THỜI KHẮC PHÒNG SÓI


Lang Tĩnh Phong giả vờ lo lắng quay đầu đi chỗ khác mơ hồ nói: “Con không thích ai cả.”
“Còn không mau nói cho mẹ biết.” Lang Thiến xòe mười ngón tay bóng loáng gõ lên đầu hắn cười nói: “ Con không nói cho mẹ biết, mẹ liền móc hết tiền tiêu vặt của con.”
Lang Tĩnh Phong thực sự ngại ngùng: “Mẹ muốn con nói gì?”
“Hãy nói về việc yêu đương của con trước đi.” Lang Thiến hỏi câu hỏi mà bà quan tâm nhất, sợ rằng Lang Tĩnh Phong sẽ không trả lời, bà biết điều đó cũng dễ hiểu thôi.
“Tuổi thọ của con người ít hơn chúng ta hàng trăm năm, vài chục năm nữa cậu ấy cũng sẽ ra đi.

Mẹ biết con không muốn nghĩ đến sự thật tàn nhẫn như vậy nên chúng ta phải giúp con nghĩ về nó, mẹ con hỏi gì con cũng phải trả lời.”
Lang Tĩnh Phong dường như đã bị thuyết phục, bắt đầu thành thật thú nhận: “Đó là một yêu tinh.”
Lang Thiến thở phào nhẹ nhõm, hỏi câu quan trọng thứ hai: “Cậu ấy là người địa phương sao? Cậu ấy học đại học ở đâu? Con sẽ yêu xa hay sao? Con đã từng nghĩ đến điều này chưa?”
“Con nghĩ kĩ rồi.” Lang Tĩnh Phong gật đầu kiên định nói: “Con sẽ nộp đơn vào trường đại học địa phương và con có thể thi đậu.”
Lang Thiến nghĩ về vẻ mặt kiên quyết của con trai mình rồi thở dài trong im lặng.

Bà cũng là một con sói và bà biết rất rõ ràng về bản chất của loài sói, bản chất của những con sói bình thường là một vợ một chồng và rất chung thủy.

Những con sói yêu bị ảnh hưởng bởi khuynh hướng đạo đức của con người sẽ trở nên bướng bỉnh hơn ở phương diện này, thật khó để buông bỏ.
Xem như vậy có ý nghĩa gì, nhất định phải giúp tiểu tử ngốc này ngộ ra, Lang Thiến trong lòng thầm nghĩ.
Lang Thiến không vội tìm hiểu những vấn đề nhỏ nhặt như ngoại hình, hành vi và tính cách, bà biết Lang Tĩnh Phong kén chọn như thế nào.
Lang Thiến cân nhắc một chút, sau đó hỏi vấn đề quan trọng nhất: “Cậu ta là đồng tính sao?”

Lang Tĩnh Phong: “Anh ấy là trai thẳng.”
Lang Thiến gật đầu lại hỏi: “ Vậy cậu ta là yêu gì?”
Lang Tĩnh Phong mím môi thành một đường, trầm mặc một lát mới nói: “Là thỏ tinh.”
“Yêu tinh thỏ?” Một con thỏ tu luyện quá khó khăn, Lang Thiến cả đời chưa từng thấy yêu tinh thỏ, sợ hãi đến mức mặt nạ rơi xuống, ngồi thẳng người lên: “Vậy cậu ta không sợ con sao?”
Lang Tĩnh Phong lau mặt: “Anh ấy có sợ con.”
Khoảng một năm trước Lang Tĩnh Phong biết được Bạch Nguyễn sợ yêu khí sói trong mình, hắn đã luyện tập không ăn không ngủ, thức trắng mấy đêm, trong bảy ngày đã điều khiển được yêu khí.

