THÚ CƯNG TOÀN TIỂU KHU ĐỀU LÀ CƠ SỞ NGẦM CỦA TÔI

Ánh trăng đêm nay thật đẹp = Anh thích em.

Đây là câu tỏ tình rất kinh điển, Mạc Thần Trạch vốn chỉ định mượn ánh trăng để tỏ tình vu vơ thôi, ai ngờ lại bị những câu thoại sến súa trong kịch bản lừa.

Anh nghi ngờ chắc chắn rằng kịch bản này có vấn đề.

Chắc chắn có vấn đề, nếu không thì tại sao bầu không khí vốn lãng mạn trong lành ban đầu, bỗng dưng trở nên cợt nhả thế?

Ai mà không ‘xếp hình’ với người yêu, nhưng sao anh lại nói huỵch toẹt những câu đó ra thế kia?

Lại còn nói rõ to nữa chứ…

Mạc Thần Trạch thấy Cố Tiểu Khả không thả chó cắn mình, anh mừng thầm nghĩ cô thật tốt bụng.

Thực ra Cố Tiểu Khả không phải tốt bụng, mà là cô chẳng biết phải ứng xử ra sao.

Xếp hình? Xếp hình gì?

Có phải là ‘xếp hình’ như trong tưởng tượng của cô không?

Nam thần khoái cảm giác mạnh vậy sao? Bọn họ còn chưa nắm tay nhau nữa là, mà đã đi thẳng vào chủ đề, muốn gạo nấu thành cơm, thuyền về tới bến luôn rồi sao!?

Cố Tiểu Khả lắc nhẹ hàng tóc mái của mình, cố gắng ném những suy nghĩ điên rồ kia ra khỏi đầu.

Mạc Thần Trạch vẫn nhìn chằm chằm Cố Tiểu Khả, anh nhìn cô từ từ bước về phía mình dưới ánh trăng, cô cúi mặt xuống, như thể đang xấu hổ.

Ánh mắt của anh từ đầu đến cuối cũng chỉ nhìn về phía cô.

Mạc Thần Trạch thực sự rất thích Cố Tiểu Khả. Thế giới này rộng lớn biết bao, nhưng đây là lần đầu tiên anh thích một người đến như thế.

Anh thích đến nỗi… nhìn bằng mắt thôi thì không đủ.

Mà anh còn muốn vuốt ve mái tóc cô, ngón tay anh nếu được chạm vào mái tóc kia chắc chắn rất mềm mượt.

“Ý anh là……”

Giọng nói của Mạc Thần Trạch hơi ngắt quãng, anh quay đầu chỗ khác, hơi nhíu mày, hít một hơi thật sâu.

“Nếu em muốn, thì anh có thể chở em đi hóng gió.”

May là tiếng Trung của anh giỏi, Mạc Thần Trạch cố gắng chữa lại câu nói nghe như đang cợt nhả quá đà khi nãy.

Cố Tiểu Khả ngước mắt lên nhìn yết hầu anh dưới ánh trăng, rồi cô khẽ giật mình, nói: “Được đấy.”

Mạc Thần Trạch thấy hình như xưa nay Cố Tiểu Khả chưa từ chối mình bao giờ, chỉ nghĩ đến đây thôi, anh càng không cam lòng.

Thế nào là cảm giác từ từ theo đuổi chứ, đó toàn là những ý tưởng giả vờ ngây thơ ngu ngốc.

Anh chẳng muốn từ từ theo đuổi cô tí nào, mà anh chỉ ước mình có thể công khai với cả thế giới ngay lập tức–

Rằng Cố Tiểu Khả là bạn gái của anh, sau này cô còn là vợ của anh, và cô còn là mẹ của những đứa con của anh sau này!

Nhưng Mạc Thần Trạch không muốn ép buộc cô, anh cố gắng bình tĩnh, vẻ mặt anh vẫn như bình thường.

“Em muốn đi đâu?”

Cố Tiểu Khả ngẩng đầu nhìn nam thần: “Đâu cũng được.”

Đi đâu hóng gió không quan trọng, quan trọng là đi cùng ai.

Mạc Thần Trạch hiểu ý cô, anh khẽ giật mình hít sâu một hơi, “Chúng ta đi biển ngắm bình minh nhé?”

Chúa cợt nhả ơi, anh đúng là chúa cợt nhả mà, toàn nói gài con gái nhà người ta là hay.

Ngắm bình minh = qua đêm cùng nhau.

Cố Tiểu Khả cúi đầu, ngơ ngác hỏi: “Khi nào thì chúng ta mới đi?”

“Ừm, bây giờ?”

Thức trắng đêm cùng nhau chờ mặt trời mọc, đa phần thì chỉ có mấy đứa trẻ con mới làm thế, không ngờ khi hứng lên thì bọn họ cũng ngây thơ lại luôn.

