THỜI KHẮC PHÒNG SÓI


Một tên xấu xí giơ tay ra với Chu Hạo Thần, lộ ra hàm răng trắng bóng trên khuôn mặt xấu xí, cười nói: “Lấy ra.”
Chu Hạo Thần sợ hãi đưa túi tiền ra, bả vai run lên, giống như đang khóc.
Gió mang theo yêu khí khác nhau thổi tới từ một hướng khác, cái mũi nhỏ nhắn của Bạch Nguyễn không ngừng nhúc nhích, cố gắng phân biệt nguyên hình của năm tên côn đồ này.
….

Là yêu khí của loài ăn thịt, nhưng ngửi kỹ thì chỉ là loài yếu ớt, còn thoang thoảng mùi thịt thối và vị chua của bãi rác, giống như năm con chó hoang tập trung lại cùng một chỗ, cũng không biết có thành tinh hợp pháp hay không?
Mặc dù Bạch Nguyễn trời sinh sợ hãi yêu quái ăn thịt, nhưng mấy ngày gần đây cậu bị ngâm trong yêu khí của sói yêu, lúc này năm con yêu quái ăn thịt ở dưới tầng chót không hề dọa được cậu.

Bạch Nguyễn bình tĩnh lui về phía sau chỗ rẽ, lấy ra điện thoại đã được điều chỉnh về phương thức yên lặng gọi điện báo cảnh sát.
Đồng thời bắt đầu cởi giày.
Cởi giày, rút miếng lót tăng chiều cao 3cm từ tất trái và tất phải ra, rồi xỏ giày vào lại….
Vì giữ gìn tôn nghiêm thỏ mạnh mẽ, vóc dáng Bạch Nguyễn không cao, bình thường khi ra ngoài cậu sẽ nhét miếng lót tăng chiều cao vào giày, thế nhưng mang thứ này sẽ ảnh hưởng ít nhiều tới hoạt động, Bạch Nguyễn sợ để như vậy sẽ không tiện kéo Chu Hạo Thần chạy, liền lấy nó ra trước.
Một tên côn đồ đào sạch bóp tiền của Chu Hạo Thần, đếm số tiền đầy màu sắc trong tay, mặt hắn trầm xuống, quát mắng: “Mẹ nó chỉ có hơn năm trăm! Thao, nhà mày một lần phá bỏ dời đi nơi khác được đền bù mấy trăm vạn, muốn vay năm nghìn mà mày làm như vậy hả?”
Nói xong, hắn ta dùng xấp tiền giấy trên tay làm vũ khí đập vào đầu Chu Hạo Thần.

Chu Hạo Thần bị đánh trúng, không đau, nhưng rất sợ hãi, thân thể gầy nhỏ cuộn lại, giọng nói toàn là âm mũi lên tiếng cầu xin: “Tôi….

Tôi thực sự không có tiền, ba tôi không cho tôi tiền tiêu vặt, số tiền này là tiền tôi không ăn cơm mà tích cóp được trong tháng này, tôi cho các người toàn bộ, năm nghìn tôi thực sự không lấy được….”
“Không cho mày, mày không biết lừa lấy sao? Nói là phải đóng tiền học bổ túc? Nghe không hiểu sao?” một tên côn đồ đẩy Chu Hạo Thần vào tường, cởi thắt lưng vui vẻ nói với đồng bọn: “Tao nghe nói đánh người bằng cái này rất đau.”
“Đừng đánh tôi, xin mấy người!” Chu Hạo Thần run run lấy tay che mặt, ngồi dựa vào tường khóc không ra hơi: “Sau này mỗi tháng tôi sẽ cho mấy người năm trăm được chưa, mỗi tháng đều cho, xin các người đừng đánh tôi….”
Bạch Nguyễn núp sau chỗ rẽ, nghe thấy đoạn đối thoại trong ngõ nhỏ mà tức muốn xù lông, nhưng trong điện thoại luôn truyền tới âm thanh “Cuộc gọi bận, vui lòng chờ”, mắt thấy nếu đợi nữa thì học sinh của mình sẽ còn lại một cỗ thi thể, Bạch Nguyễn hạ quyết tâm, từ chỗ rẽ nhảy ra, phẫn nộ quát: “Mấy người! Đang làm gì!?”
Tên côn đồ cầm dây lưng đầu tiên là sợ co rụt lại, nhưng khi nhìn thấy ở đầu ngõ nhỏ chỉ có một người, khổ người cũng không lớn, liền vừa cười vừa mắng một câu thao.
Trên mặt Chu Hạo Thần toàn là nước mắt nước mũi, khóc tới mức tiếng la cũng thay đổi: “Thầy Bạch—-“
“Dừng tay lại hết cho tôi!” Thầy giáo Bạch từ trước tới nay tao nhã, lúc này lớn tiếng dọa người, cao giọng rít gào: “Ai dám động tới tôi, tôi sẽ giết chết người đó!”
Nói xong, mắt Bạch Nguyễn lộ ra sự sắc lạnh, sải bước đi tới chỗ bọn côn đồ, dáng vẻ giống như là một lời không hợp sẽ diệt hết mọi người ở đây.
Mấy tên côn đồ này đều là yêu, biết trên người không có yêu khí thì chính là con người, cũng có thể là đại yêu có thể thu phóng yêu khí tự nhiên.

