THỜI KHẮC PHÒNG SÓI


Thành bồn tắm trơn không tựa được, hơn nữa hai cánh tay lại bị Lang Tĩnh Phong siết lấy, nhìn qua động tác cố gắng đứng dậy của Bạch Nguyễn chỉ như vặn vẹo vài cái trong lòng Lang Tĩnh Phong.
“Được rồi, không làm nữa.” Lang Tĩnh Phong tựa cằm lên vai Bạch Nguyễn, không tận hứng cọ cọ, nghĩ thầm lần sau phải trói Bạch Nguyễn bằng dây thừng mới được, lần này thật là chẳng đâu vào đâu.
Sau đó không gọi chồng sẽ không cởi dây thừng… Lang Tĩnh Phong liếm môi, càng nghĩ càng hứng khởi, phải sấn tới từng bước lau một móng vuốt sói không sạch sẽ trên người Bạch Nguyễn, tiếp tục dùng cách mà dã thú để lại mùi, mạnh mẽ đánh dấu, chiếm hữu.
Còn hai ngày nữa là hắn ở nhà Bạch Nguyễn được nửa tháng, chờ qua hai ngày nữa ra khỏi cửa nhà Bạch Nguyễn, cơ hội thân thiết như thế này cũng khó tìm, cho nên thừa dịp trước mắt thiên thời địa lợi nhân hòa chiếm hết mấy thứ phải chiếm, cắn tiểu bạch thỏ mấy miếng.
“Bôi lên người thầy…” Bạch Nguyễn hỏi được một nửa thì ngửi thấy, miệng khép lại câm nín trong nháy mắt, cơ bắp toàn thân căng lên như dây cung, đôi tai đỏ thấu hơi giật giật, giống như một con thỏ bị hoảng sợ.
“Còn hỏi”, Lang Tĩnh Phong cười một tiếng trầm thấp: “Thầy vừa làm cái gì, xuất ra khỏi người em thầy không biết sao?
Bạch Nguyễn xấu hổ vô cùng, chỗ bị ướt trên da rõ ràng là hơi lạnh, nhưng lại giống như dính axit làm cậu đau đớn.
“Em”, Bạch Nguyễn cắn răng, giãy dụa muốn ra ngoài rửa sạch vết bẩn trên người, nhưng trong lúc giãy giụa lại khiến những thứ nhơ nhớp kia càng dây ra nhiều hơn: “Em là đồ biến thái à?”
Lang Tĩnh Phong hưng phấn tận phổi, nói: “Dựa theo tiêu chuẩn của loài người, quả thật em rất biến thái.”
Hắn thản nhiên thừa nhận như thế, lại hoàn toàn không lấy làm xấu hổ, Bạch Nguyễn cũng không biết mắng thêm gì nữa, bởi vì ngại ngùng và hưng phấn cả lồng ngực nhiễm màu hồng nhạt, phập phồng dữ dội, áo ngủ nhăn nhúm ương bướng bám ở khuỷu tay, nói sao cũng không chịu cởi xuống nữa.
“Hôm nay không được rửa sạch “thuốc” em bôi cho thầy, Bạch Nguyễn ca ca.” Giọng điệu Lang Tĩnh Phong dịu dàng thủ thỉ, tức thì lại giống như chó dữ nghiến răng ken két thị uy ở bên tai Bạch Nguyễn, cậu nghe thấy âm sắc uyển chuyển kia mà ê hết cả răng, rụt cổ lại theo phản xạ tự nhiên.
Nói xong, Lang Tĩnh Phong giúp Bạch Nguyễn mặc lại đồ ngủ, hai tay vòng ra phía trước cài từng cái cúc áo, ánh mắt âm trầm hít ngửi mùi vị của Bạch Nguyễn tản mát ra trong lúc này, hắn khàn giọng nói: “Thầy Bạch à, trên người thầy đều là mùi của em… Lúc nào bên trong cũng có thể…”

“Câm miệng!” Bạch Nguyễn quay đầu trách móc hắn, lại bị Lang Tĩnh Phong thuận thế ngậm môi, chặn hết những lời răn dạy còn lại trở vào.
“Thầy Bạch” Nụ hôn vừa kết thúc, Lang Tĩnh Phong duy trì tư thế đặt một tay ở sau gáy Bạch Nguyễn, hỏi: “Thầy nhiều pháp thuật như vậy, không có cái có thể khống chế được em hả?
Tuy đây là một câu hỏi, nhưng giọng điệu lại chắc chắn, dường như cũng chẳng thực sự cần câu trả lời của Bạch Nguyễn.
Bạch Nguyễn rũ mắt không nhìn hắn, cứng rắn nói: “Không có.”
Lang Tĩnh Phong cười: “Biểu cảm này của thầy vô nghĩa quá.

