THỐNG QUÂN ĐẠI ĐẾ ĐIÊN RỒI CẦM TÙ VỢ CŨ DÁM CHẠY TRỐN


Ký ức như trang sách cũ đã nhòe mực, dốc hết sức lực truy tìm dấu vết, nhưng mãi mãi chỉ còn lại sự thật đẫm lệ mà thôi.
Hàm Ý Vị Băng không biết đây là lần thứ bao nhiêu cô bị kéo trôi về quá khứ, chỉ có một điều duy nhất không thay đổi rằng mỗi lần nhớ lại, là mỗi lần cô cảm thấy ngọt ngào.
Nụ cười nở trên môi lúc nào không hay, trái tim như ngâm trong mật ngọt vậy.
Ám Ý Vị Băng bỗng hoàn hồn, khóe môi vốn đang cong cong trở nên gượng gạo.
Hàm Ý Vị Băng cho rằng cô cười không nổi nữa.
Cùng một bài hát, nhưng tới lúc cô hiểu được ý nghĩa của nó thì đã muộn.
Chàng trai năm ấy vẫn còn đó, nhưng đã thay đổi rồi.
Tiếng chuông điện thoại cứ reo, Hàm Ý Vị Băng bực bội vô cớ.

Giữa việc bắt máy và đập nát chiếc điện thoại cho an tĩnh, cô chọn nhìn thử tên người gọi rồi tính sau.
Chi Thủy?
"Chi Chi?" - Thấy tên bạn thân, Hàm Ý Vị Băng lập tức trở nên hiền lành.

"Cô nương của tôi ơi, sao hôm qua tôi gọi nát cái máy luôn mà cô vẫn không chịu bắt vậy? Có biết tôi lo lắng lắm không?" - Một giọng nữ ở đầu dây bên kia lập tức vang lên, thanh thúy và dễ nghe vô cùng.
Nguyên một tràng dài, quả thật đúng như phong cách của đại tiểu thư của Hề Vi gia, từ khi quen biết Hề Vi Chi Thủy, Hàm Ý Vị Băng luôn cảm thấy cô gái này sinh ra là để khắc cô.
Không hiểu vì sao, Vị Băng đầu đội trời chân đạp đất, nhưng lại vô cùng sợ việc phải nghe cô nương này lải nhải dài dòng, như là Tôn Ngộ Không sợ Đường Tăng niệm Kim Cô Chú vậy.

Vì bịt miệng bạn thân, Hàm Ý Vị Băng thề, dù lên núi đao xuống biển lửa, cô cũng sẽ không có một lời chối từ nào.
"Chị ơi chị ơi, tha cho em đi huhu." - Tuyệt chiêu thứ nhất: "Nhận chị gái", giả đáng thương để tìm sự thương hại của Nhị tiểu thư Hàm Ý gia.
"Ừ thì tha, khai mau, hôm qua làm gì mờ ám đấy?"
Hề Vi Chi Thủy vừa hỏi xong, Vị Băng liền cứng họng, không thể khống chế mà nghĩ lại cảnh tượng đêm hôm qua.
Lúc đó cô đang đáng thương mà nằm trên giường, trên người cô chính là vị Thống Quân lạnh lùng tàn nhẫn đang hôn cô đến mức sắp ngạt thở.

Chuông điện thoại vang lên, cô có nghe được, nhưng mà nào là giãy giụa, nào là đấm đá tay chân, cũng không thể đuổi chồng cô xuống dưới được.
Như là bị chọc giận bởi sự lơ đễnh của cô, hắn bỗng mút lưỡi cô thật mạnh, sau đó đột nhiên cho vào.

Phập phồng mấy hồi, đầu óc Vị Băng bắt đầu mụ mị, chỉ còn cách hưởng thụ sự sung sướng.
Bắt máy điện thoại? Ngày mai rồi tính sau.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.

Bước Nhầm Vào Con Đường Hôn Nhân
2.

Nghiện Ngủ

3.

Trợ Lý Tuyến 1
4.

Nhẹ Nhàng Hỏi Sư Tôn
=====================================
Bạc Thần Kiêu một khi cởi áo, Hàm Ý Vị Băng dù khóc lóc cỡ nào cũng không cản được.
Bản thân thế nhưng vì chồng mà không bắt máy bạn thân, Vị Băng vô cùng chột dạ, vì thế bắt đầu mặt dày lấp liếm:
"Hôm qua tao ngủ sớm í mà."
"Hừm, tạm tin." Hề Vi Chi Thủy cười lạnh, cũng không ép hỏi thêm.
Dù sao không hỏi nàng cũng biết được, khả năng duy nhất khiến bạn thân không nhận điện thoại, không ai khác chính là tên Thống Quân keo kiệt của nước láng giềng.
"Tao mới qua Prender hôm qua, định rủ mày đi chơi."
Hàm Ý Vị Băng sáng mắt, vô cùng mừng rỡ: "Thật à? Đi đi đi, đi đâu tao cũng chiều."
Hai đứa tuy là bạn thân, nhưng cũng đều là tiểu thư của hai gia tộc lớn ở Prender và Alen, hai quốc gia là hàng xóm của nhau, hai người từ khi công nhận là bạn thân của đối phương, liền hứa hẹn rằng sẽ thường xuyên bắt phi cơ sang chơi với nhau.
Tuần trước Hàm Ý Vị Băng đã sang Alen, tuần này là tới lượt Hề Vi Chi Thủy sang gặp cô.

"Đi trung tâm thương mại gì đó mới mở bên nước mày đi, tên gì đó đó tao quên rồi."
Hàm Ý Vị Băng nhướng mày: "Ý mày là Flower à? Của tao đấy."
Bữa giờ tâm trạng cô không được tốt, đành phải dùng thẻ của vị Thống Quân nào đó, thuận tay mua một trung tâm thương mại về để chơi chơi, đi dạo giải buồn.
Đương nhiên, người đứng tên chính là cô, dù sao cô có phá bao nhiêu tiền thì hắn cũng không thèm để ý.
"Ghê, vậy tí nữa phú bà nhớ bao nuôi em nhé." - Hề Vi Chi Thủy lập tức quỳ liếm trong một giây.
Hàm Ý Vị Băng vung tay đồng ý, hai đứa thường nói trêu là bao qua bao lại vậy thôi, chứ bàn về tài sản, cả hai từ nhỏ đến lớn vẫn chưa biết được hai chữ "thiếu tiền" viết như thế nào.
Hàn huyên một hồi nữa rồi mới cúp máy, Hàm Ý Vị Băng cảm thấy tâm trạng cô quả nhiên trở nên tốt hơn rất nhiều, liền đứng dậy đi thay đồ để chuẩn bị.
Lúc cô soi gương, thấy bản thân trong bộ váy hồng ngọc mới nhất của tháng này, Hàm Ý Vị Băng đương nhiên không biết được một điều.
Rằng trên đời này, muốn vui vẻ là không phải dễ.
Ví dụ như, lần đi dạo trung tâm thương mại này.
...****************...
Đôi lời của tác giả: Chương này là tặng cho bạn Khánh nhé ^^ Cảm ơn bạn đã ủng hộ mình ạ!:3.


Bình luận

Truyện đang đọc