thủ vệ tức tốc chạy về báo tin cho Quý Tư – Thịnh Thanh chẳng tốn một binh một tốt, đại thắng quay về!

......

Sáng sớm hôm sau, sa mạc lại nổi bão cát.

Gió lớn cuốn bay đi mấy mảnh vải có viết lời nhắn của Tương Thanh đi, rồi biến mất ở trong biển cát vàng.

Bên trong bão cát lại vang lên tiếng chuông bạc leng keng.

“Tiểu Tam, nhanh lên!” Tiểu nha đầu ngồi trong xe thúc giục, trong tay lại ôm một vòng dây thừng thật lớn, bên cạnh lại là thức ăn cùng túi nước, “Nếu ca ca xinh đẹp khát nước và đói bụng thì sao hả!”

“Đã biết rồi tiểu thư.” Tiểu Tam lại thúc roi cho sơn dương chạy tới bên vách núi.

Hai người thân thủ cũng không tồi, Tiểu Tam ôm dây thừng đi trước, còn tiểu cô nương lại mang thức ăn và nước uống theo sau, thoáng chốc đã đến cửa động.

Tiểu Tam thả dây xuống, quay đầu lại hỏi, “Dây thừng này có đủ dài không đó cô ơi?”

“Chắc là đủ mà!” Tiểu nha đầu đáp, “Hơn một ngàn trượng mà còn chưa đủ dài hả? Phụ thân nói, nếu là còn chưa đủ dài, thì ca ca xinh đẹp nhảy vào trong đó chắc chắn sống không nổi.”

“Chắc là đã chết toi rồi?” Tiểu Tam bĩu môi.

“Phi!” Tiểu nha đầu tức giận, “Miệng quạ đen!”

“Thả dây xuống rồi.” Tiểu Tam tay túm một đầu dây, nhíu mày nói, “Không có động tĩnh gì hết.”

“Ngươi chờ một chút thì chết sao.” Tiểu nha đầu nói xong, cũng giúp một tay giữ chặt lấy một đầu dây, “Ngươi nắm chặt chút, đừng buông tay!”

“Có khi nào chúng ta cũng bị kéo xuống dưới đó luôn không?”

“Ngươi đừng có ngốc như thế, ca ca xinh đẹp võ công cao như vậy mà…Úi~!” Tiểu nha đầu đột nhiên cảm thấy dây thừng bỗng nặng hơn.

“Thật sự leo lên kìa!” Tiểu Tam cũng giật mình, cố giữ chặt dây thừng, “Tiểu thư, cô qua bên kia đứng đi. Kẻo lại bị lôi xuống dưới đó bây giờ.”

“Đời nào!” Tiểu nha đầu cũng hỗ trợ một tay.

Chốc sau….chỉ thấy không phải một, mà đến hai người cùng leo ra khỏi miệng hang.

“Ca ca…” Tiểu nha đầu giương mắt lên nhìn hai người, vừa định gọi thì lại ngẩn người ra.

Sau một lúc, tiểu nha đầu giật giật tay áo Tiểu Tam, “Ai ai~Tiểu Tam, hình như ca ca xinh đẹp trông khang khác?”

“Tôi cũng thấy vậy đó.” Tiểu Tam nhỏ tiếng đáp, “Cái ông bên cạnh hắn là ai? Sao người máu me không vậy.”

“Chắc là sau khi vào trong đó thì liền biến dạng!” Tiểu nha đầu cau mày nói.

“Còn biến thêm ra một người nữa?” Tiểu Tam trợn tròn mắt ra.

“Kệ đi. Miễn đẹp là được rồi!” Tiểu nha đầu vội đưa thức ăn và nước uống cho hai người, “Ăn đi?”

Hai người nhìn nhìn cô bé, nói tạ ơn rồi nhận lấy.

Tiểu cô nương ngồi xổm xuống bên cạnh, vừa nhìn hai người ăn vừa hỏi, “Ca ca xinh đẹp, hai người định đi đâu? Ta đưa hai người ra sa mạc nhé?”

Hai người nhìn đối phương. Người này nắm lấy tay người kia, hỏi, “Muốn đi đâu?”

“Tùy ngươi.”

“Ta cũng vậy.”

Tiểu nha đầu nhìn nhìn hai người, “Hay là đến làng của ta đi!”

“Làng của cô bé trông thế nào?”

“Rất là đẹp!” Tiểu nha đầu cười đáp, “Có hoa có cỏ, người trong làng lại tốt bụng, sáng thì ra đồng cày cuốc, tối ra vườn ngắm sao, mọi người thường tụ hội lại để ăn uống nhảy múa. Vui lắm đó!”

Hai người lại nhìn nhau rồi cùng gật đầu, “Được…Vậy cùng đến đó!”

Tiểu nha đầu vô cùng vui vẻ, lại nhác thấy ca ca xinh đẹp tựa đầu lên vai người nam nhân kia, tay hai người lại đan vào nhau. Cô bé nghĩ, có lẽ nam nhân này chính là người mà ca ca xinh đẹp đã nhắc tới, người ca ca yêu nhất, và ước hẹn sẽ mãi mãi không chia lìa.