”Nói xong, hắn nắm lấy bàn tay sau gáy Bạch Nguyễn lắc nhẹ, mang theo chút ý ác độc nói: “Chờ em thi đại học xong, em nhất định phải để thầy…”
“Không phải, thật sự không có pháp thuật có thể đối phó với em!” Bạch Nguyễn sợ hắn nói ra chuyện gì khiến mình đỏ mặt tim đập, vội vàng cắt ngang.
Thật ra nếu cẩn thận lật sách cổ Vân Thanh để lại cũng chưa chắc tìm được pháp thuật thích hợp, đánh không lại chả nhẽ lại không chạy thoát sao, nhưng miệng của Bạch Nguyễn rất chặt, cho dù đã lấp lửng làm nhiều chuyện không nên làm, ngoài miệng nửa bước cũng không nhường: “Nếu thầy có biện pháp, thầy đã trừng trị em từ lâu rồi, còn có thể để em làm… bậy như vậy?”
“Ừm ừm, vâng vâng, thầy bị ép buộc.” Lang Tĩnh Phong dung túng đáp lại, thân mật cọ chóp mũi Bạch Nguyễn một cái.
Sau hai ngày ở lì trong nhà Bạch Nguyễn làm bậy, cả thể xác lẫn tinh thần Lang Tĩnh Phong đều ăn no uống say, hắn lại biến trở về dáng vẻ mười tám tuổi rồi bị Bạch Nguyễn tống ra khỏi cửa.
Trước khi đi, Bạch Nguyễn lại kiểm tra bốn chiếc răng nanh nguyên hình của Lang Tĩnh Phong một lần nữa, thấy chúng đang yên đang lành mọc ngay ngắn, từng cái sáng bóng bén nhọn, lúc này mới yên tâm… từ sau khi thay răng vĩnh viễn, Bạch Nguyễn khi rảnh rỗi lại banh miệng Lang Tĩnh Phong ra nhìn răng, cũng là loại bỏ tâm bệnh.

Bạch Nguyễn đẩy chiếc vali chở đầy sách bài tập và bài thi ra cửa, dặn dò: “Sau này em đừng như vậy nữa.”
“Yên tâm, không thế đâu.” Lang Tĩnh Phong liếm đầu răng: “Thầy lại chẳng sợ em nữa.”
Bạch Nguyễn khoát tay: “Không phải chỉ nói chuyện này, ý thầy là sau này em muốn ra quyết định quan trọng gì, hãy bàn bạc với thầy trước, đừng mới nóng đầu lên đã quyết định.”
Lang Tĩnh Phong nhìn cậu thật sâu, không biết lớn nhỏ véo gương mặt rất đáng yêu kia một cái, nói: “Nhớ rồi, sau này chuyện gì cũng bàn bạc với thầy.” Nói xong, lại dẫn câu chuyện vào ngõ cụt: “Ba em ở nhà chỉ nghe mẹ em, sau này em cũng nghe lời thầy, xem như noi theo truyền thống nhà chúng ta.”
Bạch Nguyễn không hé răng, cũng chẳng phản bác, hiển nhiên là hai ngày nay đã bị chỉnh đến rõ mồn một rồi.
“Đi nhé thầy Bạch, khai giảng gặp sau.” Lang Tĩnh Phong nhận lấy tay xách vali, nhấc chân đi ra ngoài.
“Chờ một chút.” Bên ngoài rất nắng, Lang Tĩnh Phong lại ngại cầm ô, Bạch Nguyễn cầm luôn mũ bóng chày treo trên tường bên cạnh cửa đội nó vào cho hắn, cậu dùng sức chưa tới, vành mũ kéo rất thấp, Lang Tĩnh Phong cười nhạo cởi mũ ra, cúi người hôn trộm một cái vừa nhẹ vừa nông, đội mũ xong xuôi, xoay người sải bước ra cửa.
Năm phút sau, Bạch Nguyễn nhận được một tin nhắn wechat.
Lang Tĩnh Phong: “Nhìn xuống ngăn kéo đầu tiên ở bàn bên trái trong phòng sách.
Bạch Nguyễn đi phòng sách, mở ngăn kéo ra xem, bên trong nằm một xấp tiền thật dày.
Bạch Nguyễn: “Chuyện gì đây?”
Lang Tĩnh Phong: “Tiền ăn nửa tháng này đấy.”