Cho nên khi nhìn thấy thân thể nhỏ nhắn một đấm có thể đấm ngã của Bạch Nguyễn vậy mà còn dám kiêu ngạo như vậy, bọn họ lập tức hơi ngây ngốc, không dám có ý định ra tay.

Bạch Nguyễn tóm lấy lỗ hổng quý giá này, lập tức nắm lấy cổ tay Chu Hạo Thần, kéo thiếu niên đang mệt mỏi trên mặt đất về phía sau mình.

Bởi vì phải để dành tiền nuôi đám chó dữ này, nên thân thể Chu Hạo Thần nhẹ như lông hồng.
Dưới sự quan sát của năm con chó yêu, Bạch Nguyễn cắn răng ổn định tinh thần, hơi nâng cánh tay bảo vệ Chu Hạo Thần ở phía sau, lui từng bước ra ngoài ngõ nhỏ, loại yêu khí bén nhọn của loài ăn thịt trêu chọc thần kinh của Bạch Nguyễn, nhưng cũng không khơi lên nhiều sự sợ hãi.

Trong tình huống này, Bạch Nguyễn hơi cảm kích sự tra tấn ba ngày qua của Lang Tĩnh Phong, nếu không phải bị Sói yêu dọa đến chết lặng, lúc này bị năm con chó yêu nhìn chằm chằm mình nhất định sẽ mềm chần.
Bạch Nguyễn che chở Chu Hạo Thần lui ra sau vài bước, nhóm côn đồ bắt đầu phát giác Bạch Nguyễn là người miệng cọp gan thỏ, trong đó có một tên lên tiếng quát: “Đứng lại! Ai cho các người đi?”
Ngay sau khi giọng nói này kết thúc, những tên côn đồ khác cũng có động tác, trong đó có hai tên rút côn từ sau lưng ra.
Bạch Nguyễn thấy không lừa được, khuôn mặt nhỏ nhắn giả vờ hung dữ cũng biến thành sợ hãi, quay người đẩy mạnh Chu Hạo Thần: “Chạy! chạy! kêu người!”
Chu Hạo Thần sửng sốt, quay đầu nhanh chân bỏ chạy, Bạch Nguyễn nắm lấy cổ tay của Chu Hạo Thần, phát huy thiên phú chạy bộ của thỏ trắng nhỏ, cậu nhảy lên kéo hắn ra ngoài ngõ nhỏ, vừa chạy vừa khàn giọng gào thét: “Cứu mạng—-! Người đâu—-!”
Tiếng gầm gợn sóng hòa tan vào trong không khí, càng xa càng mỏng, khi chúng sắp biến mất, một tia sóng nhỏ bé đã lướt qua hàng nghìn lỗ tai con người và bị một lỗ tai sói cực kỳ nhạy bén bắt được.
Lang Tĩnh Phong đang trên đường về nhà lỗ tai y hơi hơi động, ánh mắt xoay chuyển, lập tức đi về phía âm thanh phát ra, một đôi mắt sói sáng rực trong đêm tối.
Không hề có chút chần chờ nào, Lang Tĩnh Phong lập tức quay người lại, mở ra đôi chân dài, bay qua một con phố và qua một bức tường như một cơn gió, theo con đường ngắn nhất để tới chỗ phát ra âm thanh, tốc độ mặc dù mau nhưng lại không hề phát ra tiếng động, giống như một con sói đang ẩn núp trong cánh đồng tối tăm để tập kích con mồi bất ngờ.
Bên kia, nhóm côn đồ trong ngõ nhỏ rốt cuộc ý thức được bọn họ bị hành động của Bạch Nguyễn lừa, liền chửi ầm lên rồi đuổi theo: “Thao! Mẹ nó! Vừa rồi là nó chỉ giả vờ thôi!?”
Thể lực của Chu Hạo Thần không tốt, bị Bạch Nguyễn kéo chạy về phía trước, thở hổn hển: “Thầy giáo Bạch….