Nhưng hắn sợ bố mẹ nhận ra có gì đó không ổn nên hắn chỉ luyện tập ở trường và tránh làm việc đó khi ở nhà, vì vậy cho đến bây giờ Lang Thiến vẫn chưa biết rằng Lang Tĩnh Phong sẽ kiềm chế được yêu khí của hắn.
Lang Thiến cười phá lên: “Giờ mẹ đã hiểu tại sao con lại mang theo một túi rau khi đi ra ngoài.

Thỏ trắng đẹp trai như vậy, con đang theo đuổi cậu ấy bằng cách đó sao? Tại sao con không mang theo 50 cân gạo và hai xô rau cho cậu ấy?”
“Mẹ!” Lang Tĩnh Phong nhìn mẹ mình với khuôn mặt đẹp trai một cách oán giận.
Lang Thiến xua tay: “Quên đi, quên đi, các con tiến triển đến đâu rồi?”
“Cũng không nhiều lắm.” Lang Tĩnh Phong rũ đầu xuống giống như chó bị dầm mưa: “Anh ấy không nhận quà của con, cũng không đồng ý khi con rủ anh ấy ra ngoài chơi.”
Lang Thiến vốn tưởng rằng hai người ít nhất cũng đã tiến triển đến mức hẹn hò vài lần, nhưng khi nghe thấy điều này bà lại sửng sốt: “Ngay cả hẹn trước cũng không được sao?”
Trên mặt Lang Tĩnh Phong tràn đầy ủy khuất: “Vâng.”
Lang Thiến nhìn hắn chằm chằm một lúc, sau đó vừa tức giận vừa buồn cười đẩy hắn ra mắng: “Con tự ngửi đi, xem con làm gì, con không ngửi được sao? Con không biết khống chế yêu khí trước mặt thỏ yêu à.

Ngay khi thỏ yêu ngửi thấy nó, thỏ yêu sẽ biết con là một con sói và con thậm chí không thể trốn tránh nó.


Con vẫn muốn hẹn hò với người như thế sao.”
“Con đã tu luyện thu hồi rồi.” Lang Tĩnh Phong thấp giọng lẩm bẩm, có chút không tin: “Anh ấy thu thập tà khí không tệ, con không biết anh ấy là thỏ yêu.”
Đây là sự thật.
Đứa con trai ngốc nghếch này, Lang Thiến lắc đầu thở dài: “Vậy con cũng chưa từng hẹn hò với ai, sao ngày nào cũng đi sớm về muộn?”
“Này…Mẹ đừng hỏi nữa.” Lang Tĩnh Phong do dự với vẻ mặt áy náy.
Mấy ngày nay hắn tới nhà Bạch Nguyễn, vừa vào cửa liền thay một bộ quần áo treo quần áo cũ lên giá.

Mỗi tối trước khi đi đều tắm rửa một cái, sữa tắm là hắn dùng qua ở nhà.

Sau khi tắm xong, hắn mặc bộ quần áo đã mặc từ trước về nhà để đảm bảo rằng trên người hắn không có mùi của Bạch Nguyễn — với một cặp bố mẹ có cái mũi đáng sợ, sẽ rất khó để nói dối.
Lang Thiến vỗ bàn: “Nói!”
Lang Tĩnh Phong cúi đầu xoa xoa ngón tay, trầm giọng nói: “Đồ vật đưa cho anh ấy mỗi ngày con đều để trước cửa nhà anh ấy, sau đó con ở quán cà phê đối diện nhà anh ấy chờ anh ấy về.”
Hai mắt Lang Thiến như đuốc cháy lên: “Xuống lầu xong làm sao?”
Ánh mắt Lang Tĩnh Phong lấp lóe: “Con đi theo.”
Lang Thiển trợn tròn mắt, suýt chút nữa bị hắn chọc giận: “Con điên rồi! theo dõi người khác là không tốt, con theo dõi cậu ta làm gì?”
“Mẹ!” Lang Tĩnh Phong cố nén cười, cẩn thận vặn vẹo cánh tay của Lang Thiến: “Con không phải kẻ bám đuôi.”
“Đáng ra người ta nên gọi cảnh sát bắt con.” Lang Thiến nhướng mày.
“Nếu con đã bị cậu ấy ghét bỏ, tốt hơn là nên luyện tập để kiềm chế yêu khí.