Bạch Nguyễn loay hoay buông điện thoại xuống đếm, chuyển Lang Tĩnh Phong số tiền tương đương, nói: “Không cần em đưa tiền.”
Chuyện răng hàm vốn là do cậu mà ra, cho nên Bạch Nguyễn coi việc giúp Lang Tĩnh Phong thay răng là nghĩa vụ của mình, căn bản chẳng hề bận lòng chút tiền ăn này, vốn cậu chỉ có ý này, bên kia Lang Tĩnh Phong lại tự mình đa tình: “Dù sao cũng là người một nhà, cho nên ăn bữa cơm cũng chẳng cần trả tiền, là ý này hả?”
Bạch Nguyễn: “… Không phải.”
Lang Tĩnh Phong: “Không phải thì không nhận.”
Bạch Nguyễn đau đầu: “Vậy cũng không cần đưa thầy nhiều như vậy, một phần mười là đủ rồi.”
Lang Tĩnh Phong: “Vậy thầy giúp em hầm canh gà thêm vài lần bồi bổ cho em, em thích uống, được không thầy?”
Tóm lại nói kiểu nào cũng là vì không muốn Bạch Nguyễn chịu thiệt về mình, Bạch Nguyễn thấy số tiền không trả lại ngay được, đành phải ghi nhớ trong lòng, chuẩn bị để ý mua cho Lang Tĩnh Phong một ít đồ giá trị tương đương để trả lại cho hắn.
Kỳ nghỉ cuối cùng trước năm lớp 12 thoáng cái đã trôi qua, lớp 11 số 4 chính thức trở thành lớp 12 số 4, học kỳ mới bắt đầu, phòng học của mấy lớp 12 mới cũng được thống nhất chuyển lên tầng ba.
Hai ngày mới khai giảng theo thường lệ là kỳ thi đánh giá chất lượng, nửa kỳ nghỉ hè Lang Tĩnh Phong đều nằm trong sự giám sát của chủ nhiệm lớp, kế hoạch học tập hoàn thành cực tốt, kết quả thi cuối kỳ lại vượt lên vài bậc, lọt top 30 của lớp.
Thật ra sau kỳ thi cuối năm lớp 11, Lang Thiến một là muốn thực hiện lời hứa, hai là lo lắng đến đứa con trai nóng nảy này của mình trước khi bước vào lớp 12 không vui chơi một chút, có thể một năm này sẽ chẳng có sức, cho nên mới để cho Lang Tĩnh Phong buông thả.

Bà vốn đã chuẩn bị tâm lý cho con trai sau khai giảng sẽ bị đánh về nguyên hình, hoàn toàn không ngờ tới thằng nhóc này buông thả một kỳ nghỉ hè, thành tích không thụt lùi mà lại tăng lên, vui đến mức hận không thể bày tiệc rượu chúc mừng sớm.
Thừa dịp Lang Thiến đang vui vẻ, Lang Tĩnh Phong nói ra kế hoạch đã mưu tính từ lâu, tỏ vẻ mỗi ngày đi học tan học đều phải dành một giờ trên đường là quá lãng phí thời gian, muốn thuê phòng đối diện trường học.


Thật ra Lang Thiến cũng có suy nghĩ này, không chỉ vui vẻ ôm đồm chuyện thuê phòng, còn muốn sắp xếp bà Trương ở lại chăm sóc chuyện cơm áo gạo tiền của Lang Tĩnh Phong.
“Không cần đâu mẹ.

”Lang Tĩnh Phong xen vào giữa bà Trương đang chờ lệnh ở cạnh bên nháy mắt, nói: “Con cũng không có gì mà phải chăm sóc, ăn cơm con ăn ở căng tin, giặt quần áo dùng máy giặt.”
Hai hàng lông mày sắc bén của Lang Thiến nhíu lại, lo lắng: “Con có thể ăn được cơm ở căng tin à?”
Lang Tĩnh Phong nói lời trái lương tâm: “Cơm căng tin ở trường của con rất ngon, vừa vệ sinh, còn thuận tiện, cũng không cần ra khỏi cổng trường.”
Bà Trương cũng cười tủm tỉm phụ họa: “Vậy tôi cứ đi hai, ba lần một tuần, quét dọn vệ sinh.” Nói xong, quay sang Lang Tĩnh Phong, rất chiều lòng hắn bày tỏ: “Bà sẽ tới lúc trường cháu vào học.”.
“Vậy cứ quyết định như vậy đi, mẹ.” Lang Tĩnh Phong âm thầm giơ ngón tay cái lên với bà Trương.
Lang Thiến hành động rất nhanh, đêm hôm sau Lang Tĩnh Phong đã ở trong căn nhà mới thuê, là tòa nhà đầu tiên ở tiểu khu đối diện trường cấp hai, đối diện với cổng trường, khoảng cách gần đến mức đứng trước cửa sổ đã có thể nhìn thấy giáo viên và học sinh đang làm nhiệm vụ ở cổng trường.

Căn nhà có hai phòng một sảnh, một phòng ngủ một phòng sách, phong cách trang trí đơn giản sạch sẽ, phòng sách so với phòng ngủ thì rộng rãi sáng sủa hơn một chút, nhìn giống như là nhà chuyên cho học sinh thuê.
Lang Tĩnh Phong lấy được ba cái chìa khóa, cho bà Trương một cái để dăm ba hôm đến thu dọn quét tước, giữ cho mình một cái, cái còn lại đưa cho Bạch Nguyễn, biểu thị buổi trưa Bạch Nguyễn có thể đến ngủ trưa.
Bạch Nguyễn vô cùng xúc động nhưng không dám đi, sợ ngủ trưa lại khiến mông đau..


Bình luận

Truyện đang đọc