THỊT TRƯỚC YÊU SAU


Thật ra nếu bỏ qua tính đúng sai thì cái kết của Tụ Lí đau khổ hơn cô rất nhiều.
Nam Lâm là nghệ sĩ nổi tiếng lâu năm trong giới CV, số lượng tác phẩm và fan nhiều vô kể, còn Tụ Lí chỉ là người mới nổi lại còn nổi vì ké fame người khác.

Hiện tại, cô ta bị Nam Lâm tác độnh hai lần trước sau là rơi vào tình huống xấu hổ, không thể ké fame, sau này còn có thể nhận được kịch bản tốt hay không cũng khó nói.
Tóm lại, thái độ của Nam Lâm rất kiên quyết, ngoài việc cho thấy bản thân không muốn hợp tác với Tụ Lí thì cho dù anh đóng vai chính, Tụ Lí đóng vai phụ của phụ cũng sẽ từ chối.

Nếu sau này muốn chọn vai lồng tiếng thì chắc chắn các Kế Hoạch sẽ phải suy tính thận trọng.
Giới CV không phải nơi dựa mặt ăn cơm mà là dùng tác phẩm để nói chuyện, nếu không làm nổi kịch truyền thanh thì cơ bản coi như là mất chỗ đứng trong giới.
Hiện tại, sức ảnh hưởng của Nam Lâm còn chưa tới nỗi một tay che trời, không đến mức làm Tụ Lí mất chỗ đứng.

Chỉ cần cô ta chịu tỉnh lại rồi làm cho tốt, không dùng lối tắt dựa dẫm ké fame người khác mà tập trung vào việc lồng tiếng thì sau này vẫn có cơ hội làm ra tác phẩm hay.
“Nghiêm Tiểu Chân! Mấy giờ sáng mai cậu lên tàu?” Chung Tình cũng thu dọn xong, mệt phờ nằm vật ra giường ồn ào.
“10 rưỡi.” Nghiêm Chân vẫn đang thu thập ở bên dưới, không ngẩng đầu lên hỏi lại: “Cậu mấy giờ?”
“Tớ sớm hơn cậu xíu thôi, mai hai đứa mình cùng đi nhé.” Chung Tình trở mình, ghé vào lan can nhìn về phía cô bạn cùng phòng khác: “Chị đại thì sao? Cũng ngày mai hả?”
“Không, tớ 27 mới về quê.” Thích Hân Nhiên nói.
“Đùa à chị gái, vé tàu mấy ngày cuối năm bị bán hết từ tháng trước rồi.” Chung Tình nhìn cô với ánh mắt như nhìn kẻ ngốc: “Hôm trước cậu vẫn chưa mua thì giờ nào còn vé?”
“Tớ có bảo mua vé tàu đâu.” Thích Hân Nhiên nhìn cô ấy: “Tớ mua vé máy bay mà.”
Chung Tình: “……”
Vãi lìn, đây là khoe khoang! Tuyệt đối là khoe khoang!
“Gần đây cậu giàu thế, đã mời phòng ký túc xá mình ăn bữa thoát ế lại còn tổ chức tiệc ăn mừng cho mấy đứa trong câu lạc bộ, ấy vậy mà vẫn còn tiền mua vé máy bay cơ?” Cô ấy chưng biểu cảm mình mới là đứa ngốc ra hâm mộ nói.

“Không phải tớ mua.” Thích Hân Nhiên mím môi: “Là bạn trai đặt cho tớ.”
Nói tiếp thì cũng hơi ngượng.
Ban đầu cô cũng không định mua vé máy bay, đợt trước cô bận quá nên quên đặt vé tàu, đến khi nhớ ra thì đã hết sạch vé.

Dù sao Tết nhất không thể không về nhà, cô đành cắn môi chuẩn bị đặt vé máy bay, có điều giá cả thật sự quá…… Đau ví, thế là cô thuận miệng hỏi Ngụy Nam xem nhân viên trong ngành có ưu đãi giảm giá gì không.
Ai ngờ anh bảo có vé miễn phí, đấy là ưu đãi hàng năm của nhân viên, bảo cô gửi thông tin cá nhân sang rồi anh đặt giúp cho.
Được thôi, vậy thì gửi cho anh đặt.
Lúc ấy cô không nghĩ quá nhiều, gửi đi chưa đến nửa tiếng thì điện thoại cô đã nhận được tin nhắn đặt vé thành công.

