THÚ CƯNG TOÀN TIỂU KHU ĐỀU LÀ CƠ SỞ NGẦM CỦA TÔI

Mạc Thần Trạch nhìn chằm chằm đôi tai sói trên đầu Cố Tiểu Khả, nhìn đến ngây ngẩn.

Có lẽ đây là ảo giác của anh, làn da của Cố Tiểu Khả hình như lại trắng hơn, đường cong cơ thể cũng mềm mại hơn, ngũ quan mặc dù không thay đổi rõ rệt, nhưng tổng thế thoạt nhìn lại càng thêm xinh đẹp.

Động tác liếm mũi của Cố Tiểu Khả như chuồn chuồn lướt nước, chạm vào là rụt lại luôn.

Mạc Thần Trạch còn chưa kịp hồi phục sau kinh ngạc, cô đã từng bước lùi lại, giữ khoảng khác an toàn với nam thần.

Cố Tiểu Khả xấu hổ đỏ mặt, vừa nãy cứ theo bản năng, không kìm được chiếm tiện nghi của nam thần, cô ngượng chín người, cúi đầu, nghĩ nát óc cách để đánh trống lảng.

Tai sói màu trắng khẽ giật giật, trống ngực Mạc Thần Trạch đập mạnh, lại một lần nữa choáng váng.

Cố Tiểu Khả lúc này còn chưa biết trên đầu mình đính thêm “thứ hay ho” gì, cô chỉ cảm thấy ngũ quan tự dưng trở nên nhạy cảm ơn nhiều, ví dụ như…

Mùi hương trên người nam thần, lông mi run rẩy, còn có tiếng hít thở dồn dập, đều kích thích ngũ quan của cô.

Cố Tiểu Khả hắng giọng, lấy một túi kẹo sữa thỏ trắng trong tủ ra.

Đây là kẹo cô đặc biệt mua về nhà, lúc trước từng thấy trên xe của Mạc Thần Trạch mấy viên kẹo rời, nghĩ anh chắc thích ăn đồ ngọt, nhưng điều này không khớp với thiết lập tính cách của anh lắm, nên ngại để lộ ra ngoài.

Thật ra là Mạc Thần Trạch thỉnh thoảng không muốn ăn sáng, thì sẽ ăn mấy viên kẹo trên đường đi làm cho qua bữa.

Kẹo sữa thỏ trắng trong lòng của Cố Tiểu Khả lại có địa vị không giống thế, đây là món ăn vặt mà lúc nhỏ mẹ hay thưởng cho cô, là món quà tuyệt vời nhất thủa thơ bé của cô.

Mỗi một viên kẹo sữa thỏ trắng đều tượng trưng cho hạnh phúc.

Hôm nay đúng lúc muốn chia sẻ với nam thần.

Cố Tiểu Khả nhẹ tay nhẹ chân bóc túi kẹo ra, chọn một viên đẹp nhất, đưa cho Mạc Thần Trạch.

Mạc Thần Trạch nhìn nhìn kẹo sữa thỏ trắng lặng lẽ trong lòng bàn tay người yêu, khóe miệng tự nhiên nhếch lên.

Anh biết Cố Tiểu Khả còn chưa nhận ra đôi tai sói lông xù trên đầu cô, bèn xấu tính muốn trêu cô, chẳng định nhắc cô gì hết.

Cố Tiểu Khả nhỏ giọng hỏi: “Anh thích ăn kẹo vị này không?”

Mạc Thần Trạch trong lòng ấm áp, “Thích.”

“May ghê đây là hãng em thích nhất, vị em thích nhất đó.”

Mạc Thần Trạch nhận kẹo trong tay Cố Tiểu Khả, sau khi bóc vỏ thì không ăn luôn, mà đưa tới bên miệng Cố Tiểu Khả.

Cố Tiểu Khả hơi há miệng, ngậm viên kẹo vào trong miệng, lúng búng nói: “Em cũng thích loại này nhất.”

Ánh mắt Mạc Thần Trạch như có thứ gì lôi kéo, lúc nào cũng không nhịn được nhìn lên đỉnh đầu của Cố Tiểu Khả.

