THỊT TRƯỚC YÊU SAU


Đây là tình huống không nói thì không xong, Thích Hân Nhiên vội vàng đứng dậy, ra hiệu xin lỗi phải đi nghe điện thoại, chàng trai trông thấy bộ dáng đó của cô thì cũng đoán được bảy tám phần, chỉ mỉm cười nói không sao.
Cuối cùng đành phải vào WC.
“Alo?” Cô đóng cửa lại, khẽ gọi tên người ở đầu dây bên kia: “Ngụy Nam?”
Anh chẳng nói gì mà chỉ cười lạnh một tiếng.
Phản ứng đó làm Thích Hân Nhiên lạnh cả người, bất giác nhíu mày nói: “Anh sao thế……”
“Anh làm sao?” Giọng nói vẫn dịu dàng nhưng ngữ điệu lại lạnh băng: “Anh còn đang muốn hỏi em sao lại thế này đây.”
Trước đó luôn miệng nói mùng năm mùng sáu bố mẹ cô phải về quê tầm ba bốn ngày mới lên, hôm nay anh còn nghĩ cô ở nhà một mình liệu có buồn hay không, toan gọi điện thoại trò chuyện với cô một lát.
Cuối cùng thì sao?
Cuối cùng là mẹ cô nghe máy, bà không nói rõ cô đang ở đâu mà chỉ bảo đi ăn cơm với con trai của bạn, không rảnh nghe điện thoại của anh.
Tại sao ăn một bữa cơm lại không rảnh nghe điện thoại?
Còn “Con trai của bạn”?
Những lời này quả thực y xì đúc lúc mẹ lừa anh đi xem mắt.
Anh định hỏi lại gì đó thì đối phương đã thẳng tay cúp máy.
Được, anh chờ.
Chờ bạn gái anh tự mình nghe điện thoại giải thích cho anh nghe.
Nhưng đợi mãi, đợi tới một tin nhắn WeChat tránh nặng tìm nhẹ của cô.

Không hề giải thích mà hỏi anh rằng có chuyện gì.
…… Do cô cảm thấy không cần giải thích? Hay là lười phải giải thích?
Ngụy Nam khó thể hình dung được tâm trạng mình lúc bấy giờ, anh mất sạch kiên nhẫn gõ chữ, trực tiếp gọi cho cô.
“Sao mãi em mới nhấc máy thế? Sợ anh quấy rầy em hả? Không tiện nói chuyện thì cứ cúp luôn đi?”
“Không…… Em không hề!” Thích Hân Nhiên bị anh chặn họng suýt thì nói không nên lời: “Mới rồi em đang ở trong nhà hàng nên không nghe được……”
“Bởi vì em đang đi xem mắt với người ta nên mới không tiện nghe đúng không.” Anh lạnh nhạt khẳng định.
“Không phải xem mắt, tại mẹ lừa em tới, sao em có thể cùng người khác……”
“Chẳng phải em bảo hôm qua bố mẹ đã về quê rồi ư? Tại sao hôm nay lại đi theo mẹ em tới xem mắt?”
Cắt ngang từng câu, toàn lời chất vấn.
Trong lòng anh đè nặng một ngọn lửa không tên, mấy ngày nay nhung nhớ mà không thể gặp, thậm chí nghĩ đến cô lại thấy nôn nóng buồn bực.

Bấy giờ tất cả những thứ đó đều biến thành sự tức giận ngất trời, cuối cùng bùng nổ với người ở đầu dây bên kia.
“Ngụy Nam, anh có thể bình tĩnh nói chuyện được không!” Cô không chịu được cao giọng.
“Ồ, anh không bình tĩnh nói chuyện ư?” Ngụy Nam bật cười, giọng lại trầm xuống: “Thích Hân Nhiên, em giỏi lắm, chẳng nói chẳng rằng, cứ như vậy…… Anh chẳng thể phân biệt nổi câu nào em nói là thật, câu nào là giả, em bảo anh phải làm sao đây?”
“Em bảo anh nghe em giải thích!” Tính tình Thích Hân Nhiên khá nóng nảy, sau khi bị anh nói vài câu cũng gằn giọng: “Anh đừng chưa rõ tình huống rồi động tí là ghen tuông bậy bạ được không?”
Ngụy Nam bị những lời này chọc tức lồng lộn.
Ghen tuông bậy bạ?
Cô nàng này không hề hiểu điều trọng điểm mà anh muốn là gì.
“Thôi.