Vù vù…..

thầy sẽ không đánh nhau sao?”
“Em thấy dáng vẻ của thầy có giống đánh nhau không!” nói tục đã là cực hạn! dưới chân Bạch Nguyễn như sinh gió, vừa liều chết túm Chu Hạo Thần chạy trốn, vừa điên cuồng gân cổ gào: “Cứu mạng cứu mạng cứu mạng!”
Hai người chạy ở phía trước, năm tên côn đồ không buông tha đuổi theo phía sau.

Chu Hạo Thần chạy trốn quá chậm, đoạn đường này nếu không dựa vào Bạch Nguyễn lôi kéo mới không bị đuổi kịp, cho dù Bạch Nguyễn là một con thỏ yêu nhanh nhẹn, nhưng sức lực còn kém hơn cả người thường, lúc này bị Chu Hạo Thần liên lụy thể lực cũng nhanh chóng tiêu hao, hơn nữa tốc độ của chó cũng không yếu hơn thỏ, cứ tiếp tục như vậy hai người rất nhanh sẽ bị năm tên côn đồ đuổi kịp.
“Em đi báo cảnh sát!” Bạch Nguyễn dừng lại bước chân, đẩy Chu Hạo Thần về phía trước: “Thầy đi ngăn cản bọn họ!”
Đây không phải là lúc “Em chạy! thầy không chạy, em chạy!”, có một người chạy ra ngoài tìm kiếm giúp đỡ thì vẫn tốt hơn là cả hai người bị ngăn chặn, Chu Hạo Thần cắn răng chạy về phía đường lớn.

Thấy Chu Hạo Thần thuận lợi bỏ chạy, Bạch Nguyễn vội vàng dùng tay che đầu, kín đáo vận khởi yêu khí tự chuẩn bị cho mình một tầng phòng thủ gọi là bí quyết hộ thể, trước khi yêu khí của Bạch Nguyễn kiệt quệ mấy con tiểu yêu quái này sẽ không thể động vào cậu.
Bạch Nguyễn không phải không có cách giết mấy tên côn đồ này để trút giận cho học trò của mình, nhưng mà cũng giống như con người có nhiều nhóm máu, yêu khí cũng có rất nhiều loại, yêu khí của Bạch Nguyễn là ôn hòa, dày và dài, nếu dùng để chữa trị hoặc là bảo vệ thì sẽ làm ít công to, nhưng nếu dùng để công kích thì rất khó khăn, mặc dù có thể miễn cưỡng sử dụng, nhưng công hiệu cũng chỉ có giới hạn, cho nên cho dù đối cứng hay là mềm, trời sinh Bạch Nguyễn là không thể chiến đấu.
Cứ kéo dài thời gian trước, chờ Chu Hạo Thần chạy xa rồi lại chạy….