Chắc là vì tâm trạng vui vẻ, đôi tai sói lông xù thích thú lắc qua lắc lại.

Mạc Thần Trạch hít sâu thở đều, cảm giác mình sắp chết vì sự đáng yêu này rồi.

Mạc Thần Trạch mất máu quá nhiều tới sắp bỏ mạng nhắm mắt lại, khẽ áp sát vào Cố Tiểu Khả, thấp giọng hỏi cô: “Ngọt không?”

Cố Tiểu Khả hơi xấu hổ khi đứng sát nam thần thế này, cố nhịn xúc động muốn bỏ chạy, gật đầu khẽ đáp: “Ngọt ạ.”

Mạc Thần Trạch mãi sau vẫn chẳng nói gì, Cố Tiểu Khả ngẩng đầu thấy nam thần đang nhìn chằm chằm miệng mình.

Mạc Thần Trạch thuận tay nắm lấy tay phải đang cầm vỏ kẹo của Cố Tiểu Khả, ra sức ám chỉ: “Anh cũng muốn nếm thử xem có ngọt hay không đấy.”

Cố Tiểu Khả: “…”

Cô vội vã giơ tay trái lên, moi đại trong túi kẹo ra một viên kẹo thỏ trắng, một tay bóc vỏ kẹo, cấp tốc nhét vào trong miệng nam thần, hỏi anh: “Có ngọt không?”

“… Ngọt.”

Mạc Thần Trạch như thể vô ý tiện thể giơ tay, cố hết sức tránh không chạm vào đôi tai sói, xoa đỉnh đầu mềm mại của Cố Tiểu Khả.

“Cảm thấy cơ thể thế nào, có chỗ nào khó chịu không?”

Cố Tiểu Khả lắc nhẹ đầu.

Mạc Thần Trạch vặn hỏi tiếp: “Ban này sao lại liếm chóp mũi anh?”

Mặt Cố Tiểu Khả dần đỏ bừng.

Mạc Thần Trạch mỉm cười, khóe miệng hơi nhếch lên, ngón tay từ từ lại gần tai sói, lơ đãng tách ra lại khẽ chạm vào, hỏi: “Có phải vì thích anh không?”

Cố Tiểu Khả ngại ngùng cúi đầu, đôi tai sói bị chọc ghẹo khẽ run, nhưng do sự chú ý của cô dành hết cho mấy câu trêu ghẹo của Mạc Thần Trạch rồi, vì thế không nhận ra cái tai nhạy cảm đang có ai đó đùa nghịch.

“Không thừa nhận hả?” Mạc Thần Trạch cười khẽ, “Anh đổi câu hỏi vậy, vừa nãy… Liếm có thích không?”

Tiếng Cố Tiểu Khả càng nói càng nhỏ, “Đừng, đừng có hỏi nữa mà…”

Mạc Thần Trạch cười, “Em đã chủ động liếm anh, thế có muốn anh liếm lại không?”

Hai má Cố Tiểu Khả đỏ bừng, giả vờ không nghe thấy câu nói bóng gió của anh chàng lưu manh, “Không không không cần đâu.”

Mạc Thần Trạch mỉm cười, “Không cần thật à?”

Cố Tiểu Khả lắc như trống bỏi, “Không cần thật mà!”

“Nhưng có qua mà không có lại,” Mạc Thần Trạch chẳng chút đứng đắn, nhịn cười chọc ghẹo bạn gái miết, “Anh đổi thành sờ tai em có được không?”

Cố Tiểu Khả ngây người, đầu óc loạn cào cào, đôi tai sói càng run rẩy thêm nom rõ tội nghiệp.

“Không phản đối thì anh coi như em đồng ý rồi nhé.”

Mu bàn tay Mạc Thần Trạch lướt qua sau tai sói lông xù, xúc cảm mềm mịn ấy kích thích tới cả trái tim đều ngứa ngáy.

Lão lưu manh không nhịn nổi nữa, đến cả vành tai của chính anh cũng dần đỏ lên.

Mạc Thần Trạch thấy Cố Tiểu Khả chỉ đỏ mặt chứ không né tránh hay phản kháng, thầm quyết định, dứt khoát vứt bỏ vỏ ngoài lịch thiệp, lại càng được voi đòi tiên.