Thời gian cất cánh được anh chọn rất tốt, hơn 11 giờ sáng, cô không cần phải dậy sớm để kịp chuyến bay.
Mãi sau đó, trong lúc vô tình lên mạng tìm kiếm xem tiếp viên đặt có ưu đãi thật không mới phát hiện chính mình bị lừa —— đúng là có vé miễn phí, nhưng chỉ giới hạn là vợ/ chồng hoặc bố mẹ con cái của tiếp viên hàng không, với quan hệ hiện tại của họ thì đương nhiên là không dùng được.
Dù gì một vé máy bay hơn một nghìn tệ lận.

Tuy rằng bình thường hai người đi ăn hay hẹn hò thì phần lớn anh là người trả tiền, nhưng phần chi tiêu cá nhân này cô cảm thấy vẫn nên phân biệt rõ, bèn lập tức trả tiền cho anh.
Nhưng mà người nào đó không chịu nhận, anh nói rằng mình đã dùng voucher ưu đãi mua, còn ưu đãi chiết khấu bao nhiêu thì là chuyện bí mật không tiện tiết lộ, không thể báo rõ cho cô biết là bao nhiêu tiền.
Đẩy tới đẩy lui mãi, cuối cùng kéo dài vượt qua 24 giờ chuyển khoản nên tự động trả về cho cô, tóm lại không thể giải quyết được gì.
Chung Tình: “……”
Vãi chưởng! Khoe ra xong còn muốn thể hiện tình cảm nữa! Gâu độc thân tức lắm à nha!
“Vậy nửa tháng này cậu định ở đâu?” Nghiêm Chân xen miệng hỏi một câu.
“Xì, thế mà cũng phải hỏi?” Không chờ người trong cuộc mở miệng, Chung Tình cười lạnh trả lời giúp cô: “Đương nhiên là tới nhà bạn trai rồi.”

Thích Hân Nhiên: “……”
Cô còn định giả vờ tới nhà Ôn Thời mà…… Khụ, xem ra có giấu cũng không được.
“Chẹp chẹp, mấy đứa yêu đương có khác, một người thì sống cạnh nhà bạn trai, một người thì vào ở với bạn trai luôn, quá đỉnh quá đỉnh.” Chung Tình rung đùi đắc ý quay về giường: “Thôi thôi đừng về đây nữa nhé, để tớ với Nghiêm Chân hưởng thụ ký túc xá hai người rộng rãi thoải mái đi.”
“Không không không, đi học vẫn phải về chứ.” Thích Hân Nhiên nghiêm túc đáp: “Từ chỗ anh ấy về phải dậy sớm vcl ý, mệt lắm.”
“Không sao, học kỳ sau cũng đâu có mấy tiết, bạn cứ yên tâm đi không trở lại.” Chung Tình nói: “Đỡ phải ở đây rải cơm chó ảnh hưởng tớ ôn tập.”
“Cậu định thi lên thạc sĩ à?” Thích Hân Nhiên ngẩng đầu nhìn cô ấy: “Cậu tính thi vào đâu?”
“Vào đây luôn.” Chung Tình đáp: “Vừa là đô thị cấp 1 lại là đại học trọng điểm, sau này tìm việc cũng dễ hơn.”
“Không tính về nhà ư?” Cô hỏi.
“Về nhà làm gì…… Về nơi xa xôi hẻo lánh đó á.” Chung Tình lắc đầu, thở dài: “Lúc trước vất vả lắm mới thi tới thành phố G thì giờ còn trở về làm gì.”
“Vậy bố mẹ cậu có biết không?” Thích Hân Nhiên nói.
“Tớ chưa nói, định sang năm thi đỗ xong rồi về nói cả thể.” Chung Tình trả lời.
“Một mình bên ngoài dốc sức làm vất vả lắm.” Quê quán của Nghiêm Chân cũng ở tỉnh ngoài nhưng mà là thành phố tỉnh đang phát triển tốt, cô ấy định sau khi tốt nghiệp sẽ về nhà làm việc: “Nhà phải tự thuê, chi phí sinh hoạt lại cao, bên cạnh cũng không có ai săn sóc.”
“Vất vả thì vất vả.” Chung Tình nói: “Tóm lại còn hơn vật lộn ở quê cả đời.”
“……” Thích Hân Nhiên không tiếp chuyện, tâm trạng phức tạp quay lại trước màn hình máy tính.
Thật ra tình huống của cô với Chung Tình không khác nhau là bao, quê quán cách khá xa, không có người thân bên cạnh, chỉ duy một điều hơn được cô ấy là có nhiều lựa chọn việc làm, cho dù đi hay ở cũng không quá lo lắng vấn đề thất nghiệp.
Hơn nữa, cô còn tìm được một anh bạn trai có cuộc sống, công việc ổn định ở đây.
…… Haiz.
Thật băn khoăn.
Thích Hân Nhiên vò tóc, trong đầu rối bời, cô dứt khoát tắt máy tính đi rồi lấy đồ vào phòng tắm tắm rửa.