Nếu em không tiện thì đừng nói nữa.” Ngụy Nam ép bản thân phải bình tĩnh lại, giọng điệu đầy lửa giận khôi phục về vẻ lạnh nhạt: “Bây giờ anh sẽ đặt vé máy bay đến, chúng ta gặp mặt nói cho rõ ràng đi.”
Dứt lời, anh không hề do dự cúp máy.
“……” Thích Hân Nhiên nắm điện thoại, đầu ngón tay siết đến trắng bệch: “Khốn nạn.”
Lúc sau gọi lại đều là máy bận hoặc là tắt máy, cô gọi mười mấy lần đều nhận được kết quả như nhau.
Đây là tình huống trước kia chưa bao giờ từng có.
Chưa bao giờ từng có.
Trước nay anh đều dỗ dành cô, chưa từng từ chối yêu cầu nào của cô, có cầu tất ứng.
Tại sao lại trở nên như vậy?
Cô nghĩ rồi lại nghĩ, lửa giận trong lòng sớm đã bị dập tắt.
Chỉ còn lại sự căng thẳng và hoảng hốt.

Mùng bảy Tết hôm nay ông bà Thích xuất phát về quê, con trai phụ trách lái xe.

Sáng sớm mọi người đã xách túi lớn túi bé ầm ầm ra cửa, tiếng ồn ào làm Thích Hân Nhiên đang ngủ trong phòng cũng tỉnh theo, mở mắt ra mới phát hiện tối hôm qua cô cầm điện thoại rồi cứ thế ngủ quên mất, hiện tại máy…… Đã hết pin tự động tắt máy.
Ý thức tỉnh táo tức thì.
Cô lập tức rời giường tìm đồ sạc cắm vào, chờ nửa phút bật máy, nó liền dồn dập rung lên hai cái.
Đó là tin nhắn.
– Tới rồi.

Hẹn nơi gặp đi.
Không có xưng hô, không có trêu chọc.
Chỉ có mấy chữ đơn giản, ngay cả dấu chấm câu cũng có vẻ vô cùng lạnh nhạt.
Thích Hân Nhiên thoáng khó chịu, ép bản thân phải dời mắt.
Xem thời gian gửi đi đã gần nửa tiếng, có lẽ anh ngồi chuyến sớm tới, chắc hẳn nên tìm một chỗ để anh cất hành lý trước.
Cô do dự một lát, soạn tin nhắn gửi đi.
– Anh tới nhà của em đi? Có mình em ở nhà thôi.
Ngụy Nam trả lời rất nhanh, cứ như cầm sẵn điện thoại chờ cô.
– Ừ.
Thích Hân Nhiên gửi định vị cho anh, quay lại nhìn bộ dáng đầu bù tóc rối của mình trong gương thì không rảnh buồn bã nữa, vội vàng rời giường đi rửa mặt, trang điểm, thay quần áo.
Trong phòng bếp có bánh bao đã hấp chín kèm một chảo cơm rang, cô vừa gặm bánh bao vừa rang nóng lại chảo cơm nguội.

Nghĩ đến người nào đó có lẽ chưa ăn sáng, trời lạnh thế này, lát nữa anh đến có thể ăn chút gì đó cho ấm dạ.

Cô vừa rang xong tắt bếp thì chuông cửa vang lên.
“Đợi chút.” Thích Hân Nhiên lên tiếng, úp vung nồi rồi vội vàng chạy ra mở cửa: “Anh…… Đến sớm ha.”
Người đàn ông đứng ngoài cửa bọc kín mít đồ đen, nhìn thấy cô mới kéo khẩu trang xuống để lộ khuôn mặt tuấn tú trắng trẻo, ánh mắt lãnh lùng nhìn cô: “Ừ.”
Không khí có một thoáng đọng lại.
Cô mím môi không nói lời nào, dường như anh không hề sợ lạnh, đứng ngoài để gió thổi cũng không chủ động vào nhà.
Nếu là trước đây sau khi chia xa gặp lại, chắc chắn anh sẽ lao tới trước, ôm cô hung hăng hôn một lúc rồi mới buông tay.
Hiện tại……
“Anh vào nhà đi đã.” Thích Hân Nhiên cúi đầu, nghiêng người để anh vào nhà, đặt dép của em trai xuống bên chân anh: “Anh không mang hành lý à?”
“Đặt ở khách sạn.” Ngụy Nam vừa thay giày vừa nói, giọng điệu lạnh nhạt, thờ ơ mang theo sự xa cách khiến cả người cô rất bức bối.
“Thật ra anh cũng có thể ở nhà em mà.” Thích Hân Nhiên thử nói: “Trên tầng còn phòng cho khách……”
“Không được đâu.” Ngụy Nam liếc nhìn cô: “Anh tới nói chuyện với em chứ không phải muốn ngủ em.”
“……” Thích Hân Nhiên bị những lời này của anh làm cho cứng họng, đột nhiên túm lấy tay anh: “Anh có ý gì.”
Chẳng lẽ cô bảo anh đến nhà mình là vì muốn ngủ với anh ư?
Anh nghĩ thế về cô à?
Hết chương 54.


Bình luận

Truyện đang đọc