......

Xa xa phía trời tây.

Một cỗ xe ngựa bon bon chạy trên đường, phía trước là thôn xóm vương vít khói bếp….bên cạnh lại là một đàn ngựa đông đúc.

Vạn Qua ngồi ở trong xe, nhìn người đang đánh xe là Hạ Lỗ Minh.

Hai người còn bị thương, dây thừng vẫn buộc tay cả hai lại với nhau.

“Ngươi không trách ta thật hả?” Vạn Qua e dè hỏi.

“Sao lại trách ngươi?” Hạ Lỗ Minh cười nói, “Ta đã nói rồi mà, khi nào mọi chuyện kết thúc, chúng ta sẽ cùng nhau làm lại từ đầu.”

Vạn Qua hạnh phúc mỉm cười, lấy dược vật Tư Đồ đã đưa ra, bỏ một viên vào miệng mình, một viên khác thì nhét vào miệng Hạ Lỗ Minh.

”Thuốc của Mộc Lăng thật sự có công hiệu.” Hạ Lỗ Minh bật cười, “Sau khi uống được hai ngày đã thấy khỏe hơn rất nhiều, những vết thương trên mặt cũng lành hẳn.”

”Ai bảo ngươi lại mang bỉ ngạn hoa tặng cho người khác làm gì?” Vạn Qua hờn trách, “Nếu có đóa hoa kia thì mặt ngươi đã lành hẳn luôn rồi. Ta phải cực khổ lắm mới tìm được, vậy mà ngươi lại đi tặng cho người khác.”

“Ngươi có từng nghe thấy một truyền thuyết này chưa?” Hạ Lỗ Minh thản nhiên nói, “Khi ta lạc trong sa mạc, có một lão nhân từng kể với ta.”

“Là truyền thuyết gì?” Vạn Qua hiếu kì.

“Bỉ ngạn thì màu đỏ, còn một loại hoa màu trắng khác tên là Vãng sinh.” Hạ Lỗ Minh đáp, “Ta chưa từng nhìn thấy nhưng nghe nói, nếu hai loại hoa đó mà đặt cạnh nhau thì sẽ có thể cải tử hồi sinh.”

“Bỉ ngạn vãng sinh rồi cải tử hồi sinh, hay là đầu thai chuyển thể mới đúng?” Vạn Qua bật cười.

Hạ Lỗ Minh chỉ biết lắc đầu, lúc này, đoàn ngựa đông đúc kia đã ở ngay trước mặt.

Vạn Qua bước lại ngồi xuống bên cạnh gã, cởi bỏ dây buộc tay hai người ra.

“Ngươi không sợ ta chạy sao?” Hạ Lỗ Minh nhướng mày hỏi.

“Ngươi chạy không được.” Vạn Qua nắm lấy tay gã, “Sau này nghĩ cũng đừng hòng nghĩ!”

......

Nửa tháng sau, quân đoàn Thịnh Thanh đã quay về Lạc Đô.

Ngao Thịnh cùng Tương Thanh dẫn đại quân đi vào trong thành. Dân chúng đổ xô ra hết trên đường lớn đón mừng đoàn quân. Cả kinh đô như chìm trong niềm hân hoan vui sướng.

Sau khi trở về, Ngao Thịnh liền hạ lệnh giải tán một nửa binh mã. Mọi người được ban thưởng, về quê làm nông. Ngao Thịnh cần mẫn chăm lo việc nước, nửa năm sau thành thân quyến với Nam Quốc. Mạc Bắc to lớn như vậy cũng đều trở nên phồn thịnh. Thịnh Thanh mưa thuận gió hòa, nghênh đón hưng vinh.

Nửa năm kế tiếp, Ngao Thịnh cùng Tương Thanh cử hành đại hôn, cả nước mừng quốc khánh.

Hắc Vân Bảo cùng Tu La Bảo hội họp cùng chúng thần văn võ trong triều ăn cưới đến những ba ngày ba đêm. Tước Vĩ bị Ngao Thịnh sống chết kéo đến làm người chứng hôn.

Hai người trải qua bao sóng gió cũng thành thân bằng quyến thuộc. Tương Thanh tuy không thấy tự nhiên nhưng vẫn đồng ý nghe mọi người gọi mình là hoàng hậu. Ước mong lớn nhất của Ngao Thịnh là được cưới Tương Thanh vào cửa cũng đã thành hiện thực.

Trước lúc vào động phòng, Văn Đạt hối hả chạy đến đập cửa dâng lên cho Tương Thanh một chiếc hộp, “Phu tử...... Không phải, hoàng hậu......”

Tương Thanh thở dài, “Nếu không quen thì cứ gọi là phu tử đi. Có chuyện gì vậy?”

“Dạ, có hai người đưa một chiếc hộp đến, nói là quà mừng người và Hoàng thượng đại hôn.”

Tương Thanh khó hiểu, “Là ai?”