Có lẽ cậu ấy cũng sẽ đồng ý quay lại với con!”
Lang Tĩnh Phong vội vàng giải thích: “Con không phải, con chỉ đi theo anh ấy một lần, lúc anh ấy nổi giận thì con không đi theo anh ấy nữa, con chỉ đợi anh ấy dưới nhà và muốn nhìn anh ấy một chút… Ngoài ra, anh ấy không đồng ý với con vì anh ấy sợ con.”
Lang Thiến vẫn chưa thoát khỏi nhận thức rằng “con trai là kẻ theo dõi”, hung hăng trừng mắt nhìn hắn: “Sao lại thế?”
“Không phải, bởi vì chuyện khác.” Lang Tĩnh Phong gãi gãi đầu, hai mắt rũ xuống, hàng mi đen nhánh nhìn nghiêng có chút u sầu: “Con thích anh ấy đã lâu, cũng không dám để cho anh ấy biết.

Kỳ thi tuyển sinh đại học cuối cùng, con cũng lấy hết can đảm để nói chuyện với anh ấy, nhưng cuối cùng anh ấy … anh ấy mắng con, nói rằng con không thể ở bên anh ấy và con …” Lang Tĩnh Phong thở dài một hơi, say sưa biểu diễn: “Thật ra cũng khá lâu rồi, con rất bức bối.”
Khi Lang Thiến nghe thấy điều này, trong giọng nói của bà ấy có một chút kiên quyết: “Con có yêu cậu ta không?”
“Con nói ra thì mẹ đừng mắng con.” Lang Tĩnh Phong hít một hơi thật sâu, sau đó dùng giọng nói yếu ớt không hợp với hơi thở lớn tiếng nói: “Con… đã yêu thầy Bạch.”
Lang Thiến nhướng mi, vẻ mặt bình tĩnh xác nhận: “Bạch Nguyễn?”
Lý do bình tĩnh là vì câu trả lời này nằm trong phạm vi định sẵn của Lang Thiến, bà đã tiếp xúc với Bạch Nguyễn rất nhiều qua những lời của con trai trong một năm qua, vì vậy bà cũng có những suy đoán mơ hồ về vấn đề này, nhưng bà không tìm hiểu kỹ.

Vừa rồi khi Lang Tĩnh Phong nói với bà rằng cậu ấy 26 tuổi và đang làm việc ở khu vực địa phương, suy đoán đầu tiên hiện lên trong đầu bà là Bạch Nguyễn.
“Vâng.” Lang Tĩnh Phong ngồi trên sô pha nghiêng thân trên về phía trước, chống khuỷu tay lên chân và đầu gối, đau đớn vuốt trán và tóc ra sau nói: “Ngày con tỏ tình, con đã không thể kìm lòng được.

Con… con đã hôn anh ấy nhưng chỉ dừng lại ở hôn thôi.”
Lang Thiến nhất thời không nói nên lời, bà căn bản không biết nên làm thế nào với đứa con trai ngốc nghếch ngây thơ vô tội của mình!
Lang Tĩnh Phong nín thở, nhớ lại màn biểu hiện ngoan ngoãn nhiệt tình trên giường của Bạch Nguyễn tối hôm qua, trên mặt rốt cuộc hiện lên một vệt đỏ hiếm thấy thấp giọng nói: “Anh ấy rất tức giận, anh ấy cho rằng con là học trò của anh ấy, làm vậy với thầy là vô đạo đức.

Con nói với anh ấy rằng con sẵn sàng nghe lời anh ấy và chăm chỉ học tập vì con thích anh ấy, con nghĩ anh ấy sẽ cảm động nhưng anh ấy lại càng tức giận hơn.