Cố Tiểu Khả gật đầu: “Được thôi.”

Bí Đao đúng là chú chó hiểu chuyện nhất, thậm chí nó còn không muốn lên tiếng, mà chỉ lén nháy mắt với các bạn, rồi tất cả bọn chúng đều hiểu ý nhau, tiếp tục cùng nhau đi tuần.

Những chiếc cún đáng yêu cứ thế mà trốn đi mất tiêu.

Bầu không khí trước đó vốn đã hơi khó chịu hệt như mật ong để nút kín lâu ngày, tuy hương thơm ngào ngạt, nhưng dù sao nó cũng bị nút kín trong chai, Mạc Thần Trạch và Cố Tiểu Khả nhìn nhau, cả hai đều im lặng không biết nói gì hơn.

Thế là ngay sau khi những chiếc cún làm kỳ đà cản mũi vừa đi mất, cái chai vỡ tan tành, mật ong tuôn ra đầy đường, làm nước miếng của con người ta ứa ra khắp nơi.

Không khí càng ngày càng ngọt ngào, ngọt ngào đến mức khó mà kiềm lòng nổi.

Tim của Cố Tiểu Khả như sắp sửa nhảy ra khỏi lồng ngực.

Mạc Thần Trạch nắm lấy cổ tay Cố Tiểu Khả cách lớp tay áo, dẫn cô ra xe rồi mở cửa cho cô.

Cố Tiểu Khả thở phào nhẹ nhõm, rồi ngoan ngoãn ngồi xuống.

Mạc Thần Trạch dựa vào thành xe, nhìn Cố Tiểu Khả một giây, sau đó anh bỗng cúi người chui đầu vào thắt dây an toàn cho cô.

Hai người cách nhau rất gần, anh chúa cợt nhả còn cố tình thắt dây an toàn cho cô rất từ từ.

Cố Tiểu Khả bỗng nín thở, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt góc nghiêng của nam thần, đầu óc cô bỗng trống rỗng.

Chu choa, hơi thở anh ấy thật nhẹ, lông mi anh ấy dài thật, gương mặt có đường nét, cằm gợi cảm, trên người anh ấy còn có một làn hương nhàn nhạt.

Cố Tiểu Khả bất ngờ trong giây lát, một luồng điện tỏa ra từ trong lòng, lan tỏa xuống tay chân.

Mạc Thần Trạch nhắm mắt lại, anh cười tủm tỉm, anh hơi ngả người về sau để nhìn cô, giọng anh hơi trầm: “Em ngại à?”

Cố Tiểu Khả cố gắng kìm nén trái tim đang đập điên cuồng của mình, cô chẳng nói gì.

Mạc Thần Trạch nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay vuốt những sợi tóc mai trên má Cố Tiểu Khả.

Cô hơi nhột, giống như một chiếc lông vũ vừa lướt qua, nên gương mặt Cố Tiểu Khả đỏ bừng.

“Anh thắt dây an toàn mà em ngại gì?” Mạc Thần Trạch cười, cố ý nghiêm túc nói với cô gái bé nhỏ: “Chạy xe thì an toàn mới là trên hết.”

Cố Tiểu Khả: “…”

Cô quay mặt đi, nín thở, nhẹ nhàng gật đầu.

Mạc Thần Trạch lại cười, anh cảm thấy mình đúng là không phải người mà.

Đường đến bãi biển vào ban đêm hầu như vắng tanh không có xe cộ, Cố Tiểu Khả khẽ vươn tay ra ngoài cửa sổ, cơn gió luồn qua kẽ tay, đầu ngón tay cô cũng run rẩy theo.

Lúc đến được bãi biển thì cô đã ngủ thiếp đi.

Mạc Thần Trạch nhẹ nhàng chỉnh ghế ngả xuống để cô ngủ thoải mái hơn, sau đó cởi áo khoác đắp lên người cô.



Trên mặt biển, một tia sáng màu đỏ xuyên qua các đám mây, các mép của các đám mây bắt đầu phát ra những ánh sáng rực rỡ.

Cố Tiểu Khả bị anh đánh thức bằng giọng nói hơi trầm khàn bên tai.

Cô chớp mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ theo ngón tay chỉ của nam thần.

Mặt trời mới mọc, nửa mặt trời lộ ra nhỏ xíu, toát ra một màu cam dịu, vừa ấm áp mà không hề chói mắt.

Nhưng ngay khi ánh nắng ban mai từ từ nhô cao khỏi mực nước biển, thì nó giống như một quả bóng bay nghịch ngợm, lẹ làng vụt lên cao, mới chớp mắt đã trở nên lộng lẫy, mặt nước biển bỗng chốc biến thành màu vàng, chúng chói mắt đến mức cô không thể nhìn thẳng vào được.

Cố Tiểu Khả bị choáng ngợp trước vẻ đẹp như thế.