Anh mỉm cười nhìn Cố Tiểu Khả, thấp giọng hỏi cô: “Hôn tai với thơm chóp mũi, em thích cái nào hơn?”

Tổng tài cợt nhả am hiểu triết học lựa chọn, hai lựa chọn được đưa ra đều khiến Cố Tiểu Khả tim đập chân run.

Thấy người yêu cắn môi không trả lời, yết hầu Mạc Thần Trạch nhấp nhô, cố gắng giữ giọng điệu bình tĩnh, “Nếu như không trả lời, coi như em chọn cả hai đấy.”

Cố Tiểu Khả hít sâu thở đều, cảm giác cả khuôn mặt nóng tới sắp chảy ra rồi, nâng mắt nhỏ giọng hỏi:

“… Có thể không chọn cái nào được không?”

“Thế thì không được,” Mạc Thần Trạch lắc đầu, lại nhích sát dần thêm, khóe miệng mỉm cười, “Ban nãy là em trêu ghẹo anh trước, chỉ cho quan phóng hoả không cho dân chúng đốt đèn à, thế thì không công bằng, em nói có đúng không?”

Cố Tiểu Khả: “…”

“Anh đã rất dân chủ rồi, còn cho em chọn lựa nữa,” Mạc Thần Trạch nhẹ giọng thúc giục: “Nên là mau chọn một cái đi.”

Cố Tiểu Khả giả vờ bình tĩnh đã sắp bị lão lưu manh ép tới điên rồi.

“Nếu mà em thấy khó chọn,” Mạc Thần Trạch nhìn cười vẻ mặt nghiêm túc nói: “Anh có thể chọn giúp em.”

Cố Tiểu Khả thật sự không chịu nổi nữa, đầu càng cúi càng thấp, cuối cùng bụm mặt trên bàn trà giả làm đà điểu.

Mạc Thần Trạch nhìn chằm chằm đôi tai sói run rẩy không ngừng của cô, chợt nói: “Anh muốn hôn tai.”

Nói xong, hai tay anh nắm lấy một chiếc tai sói lông mềm, cúi đầu, nhẹ nhàng đặt môi hôn lên, vẻ mặt dịu dàng bịn rịn.

Cố Tiểu Khả hồi hộp, trống ngực đập thình thịch, nắm chặt tay lại, mãi sau mới nhỏ giọng hỏi: “Đã được chưa?”

Mạc Thần Trạch không nhịn nổi bật cười, mặt dù không nỡ, nhưng vẫn buông tay đang nghịch tai sói ra.

Cố Tiểu Khả nghe thấy tiếng cười quyến rũ của nam thần, còn có động tác anh dịu dàng vân vê lỗ tai mình, Adrenalin trong cơ thể đột ngột tăng cao.

Mạc Thần Trạch bỗng dừng lại toàn bộ động tác, bởi vì anh nhìn thấy dưới váy của Cố Tiểu Khả lộ ra một chiếc đuôi to màu trắng.

Lão lưu manh đầu tiên là sửng sốt, sau đó mỉm cười, không có ý tốt nói: “Bây giờ em có ba lựa chọn, muốn nghe không?”

Cố Tiểu Khả thẹn thùng, nằm nhoài trên bàn lắc đầu điên cuồng, “Không, muốn, nghe!!!”

Mạc Thần Trạch hơi tiếc nuối, tiếp tục thương lượng cô: “Anh nói cho em nghe một bí mật động trời, em cố mà chọn một cái có được không?”

Cố Tiểu Khả ngẩng đầu, mơ hồ hỏi: “Bí mật gì?”

“Anh đoán luyện tập của em có khi thất bại rồi,” Mạc Thần Trạch nhịn cười, “Cũng có thể là đánh bừa mà trúng luyện thành công năng lực khác đấy.”

Cố Tiểu Khả mặt ngơ ngác: “Sao cơ?”

Mạc Thần Trạch mỉm cười, thản nhiên chỉ lên đỉnh đầu Cố Tiểu Khả, “Tai sói của em lộ ra rồi kìa.”

Cố Tiểu Khả: “?”