Con không biết phải làm gì bây giờ, anh ấy thậm chí còn không muốn nhìn thấy con…”
Lang Tĩnh Phong đỡ trán, tóc trên trán xõa xuống che đi lông mày và mắt trông hắn càng u sầu hơn: “Mẹ đừng nhìn bề ngoài con yên ổn nhưng thật ra con đang phát điên trong lòng.”
Hắn không đóng một vở kịch như vậy để mua vui, hắn nghĩ rằng “sự từ chối tàn nhẫn của Bạch Nguyễn đối với bản thân” là một mắt xích rất quan trọng vào lúc hắn vừa tốt nghiệp trung học.

Lang Thiến nhất định phải chứng kiến.

Bởi vì theo cách này, Lang Thiến sẽ không bao giờ nghi ngờ liệu Bạch Nguyễn có dụ dỗ hay bày tỏ sự tán tỉnh với Lang Tĩnh Phong trong mối quan hệ giữa hai thầy trò hay không, và Bạch Nguyễn có thể vô tội về mặt đạo đức.
“Ôi, con thật là… ngu ngốc! Con thật là ngu ngốc!” Lang Thiến đột nhiên đứng dậy đi tới đi lui hai lần, hận không thể dạy dỗ được con.
“Thầy Bạch là thầy chủ nhiệm của con, cậu ấy coi trọng con vì con là học sinh, con liền cứ như vậy đi lên tỏ tình, mẹ có thể không đuổi con đi không?”
Vẻ mặt Lang Thiến mệt mỏi ngồi trên ghế sô pha rồi im lặng.
“Thật là liều lĩnh, đi tỏ tình còn dám hôn con nhà người ta.” Lang Thiển liếc hắn một cái: “Mẹ không có tát con là tốt rồi.”
Lang Tĩnh Phong trong lòng nói rằng con còn dám đè cả cậu ấy, nhưng hắn thì thầm và nói: “Con bốc đồng quá.” Sau khi tạm dừng, Lang Tĩnh Phong liếc nhanh Lang Thiến và hỏi nhỏ: “Mẹ, có phải là con thích thầy Bạch thì không hợp đạo lý không?”
Vẻ mặt đó khiến Lang Thiến lập tức nhớ đến cách Lang Tĩnh Phong chảy nước miếng trước những khúc xương đầy thịt khi hắn vẫn còn là một con sói nhỏ chỉ biết ăn thịt, không có nhiều bà mẹ trên thế giới có thể đối mặt với bộ dạng háo hức của đứa trẻ khi thèm ăn như bà.

Lang Thiến muốn nói thêm vài lời với Lang Tĩnh Phong, nhưng nhìn thấy hắn như vậy bà chỉ nuốt tất cả những lời sắp nói đến bên môi, xua tay nói với giọng điệu khinh thường: “Không có gì.”
“Yêu nhau là chuyện của con và nguyện vọng của con, chỉ cần hai người hạnh phúc là được, quy tắc như vậy rất nhiều… Hơn nữa bây giờ con đã tốt nghiệp rồi, không còn là học trò của cậu ấy, chỉ là cậu ấy chẳng yêu con.”
“Vậy con nên làm cái gì bây giờ?” Lang Tĩnh Phong nghe được lời này, hai mắt sáng lên.
“Ừm,” Lang Thiến trầm ngâm một lát, nói: “Ngày mốt sẽ có điểm, thầy giáo sẽ phải gặp gỡ phụ huynh, sau đó mẹ sẽ tìm cách tạo cơ hội cho hai người gặp nhau, hơn nữa con cũng đừng có lẽo đẽo theo sau cậu ấy nữa.

Con tán gái còn không biết thì lên mạng học đi!”
“Con hiểu rồi mẹ.” Lang Tĩnh Phong lịch sự trả lời, cố gắng nhịn cười cho đến khi cơ bụng đau nhức..


Bình luận

Truyện đang đọc