Bạch Nguyễn nghĩ, ngay cả tư thế chịu đánh cũng đã dọn xong, nhưng cái côn trên không trung kia lại không nện xuống, lúc này Bạch Nguyễn lại bị bắt ngửi thấy loại yêu khí mà cậu đã ngửi quen ba ngày nay.
Yêu khí kia lạnh thấu xương, có mùi sương và trăng, trộn lẫn với mùi máu và sát khí, khiến kẻ khác không rét mà run, nhưng nó có mùi thơm hơn gấp nhiều lần so với yêu khí của năm con chó hoang này.
Mấy con chó hoang ngửi thấy mùi của sói, động tác liền bị kiềm hãm, nhưng lại không chạy, dù sao năm đánh một, Lang Tĩnh Phong chỉ có hai bàn tay không, hơn nữa vừa rồi bọn họ vừa bị chịu thiệt bởi Bạch Nguyễn phô trương thanh thế, lúc này sói thật tới đây ngược lại bọn họ lại không hề sợ hãi.

Thân hình Lang Tĩnh Phong thon dài, đứng ở dưới chân tường, hai tay đút vào trong túi, trên lưng có một túi sách có vẻ rất nặng, vẻ mặt không kiên nhẫn kéo dài thanh âm kêu: “Lùn—- nhỏ—–“
“Em…..” Bạch Nguyễn vừa sợ vừa tức, hận không thể nhét miếng lót tăng chiều cao về vị trí ban đầu ngay tại chỗ.
Tuy nhiên Chu Hạo Thần đã chạy ra một đoạn ngắn lại tự giác nhận danh hiệu thấp lùn, sợ hãi lên tiếng: “Tôi đi gọi người!”
Bạch Nguyễn: “Ách….”
Thì ra là gọi Chu Hạo Thần, không thể trách được, mình lại không lùn.
“Chạy về đây.” Không nhớ được tên bạn học mới Lang Tĩnh Phong cau mày ngoắc ngoắc ngón tay gọi Chu Hạo Thần, đầu sói hơi nghiêng, giọng điệu lười nhác: “Gọi người ảnh hưởng tôi phát huy.”
Chu Hạo Thần cũng không chạy về, đứng tại chỗ kêu to: “Tôi đứng ở chỗ này! Cậu đánh không thắng thì tôi đi gọi người!”
Lang Tĩnh Phong: “….”
“Mẹ nó mày thật kiêu ngạo?” Bỗng nhiên, có một tên côn đồ bị làm ngơ đột nhiên cầm cây côn đập về phía đầu của Lang Tĩnh Phong, Lang Tĩnh Phong nghiêng thân thể, cây côn kia liền sượt qua ngực y.

Thừa dịp thế tấn công của cây côn yếu đi, Lang Tĩnh Phong tung ra một đá, tên côn đồ giống như một viên đạn bay lên, rồi nện thật mạnh vào một bức tường khác trong ngõ nhỏ, đau tới mức không thể giả làm người, phát ra một tiếng chó kêu, rồi trượt xuống như một đống bùn, cũng không nhúc nhích.
Bốn tên côn đồ khác không sợ hãi, giương nanh múa vuốt nhào về phía Lang Tĩnh Phong, Lang Tĩnh Phong không tránh, giống như không thèm quan tâm mấy động tác khoa tay múa chân này, một đôi mắt sói sáng như sao vẫn nhìn chằm chằm vào người lúc nãy muốn dùng côn đánh Bạch Nguyễn.
Ngay sau đó, yêu khí quanh thân Lang Tĩnh Phong tăng vọt, tiến lên một bước xa, vươn một bàn tay to với khớp xương rõ ràng, đấm vào mặt tên côn đồ như đấm một cục bột, khiến người đó đậm mạnh vào tường, rầm một tiếng, cái ót tiếp xúc thân mật với bức tường, tên côn đồ mềm xuống giống như cọng mì sợi.
Cách đấy một mét, Bạch Nguyễn bị yêu khí của sói yêu tăng vọt khiến cho mềm chân, khuôn mặt cũng trắng bệch, cũng giống như tên côn đồ kia dựa vào tường ngồi dưới đất.
“Đừng sợ.” Lang Tĩnh Phong liếc mắt nhìn Bạch Nguyễn, mặc dù bận rộn nhưng vẫn nhẹ giọng an ủi một câu, sau đó y xoay tay cho một tên côn đồ khác ăn cùi chỏ..


Bình luận

Truyện đang đọc