Ánh mặt trời rực rỡ rọi vào khuôn mặt cô, bóng hàng mi khẽ chớp mắt, Mạc Thần Trạch thậm chí có thể nhìn thấy những sợi lông mịn trên mặt cô.

“Đợi đến sinh nhật của anh…” Mạc Thần Trạch nói nhỏ, “Anh muốn em… tặng cho anh một món quà.”

Cố Tiểu Khả vừa tỉnh dậy, nên giọng nói hơi ngắt quãng, “Quà gì?”

“Anh muốn có một danh phận.”

Mạc Thần Trạch khẽ thở dài, vẻ mặt anh hơi ấm ức, “Người không có danh phận gì như anh, có phải trông rất tội nghiệp không?”

Hai má Cố Tiểu Khả ửng đỏ, cô chống cằm quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, hơi ngượng ngùng trả lời “Ừm”, nhưng cô sợ anh nghe không rõ, nên lại trả lời lần nữa: “Được.”

Mạc Thần Trạch mỉm cười, anh lôi ra một bàn tay đang làm động tác yeah nhồi bông, anh cầm nó trong tay, chạm phần tay đang làm động tác yeah lên má cô.

Đúng là mềm mại thật

Cố Tiểu Khả: “…”

Cô quay đầu lại, mắt nhìn xuống đất, nhìn chằm chằm thứ đồ chơi trẻ con trong tay nam thần, hai vành tai cô ửng đỏ.

Mạc Thần Trạch cố ý chơi xấu, cầm “ngón tay búp bê”, từ từ chạm nó đến vành tai đang ửng đỏ của cô, rồi nhẹ nhàng đùa vào dái tai nhỏ nhắn xinh xắn.

Cô lạnh sống lưng.

Mạc Thần Trạch còn muốn vuốt dọc theo dái tai, dọc xuống cổ…

Cố Tiểu Khả giật lấy “ngón tay búp bê” nghịch ngợm đó của anh, ném xuống ghế sau, vẻ mặt cô lạnh lùng.

“Lái xe, đi về.”

Mạc Thần Trạch chẳng buồn nhúc nhích.

Cố Tiểu Khả trừng mắt nhìn anh, màu ửng đỏ trên vành tai lan qua cổ cô, khiến người cô đỏ bừng.

“Nay anh không cần đi làm kiếm tiền nuôi gia đình nữa sao?”

Nghe vậy, Mạc Thần Trạch mới chịu quay mặt đi, anh nổ máy rồi quay xe ra phía sau, lái về nhà.

Anh nhìn thẳng phía trước, vẻ mặt anh nghiêm túc chẳng có tí biểu cảm nào, như thể tâm trạng của anh cũng bình thường.

Chỉ là khóe miệng bên trái nơi khuất tầm nhìn Cố Tiểu Khả hơi nhoẻn lên cười thầm, rồi anh kìm lại, nhưng rồi anh lại nhoẻn miệng cười lần nữa, lại bị anh kìm nén lại.

Khóe môi anh cứ nhếch lên nhếch xuống, như thể anh bị chuột rút cơ mặt.

Mạc Thần Trạch chở Cố Tiểu Khả về nhà, đã thấy cảnh sát Hạ Hầu đang đứng bên lề đường từ lúc nào.

“Tôi vừa tan sở nên thuận đường ghé qua đây.” Hạ Hầu cười rồi giải thích: “Không ngờ lại gặp hai người mới về, nên tôi cũng có vài lời muốn giải thích với hai người.”

Cố Tiểu Khả vội vàng mở cửa, lên tiếng mời cảnh sát Hạ Hầu vào trong nhà ngồi chơi, cô còn pha trà Long Tĩnh cho Hạ Hầu, pha trà kỷ tử cho nam thần.

Hạ Hầu liếc mắt nhìn tách trà của Mạc Thần Trạch, anh ấy cười rồi chọc ghẹo Mạc Thần Trạch: “Đại Mạc, anh tập tành ăn uống dưỡng sinh từ khi nào thế? Trông như một ông già vậy.”

Mạc Thần Trạch nhấp một ngụm trà kỷ tử của mình, anh chợt phát hiện không chỉ có nước trà, mà ngay cả bộ tách trà cũng là độc quyền dành riêng cho anh.

Tách trà xấu ơi là xấu, trông như một tác phẩm thất bại nào đó của một người thợ thủ công nghiệp dư.

Mạc Thần Trạch nâng tách trà lên, không thèm quan tâm đến Hạ Hầu, mà anh chỉ cười nói với Cố Tiểu Khả: “Có người thương tôi là quý lắm rồi, còn như không có ai quan tâm thì mới đáng thương cơ. Rõ ràng không khí của bọn tôi đang rất rốt, nhưng ai ngờ tự nhiên lại có cái bóng đèn ở đâu nhảy ra.”

Bình luận

Truyện đang đọc