Trước khi ngủ, cô gửi WeChat cho Ngụy Nam rằng mai anh có thể tới đón, sau đó ngả đầu ra ngủ luôn.
Kết quả ngày hôm sau không được ngủ no mắt mà bị cuộc điện thoại của ai đó gọi dậy, anh báo mình đang lái xe, chừng 10 phút nữa đến khiến cô hoảng tới mức suýt lăn xuống giường.
“Sớm thế ạ?” Thích Hân Nhiên mơ màng buồn ngủ nhìn xuống dưới, hai cô bạn cùng phòng đang ngồi trên vali ăn sáng: “Tối qua anh không ngủ được ư?”
“Ừ, không ngủ được.” Từ giọng nói có thể đoán ra tâm trạng của người bên kia đang rất tốt: “Anh cứ nhớ đến em.”
“…… Vậy sao anh không nhớ thêm lát nữa.” Thích Hân Nhiên vừa ngáp vừa xuống giường: “Em còn định ngủ đến 12 giờ rồi đi ăn trưa với anh cơ.”
“Nhớ quá nên muốn tới gặp em.” Ngụy Nam cười nói.
“Nhớ thì mở ảnh trên điện thoại coi.” Mặc cho anh dỗ dành thì Thích Hân Nhiên vẫn không chịu, cô vẫn chưa tiêu cục tức lúc mới dậy đâu: “Đừng cho là em không biết anh đã lén chụp rất nhiều anh dìm.”
“Có phải định nghĩa ảnh dìm của tụi con gái các em là chưa tạo dáng không?”
“Là mấy bức ảnh không miêu tả trung thực vẻ đẹp của bọn em ấy.” Cô đáp: “Nói đơn giản thì là chụp xấu em.”
Ngụy Nam tỏ vẻ không phục: “Anh cảm thấy em trong ảnh giống em bên ngoài mà……”
“Anh lặp lại lần nữa?” Thích Hân Nhiên cắn răng nói.
“…… Đẹp giống nhau.” Để được sống tiếp, người nào đó bổ sung thêm.
“Hừ.” Thích Hân Nhiên vào phòng vệ sinh rửa mặt, bật loa ngoài rồi để điện thoại lên bồn rửa tay, một bên đánh răng một bên lúng búng nói: “Cái đồ dẻo miệng.”
“Nói thật em cũng không tin, người đâu mà khó chiều.” Ngụy Nam thở dài: “Nhưng mà cứ theo tiêu chuẩn của bọn em thì chắc chắn tất cả ảnh trong máy anh đều là ảnh dìm hết.”
“Vì sao?” Cô hỏi.
“Bởi vì trong mắt anh thì ảnh cũng chẳng đẹp bằng người thật.”
“……” Mới nửa tháng không gặp thôi, rốt cuộc cái tên này kìm nén không biết bao nhiêu lời cợt nhả đây: “Anh đang lái xe thì đừng gọi nữa, cúp nhé.”
Dứt lời cô bỏ ngoài tai lời kháng nghị của ai kia, dứt khoát cúp điện thoại rồi tiếp tục đánh răng.
Đến khi ra ngoài, Chung Tình và Nghiêm Chân đã ăn xong bữa sáng, thấy cô ra thì đều không hẹn mà cùng nở nụ cười đểu.
“Gì đấy.” Thích Hân Nhiên giả vờ như không hiểu treo khăn mặt, ngồi xuống bàn soi gương bôi kem dưỡng da: “Hai cậu vẫn chưa đi cho kịp chuyến tàu hả?”
“Chưa tới giờ, không phải gấp.” Chung Tình cười hì hì: “Nghe nói lát nữa bạn trai cậu sẽ đến đón à?”
“…… Ừ.” Ban nãy cô không nên mở loa mới phải: “Làm sao.”
“Thế chúng tớ có thể gặp một chút không, hì hì.”

