THÔNG LINH VƯƠNG PHI: HÔN TỈNH YÊU NGHIỆT VƯƠNG GIA

CHƯƠNG 51: CHÂN TƯỚNG 5
Editor: Luna Huang
Mạnh Thanh Hoan biết, tim của mình không cường đại như vậy, nhất là nhìn thấy Trương Tấn Phong bởi vì mình mà chết, tuy rằng hắn là gieo gió gặt bảo!
“Ngày hôm nay ngươi là làm tốt, Trương Tấn Phong là bị trời phạt, đây hết thảy cùng ngươi không quan hệ, không nên tự trách. Tiểu Cửu, ngươi phải nhớ kỹ, muốn sống nhất định phải cường đại hơn người khác, phải có lòng cứng cỏi, đối phó địch nhân không nên nương tay, nếu không người chết chính là ngươi.”
Dạ Quân Ly nói cụp mắt nhìn thoáng qua người trong ngực, ngày hôm nay nàng cũng hết sức chói mắt tao nhã vô song, chỉ sợ trong thiên hạ cũng khó tìm người thứ hai như nàng.
Mạnh Thanh Hoan khẽ ân, thời khắc này nàng rút đi kiên cường bên ngoài, chỉ là một tiểu nữ tử cần phải bảo vệ cùng an ủi.

“Ngươi cũng tin tưởng Trương Tấn Phong là bị trời phạt sao?” Mạnh Thanh Hoan mở mắt, cách ống tay áo hắn đắp lên trên đầu nàng hỏi hắn, có mùi rượu nhàn nhạt từ từ tản ra ở chóp mũi nàng, hương thơm say lòng người.
Dạ Quân Ly cười nhẹ một tiếng phun ra hai chữ: “Không tin.”
Mâu quang của Mạnh Thanh Hoan khẽ động, đang muốn hỏi, chợt nghe thanh âm nghẹn ngào của Lưu Hồng truyền tới: “Vương gia, cầu vương gia khai ân mau cứu nhi tử của ta.”
Dạ Quân Ly như trước vẫn duy trì động tác ôm nàng, ánh mắt lãnh duệ của hắn khinh nhìn lướt qua Lưu Hồng cùng Mạnh Đức Hoài chờ ở bên ngoài cửa cung, cước bộ ngừng cũng không ngừng, giọng nói lại lộ ra một cổ vô hình uy nghiêm lạnh thấu xương: “Bổn vương đã phái ngươi đưa lệnh lang hồi phủ rồi.”
Lưu Hồng nghe nói thế không khỏi quỳ trên mặt đất không ngừng dập đầu.
Dạ Quân Ly bế Mạnh Thanh Hoan lên xe ngựa xong, hắn đột nhiên đẩy mành ra nhìn lướt qua trên người Mạnh Đức Hoài quỳ gối bên người Lưu Hồng: “Mạnh đại nhân, sau này mắt cần phải sáng thêm chút nữa, đến tột cùng cái gì nên làm, cái gì không thể làm, vẫn là châm chước tự định giá một phen mới tốt.”
Sắc mặt của Mạnh Đức Hoài đại biến, chiến chiến nguy nguy ứng tiếng vâng, Dạ Quân Ly lập tức buông mành xuống.
Vọng Thư Uyển.com
Mạnh Thanh Hoan ngạc nhiên chỉ chốc lát, rất rõ ràng Dạ Quân Ly thoại lý hữu thoại, lẽ nào Mạnh Đức Hoài không phải là bị người hiếp bức?

Mã xa chậm rãi ly khai cửa cung, chỉ chốc lát chợt nghe có giọt mưa hạ xuống, tích tích đáp đáp đập lên nóc xe tấu lên một đoạn nhạc khúc.
Mạnh Thanh Hoan không nhớ tới chuyện của Mạnh Đức Hoài, nàng còn nghĩ về lời chưa nói hết vừa rồi, gương mặt hiếu kỳ nhìn chằm chằm Dạ Quân Ly cười hỏi: “Ngươi làm sao biết Trương Tấn Phong không phải là trời phạt?”
Khóe môi của Dạ Quân Ly hơi giương lên cười nói: “Là nhị ca nói cho ta biết, hắn có thể là quý nhân cứu chúng ta, ta nói có đúng không?”
Đáy mắt Mạnh Thanh Hoan cả kinh, tràn đầy bất khả tư nghị nhìn hắn. Nàng gật đầu, từ trong lòng móc ra một túi gấm đưa cho Dạ Quân Ly: “Ngày hôm nay ngươi và Lâu tướng đi rồi, Kính Vương tặng ta một hộp gấm, lúc mở ta phát hiện bên trong một túi gấm.”
Dạ Quân Ly tiếp nhận túi gấm sau khi mở ra, bên trong chỉ có một viên châu không lớn không nhỏ, lóng lánh sâu kín lam quang phá lệ dễ nhìn.
“Đây là cái gì?” Dạ Quân Ly nhíu mày nhìn chằm chằm viên châu màu u lam kia, trong con ngươi có chút ngạc nhiên.

Mạnh Thanh Hoan từ trong tay Dạ Quân Ly cầm lại hạt châu kia, cẩn thận xoa xoa, xem bộ dáng là bảo bối.
Nàng tấm tắc hai tiếng nắm bắt hạt châu kia than nhẹ: “Đây gọi là tị lôi châu, mang ở trên người phòng sét đánh. Đừng nói ngươi chưa thấy qua, ngay cả ta cũng không biết trong thiên hạ dĩ nhiên sẽ có bảo bối thần kỳ như vậy. Kính Vương tặng ta tị lôi châu còn có thêm một tờ giấy, chỉ là hiện tại đã biến thành giấy trắng.”
Mạnh Thanh Hoan nhớ tới giấy lúc mình vửa mở tủi gấm ra, tâm tình của nàng kinh hỉ cùng kinh ngạc không nói ra được.
Chỉ là kỳ quái hơn chính là, nàng nhìn giấy rất lâu, chữ viết trên giấy tiêu thất thần kỳ. Cũng là từ khi đó bắt đầu, nàng vững tin quý nhân bản thân muốn tìm đó là Kính Vương.
Mâu tử hẹp dài của Dạ Quân Ly híp một cái, hắn khẽ thở dài: “Thời gian ở quan tinh thai, nhị ca nói cho ta biết nói hắn đã bố trí xong tất cả, bảo đảm hôm nay chúng ta sẽ bình yên vô sự mà sống sót trở ra. Lúc đó ta cũng thật bất ngờ, không nghĩ tới nhị ca so với trong tưởng tượng của ta còn phải thâm tàng bất lộ hơn.”


Bình luận

Truyện đang đọc