THỐNG QUÂN ĐẠI ĐẾ ĐIÊN RỒI CẦM TÙ VỢ CŨ DÁM CHẠY TRỐN


Xong việc, xác nhận số lượng bài vở mà Bạc Thần Kiêu nộp cho cô không khác ngày thường là bao nhiêu, Hàm Ý Vị Băng liền thả lỏng tinh thần, rơi vào mộng đẹp.

Có lẽ lúc bắt đầu l@m tình là đang giữa chiều, Bạc Thần Kiêu không có cầm thú như ban đêm, mặc cho cô ngất đi cũng làm cho tỉnh lại.

Hắn giao bài vở hai lần liền rút ra, nhưng hai lần của hắn không biết bằng bao nhiêu lần của cô nữa.

Tử cun9 đầy ngập, có chút ấm áp, trong lúc Hàm Ý Vị Băng mơ hồ giữa giấc ngủ và hiện thực, đầu dựa vào cần cổ của Bạc Thần Kiêu, mùi hương của hắn quanh quẩn nơi đầu mũi, cô cảm giác được có đôi bàn tay to rộng đang chậm rãi chà lau cho thân thể của mình.

Còn ấn lưng cho cô, thật sự rất thoải mái.

Lúc Hàm Ý Vị Băng tỉnh dậy vì khó thở, liền thấy mình nằm ở phía trong sô pha, lưng tựa thành ghế mềm mại, đầu gối lên phần bả vai cứng cáp quen thuộc của Bạc Thần Kiêu.

Hắn nằm ở ngoài cùng, cô cảm nhận được phần đỉnh đầu đang bị hắn gác cằm lên, eo bị tay còn lại của hắn bóp chặt, đè về phía hắn.

Chân của cả hai cũng không hiểu vì sao cũng quấn lấy nhau.


Có lẽ Bạc Thần Kiêu quên gọi người mang quần áo lên, lúc này trên thân thể hai người đều không có một mảnh vải che thân, hắn lại ôm như vậy, da dán sát với thịt không một khe hở.

Ánh đèn tối tăm, ngoài cửa kính trong suốt là một bầu trời đêm đầy sao đẹp đẽ.

Trong lúc chưa tỉnh ngủ, Hàm Ý Vị Băng có một giây đã lầm tưởng rằng bản thân vẫn còn đang trong giấc mơ.

Bằng không, sao cô lại có thể mơ mộng mà nghĩ rằng, Bạc Thần Kiêu đang đặt cô vào một góc chật hẹp nhưng lại an toàn, hòng muốn dùng vòng tay này để bảo vệ cô khỏi thế giới ngoài kia?
Hàm Ý Vị Băng bĩu môi, dụi đầu vào cổ của người đàn ông trước mặt rồi nhắm mắt lại, muốn ngủ tiếp.

Ảo giác mà thôi, có lẽ đã lâu quá cô chưa viết sách mới, trí tưởng tượng dư thừa đến mức gặp cái gì cũng ảo tưởng cho được.

Có lẽ là ghế sô pha quá chật chội, cho nên hắn phải buộc ôm cô chặt như vậy để nằm cho vừa.

Vừa nghĩ vừa nhắm mắt một hồi lâu, Hàm Ý Vị Băng bực mình mở mắt ra.


Nóng muốn chết.

Máy điều chỉnh nhiệt độ có lẽ đã được hắn chỉnh lại, ấm hơn lúc ban chiều cô tới thăm, còn thêm thân thể nóng phừng phực như lò lửa của Bạc Thần Kiêu, cô không những không cảm lạnh, còn bắt đầu nóng đến mức chảy mồ hôi.

Hàm Ý Vị Băng nhíu mày, có chút khó chịu, bảo sao cô cứ ngủ chập chờn, rồi lúc thì khó thở, lúc thì thấy nóng nực, cuối cùng hóa ra tất cả đều là do người này.

Đang bực mình do ngủ không được ngon, Hàm Ý Vị Băng nhẹ nhích người muốn cách xa thân thể vừa cứng vừa nóng này ra, phần lưng chỗ eo liền bị xoa nhẹ.

"Mỏi?"
Giọng nam trầm thấp lại lười biếng, như là đang còn ngái ngủ, gợi cảm đến mức Hàm Ý Vị Băng sống lưng tê dại.

Rõ là cô không phải người trọng dục, nhưng chỉ nghe người trong lòng nói một chữ mà thôi, liền nhịn không được đỏ mặt.

Phía bên dưới bắt đầu ướt át.

Dẫn đến thứ ở bên trong nó, vốn dĩ không có cảm giác tồn tại nào, bỗng trở nên cứng nóng và thô to hơn.

Cùng một ngày, Hàm Ý Vị Băng lại trải qua một trường hợp tới tận hai lần.

.


Bình luận

Truyện đang đọc