Văn Đạt lắc đầu, “Nô tài không biết. Là do Ân tướng nhận đấy. Ngài ấy mặt mày hớn hở nói là phải đưa ngay cho người ạ.”

Tương Thanh và Ngao Thịnh đều thấy nghi hoặc, vội mở nắp hộp ra…Bên trong là một đóa hoa màu đỏ thẫm, vô cùng tinh xảo diễm lệ.

Tương Thanh bật dậy khiến chiếc hộp rơi xuống đất. Văn Đạt nhanh tay chụp được. Tương Thanh lại vụt chạy ra ngoài. Ngao Thịnh hớt hải đuổi theo vợ yêu.

Đến cửa hoàng cung, chỉ thấy Ân Tịch Ly và Viên Liệt mặt mày phấn chấn đứng ở đấy.

“Người đâu rồi?” Tương Thanh khẩn trương hỏi.

Ân Tịch Ly vươn tay chỉ ra hướng xa xa.

Tương Thanh giương mắt nhìn, thấy ở tít đằng xa là hai bóng người, một người áo trắng một kẻ áo đen, tay trong tay rảo bước đi.

......

Màn đêm buông xuống, Tương Thanh cẩn thận đặt hoa và hỉ phục vào trong rương bằng gỗ đàn hương rồi đóng nắp lại.

Từ đấy về sau, đôi bạn trẻ thường xuyên nhận được những lễ vật vô cùng xinh đẹp thú vị.

Tương Thanh cũng an tâm hơn, tâm tình cũng thư thả sướng vui, mỗi ngày đều có thể cùng Ngao Thịnh cười đùa. Ngao Thịnh thì lại âm thầm cảm thán, Thanh của hắn càng lúc càng đáng yêu, như vậy riết rồi hỏi sao hắn còn lòng dạ nào mà lo chuyện triều chính đây.

Một năm sau, bỗng một ngày, Tước Vĩ gọi Tương Thanh đến, cùng y trò chuyện suốt một ngày một đêm, kể cho y nghe những chuyện xưa rất xưa.

Chuyện xưa kia rất dài cũng rất sống động, có lão cùng Ô Cuồng, có Ân Tịch Ly cùng Viên Liệt, cả Viên Lạc, Tề hoàng hậu và Tề Diệc….

Khi chuyện xưa đã hết, Tước Vĩ lại vỗ đầu Tương Thanh mà rằng, “Câu chuyện này vừa hào hùng vừa bi thương, không thể không được lưu truyền. Sau này, khi nào rỗi, hãy kể cho Ngao Thịnh nghe với.”

Tương Thanh gật đầu.

Ba năm sau, Tước Vĩ cùng Ô Cuồng  mỉm cười ra đi cùng ngày.

Mọi người quay về đưa tiễn. Hai lão nhân gia đã an yên mà đi.

Tiếp theo đó, dựa theo nguyện vọng của cả hai, đưa hai người đi hỏa táng, tro cốt được rải xuống vùng biển rộng phía đông nam Lạc Đô.

Năm năm sau, Quý Tư cáo lão hồi hương, cùng phu nhân quy ẩn điền viên. Diệp Vô Quy và Uông Càn Khôn đảm nhận chức tả hữu thừa tướng.

Năm năm tiếp theo sau nữa, Ngao Thịnh thoái vị, nhường ngôi cho Tề Tán.

Tề Tán hạ chỉ, quốc hiệu Thịnh Thanh giữ không đổi. Cũng từ đó Thịnh Thanh nghênh hưởng thái bình thịnh thế suốt hai trăm năm.

Ngao Thịnh cùng Tương Thanh rời khỏi hoàng cung, tiêu dao tự tại dạo chơi nhân gian, đến cuối thì đến ẩn cư ở một hòn đảo an tĩnh xinh đẹp.

Hắc Vân Bảo ở Thục Trung, Tu La Bảo nơi trời bắc, tràng ngựa cõi bờ tây, đảo thần tiên ngoài cực bắc, Cõi Yên Vui sâu trong đại mạc cùng với hòn đảo Mĩ Lệ nọ….sau khi trải qua bao đau khổ lại được an vui cùng nắm tay nhau đi giữa phồn hoa.

Kẻ nên duyên tay mãi trong tay

Vui say đi giữa cẩm hà thênh thang.

Người qua xin chớ vội cười

Thế gian còn lắm mộng trời uyên ương.

(Nguyên là hai câu “Uyên ương đồng bạch thủ, tương đắc tại trung hà. | Thủy khách mạc kinh tiếu, vân gian bỉ dực đa.” (鸳鸯同白首, 相得在中河 | 水客莫惊笑, 云间比翼多) tương truyền là của Mai Nghiêu Thần, một trong những nhà thơ hiện thực thời Bắc Tống.

 Ở đây vì không tìm được bản dịch nên mình đã tập tành biên thơ, bạn nào có ý kiến khác xin cứ tự nhiên chỉ bảo thêm:”>)

Bình luận

Truyện đang đọc