THỐNG QUÂN ĐẠI ĐẾ ĐIÊN RỒI CẦM TÙ VỢ CŨ DÁM CHẠY TRỐN


Những ký ức mà cô muốn quên đi, sau khi chật vật rời khỏi quán cà phê, liền như dòng thác chảy siết, khiến Hàm Ý Vị Băng ngộp thở.
Thơ thẩn đi dạo phố, thấy cái gì liền mua cái đó, mua một hồi liền hết hứng thú, lên xe về nhà.
Như có ác ma đang nói nhỏ bên tai, Hàm Ý Vị Băng bình tĩnh mỉm cười, gật đầu với các người hầu, sau đó lên thẳng phòng làm việc của Bạc Thần Kiêu.
Cửa phòng là khóa lại, Hàm Ý Vị Băng là nữ chủ nhân của trang viên, đương nhiên có được chìa khóa của căn phòng này.
Chỉ là cô rất tôn trọng quyền riêng tư của chồng mình, nếu hắn khóa lại, cô cũng sẽ giữ giới hạn không tò mò.
Nhưng lúc này, Hàm Ý Vị Băng thật sự không nghĩ được gì khác, dùng chiếc chìa khóa mà cô chưa bao giờ cầm lấy.
Phòng làm việc, hoặc là nói phòng đọc sách, cô lại hiếm có mà không có hứng thú tham quan đồ vật của Bạc Thần Kiêu, đi thẳng tới kệ gỗ ở trong góc.
Sợi chỉ vàng...!Lúc trước ở văn phòng của hắn, cô quan sát rất kỹ, hắn không có đeo.
Đồ vật bên người, nếu thật sự quan trọng, hắn rất ít khi để ở quân doanh, chỉ để trong tủ gỗ trong phòng đọc sách.
Làm vợ chồng mấy năm, có một số việc không cần tìm hiểu cũng tự biết được, tủ gỗ này chính là như vậy.
Có lẽ Bạc Thần Kiêu cảm thấy khóa cửa là đã an toàn rồi, kệ gỗ không có khóa lại, Hàm Ý Vị Băng mở ra một cách dễ dàng.

Tầng đầu tiên vừa kéo ra, một sợi dây nhỏ nhắn yên lặng nằm trong đó.
Dưới ánh đèn, lóe lên ánh vàng óng.
Hàm Ý Vị Băng rũ mi, đẩy hộp gỗ vào lại chỗ cũ.
Không khóc lóc, không làm ầm ĩ, cứ như bao ngày trước đó mà chậm rãi sống qua ngày.
Chỉ là, một tuần trôi qua, Hề Vi Chi Thủy gọi điện tới, bảo rằng nàng rất bận, sau khi xin lỗi, liền bảo cô tuần sau nữa hẵng tới.
Niềm vui cuối cùng cũng dần xa, Hàm Ý Vị Băng bắt đầu có lại tinh thần là khi kỷ niệm ngày cưới của hai người chuẩn bị tiến đến.
Bạc Thần Kiêu ngoại trừ việc không thể cho cô sự duy nhất, còn lại, dù là địa vị, tiền bạc, hay chuyện giường chiếu, và cả phí ly hôn, hắn đều cho cô đầy đủ.
Những ngày kỷ niệm, lễ lạc cần có sự góp mặt của người chồng, hắn cũng sẽ xuất hiện.

Kỷ niệm ngày cưới cũng không ngoại lệ.
Thân là Thống Quân Đại Đế và Đệ Nhất Phu Nhân, ngày cưới của hai người mỗi khi lặp lại mỗi năm, không phải chỉ cần cả hai ở nhà an tĩnh ăn một bữa cơm là được, mà là toàn bộ quá trình đều sẽ có sự sắp xếp và góp mặt của người khác.
Ví dụ như, một buổi lễ lớn được tổ chức trong Bạc Thần ngoại phủ.