Vậy chẳng sao, bạn cùng phòng coi như là người nhà, thích gặp thì gặp thôi.
Nhưng cũng lạ: “Chẳng phải lần trước cậu đã gặp rồi còn gì?”
“À thì……” Nghiêm Chân rụt rè giơ tay: “Tớ chưa gặp.”
Biểu cảm trên mặt vô cùng chính trực, tuyệt đối không có ý tứ muốn thu thập tư liệu sống để sáng tác.
“À.” Thích Hân Nhiên miễn cưỡng tin tưởng cô ấy: “Vậy đợi một lát đi, chừng 10 phút nữa anh ấy đến.”
Thiếu nữ họ Chung và thiếu nữ họ Nghiêm lập tức gật đầu lia lịa, hai chân khép lại, chắp tay trước ngực, mặt mang nụ cười.
Ngoan ngoãn ngồi chờ.jpg
Ngày nghỉ đầu tiên mọi người đều muốn về nhà, có lẽ bị tắc đường nên khoảng 20 phút sau điện thoại cô mới chậm rãi rung lên.
“Anh đến dưới ký túc xá rồi.” Ngụy Nam bảo: “Em có cần anh lên xách giúp hành lý không?”
Bên kia lập tức có tiếng ồn ào “Muốn muốn muốn” giống như tiếng của hai cô gái.
“Làm sao thế?” Ngụy Nam buồn cười: “Bạn cùng phòng của em cũng chưa về nhà phải không?”
“…… Vâng ạ.” Cô nhìn hai đứa bạn cùng phòng đang đưa mắt ra hiệu đến mức xém rớt tròng mắt: “Anh đi lên đi, hôm nay nghỉ nên quản lý ký túc xá sẽ cho vào.”
Sau khi cúp điện thoại, hai cô bạn cùng phòng hồi hộp y như đang đứng chờ ngoài phòng sinh đi đi lại lại liên tục làm Thích Hân Nhiên cũng hồi hộp theo, thật sự muốn ra ngoài cửa chờ.
“Cốc cốc.”
Cuối cùng cũng chờ đến tiếng gõ cửa, hai cô bạn cùng phòng lại rén đến độ trốn phía sau chị đại, đẩy cô đi mở cửa.
“Anh tới…… Ưm.”
Cửa vừa bật mở thì cô đã bị người nào đó giữ cằm hôn một cái, tiếng không lớn, nhưng phía sau còn có hai chúa tể tò mò đang đứng, Thích Hân Nhiên không quay đầu lại cũng có thể đoán được biểu cảm lúc này của họ ra sao.
Thế là trừng mắt cảnh cáo anh.
Sau đó lại nghe thấy tiếng hai cô gái cố tình đè thấp giọng mà thật ra chẳng có tác dụng vẹo gì từ đằng sau vang lên: “Oimeoi đẹp trai vãi!”
Thích Hân Nhiên: “……”
Có để yên cho người ta dạy chồng không?!
Còn anh chỉ cần cong môi cười dịu dàng là cô đã không giận nổi rồi..


Bình luận

Truyện đang đọc