Ví dụ như, Thống Quân sẽ đeo cho phu nhân một vật trang sức làm bằng nguyên liệu đắt giá nhất của năm đó, mỗi năm một chiếc.
Thật ra ban đầu chỉ có thể được tặng nhẫn, ý bảo tình cảm của cả hai mãi mãi như lúc ban đầu cưới nhau, nhưng mà vị phu nhân nào đó trong lịch sử cảm thấy nhàm chán, tập tục liền đổi thành tặng vật trang sức bất kỳ.
Hàm Ý Vị Băng háo hức chờ đợi, trang viên dần trở nên đông đúc, người ra vào ngày càng nhiều lên.

Đa số là thợ may tới để đo thân thể và bàn đầm dự lễ của cô, sau đó lại là các quản lý của các mặt lễ hội  xin ý kiến của Hàm Ý Vị Băng về việc tổ chức, ví dụ như đồ ăn như thế nào, đặt bàn theo kiểu cách nào, vân vân.
Công việc vụn vặt mà nhiều, Hàm Ý Vị Băng tuy có kinh nghiệm nhưng lúc xử lý thì vẫn có chút trúc trắc.
Cô có thể lựa chọn hoàn toàn buông tay cho cấp dưới tự do phát huy, nhưng mà vẫn muốn tự chuốc khổ vào thân.


Cô sợ người khác tổ chức không được chu đáo và tỉ mỉ, làm hỏng mất dịp lễ hiếm có của cô và Bạc Thần Kiêu.
Sắp xếp lễ kỷ niệm là công việc của Hàm Ý Vị Băng, còn việc bảo vệ khách quý và cả Bạc Thần ngoại phủ là thuộc về chức trách của Bạc Thần Kiêu.
Cô thật sự rất yêu cảm giác mình chủ nội, chồng mình chủ ngoại này, cứ như một đôi vợ chồng ân ái bình thường vậy.
Bạc Thần gia tộc thế hệ nào cũng đơn giản, cha mẹ của Bạc Thần Kiêu từ khi hắn hoàn toàn tiếp quyền thì đã đi chơi du lịch khắp nơi, lúc này cũng không quay về, lấy danh nghĩa "để lại không gian cho hai đứa" mà trốn thật xa.
Không có mẹ chồng, Bạc Thần Kiêu cũng không có anh chị em ruột, còn lại đều là chi thứ của gia tộc, Hàm Ý Vị Băng ở đây thật là đi ngang.
Vào ngày kỷ niệm ngày cưới, cô hoàn thành việc trang điểm và thay lễ phục ở trên lầu.

Phong cách trang điểm và vấn tóc trước sau đều giữ một sự thanh cao và quý phái cần phải có.

Đầm lễ màu tím nhạt, đuôi dài thả ở trên mặt đất, từng tấc vải đều được thợ dệt tỉ mỉ gắn vụn trân châu, đảm bảo dưới ánh đèn lấp lánh, Bạc phu nhân sẽ là người hoa lệ nhất tại hiện trường.
Hàm Ý Vị Băng chợp mắt ngủ hai ba giấc, ăn vặt hai ba lần, cuối cùng cũng thoát khỏi bàn tay ma quỷ của đội trang điểm của mình.
"Phu nhân thật là xinh đẹp.".


Truyện Nữ Phụ
Một thiếu nữ trẻ tuổi, có lẽ là được bồi dưỡng để thay máu cho người cũ.

Từ đầu đến cuối đều ngồi xem tiền bối trang điểm cho Hàm Ý Vị Băng như thế nào, sau khi thấy cô hoàn thành xong việc thay đồ, liền đầy mặt ửng hồng mà khen ngợi.
Dứt lời, liền bị một tiền bối vỗ vào lưng.
Hôm nay tâm trạng Hàm Ý Vị Băng nhẹ nhàng kỳ lạ, nghe được lời khen liền bật cười, "Đừng đánh nữa, bé nó còn nhỏ."
Biết cô bé bị đánh là do phạm vào quy củ nói quá nhiều trước quý nhân, cô nhìn thiếu nữ, mỉm cười, "Chị cảm ơn."
Thiếu nữ sáng mắt, muốn nói gì thêm, nhưng mà lại bị tiền bối dùng mắt ngăn lại.
Hàm Ý Vị Băng cũng không rảnh để ý, lúc này cô đang coi điện thoại.
Mười phút nữa là bắt đầu rồi..


Bình luận

Truyện đang đọc