Mạc Thần Trạch lại chỉ sau lưng Cố Tiểu Khả, tiếp tục nhắc cô: “Đuôi sói của em cũng lộ ra rồi.”

Cố Tiểu Khả: “!!!”

Cô vội vã giơ hai tay lên, tóm được đôi tai sói của mình, sau đấy cấp tốc xoay người cúi đầu nhìn, một cái đuôi to bông xù đang lặng lẽ nâng bên trong váy, chỉ lộ ra phần chóp đuôi.

Cố Tiểu Khả mặt dại ra, đầu óc nháy mắt trống rỗng.

Thôi chết, làm sao bây giờ! Sau này sao mà ra đường gặp người được đây! Cho nên ban nãy vì dáng vẻ này mà bị nam thần chọc lâu thế sao? Anh ấy còn hôn tai nữa chứ aaaa!

Cố Tiểu Khả cố gắng há miệng, cuối cùng chẳng thốt nên lời, cả người xấu hổ tới cái cổ cũng đỏ bừng.

Mạc Thần Trạch thấy dáng vẻ này của cô, nhịn cười nói: “Đừng lo, anh thấy đáng yêu mà.”

Mạc Thần Trạch nín cười tiếp, đưa ra quan điểm chân thành của bản thân, “Đáng yêu lắm, muốn sờ.”

Cố Tiểu Khả để tay sau lưng che đi chiếc đuôi to của mình, đỏ mặt xoay người bỏ chạy.

“Đừng lo quá,” Mạc Thần Trạch an ủi với bóng lưng cô: “Chờ cảm xúc của em bình tĩnh lại chắc có thể hồi phục lại hình dáng ban đầu rồi.”

Mạc Thần Trạch tối nay tâm trạng rất thoải mái, không chỉ no mắt còn đã miệng nữa.

Cố Tiểu Khả vừa rồi đã không còn kháng cự lại khi anh chạm tay, cũng không phản ứng lại việc anh sờ tai, cuối cùng thậm chí cả trêu quá đà hôn tai mà cũng không cản lại luôn.

Điều này chứng minh luyện tập giảm nhạy cảm đã bắt đầu có tác dụng rồi.

Tâm trạng Mạc Thần Trạch một khi đã vui thì lại muốn tìm người để khoe khoang kể lể.

Lúc này Diệp Hiên đúng lúc đen đủi lao vào họng súng.

“Cảm ơn cậu lần trước giới thiệu giúp tôi, tôi đây lòng dạ rộng rãi quyết định mời cậu ăn cơm, cậu đưa Tiểu Khả đi cùng đi, chúng ta bay tới Zahlè uống rượu Arak…”

Chẳng đợi Diệp Hiên nói hết, Mạc Thần Trạch đã trực tiếp đả kích anh ấy: “Muốn ăn đồ ngon đi nước ngoài cái gì, thịt nấu hai lần không ngon hơn sao? Rượu Arak có gì ngon chứ, rượu Mao Đài không ngon hơn à?”

“Cậu ấy à, tư tưởng không theo kịp trào lưu thời đại, sính ngoại mất gốc, thế nên mới không tìm được bạn gái đấy.”

Diệp Hiên: “…”

“Sính ngoại mất gốc cái quần ông ấy! Ế cái quần què!”

Mạc Thần Trạch đàng hoàng hỏi: “Giờ cậu đang làm gì thế?”

Diệp Hiên thành thật đáp: “Mới ký xong hợp đồng, đang chuẩn bị nhanh chóng đầy đủ để khởi công.”

Mạc Thần Trạch tốt bụng đề nghị: “Cậu trước tiên dừng việc trong tay lại, dù sao thứ buổi tối có nhiều là thời gian tăng ca.”

Diệp Hiên: “Sao thế? Có chuyện cần tôi giúp à?”

Mạc Thần Trạch rất nghiêm túc, “Cậu nghe cho rõ đây, tôi chỉ nói một lần, không, cậu nếu không nghe hiểu, tôi có thể nói lại vài lần.”

Diệp Hiên căng thẳng, “Cậu nói đi, chuyện có thể giúp được tôi nhất định sẽ giúp.”

Mạc Thần Trạch hắng giọng, cố gắng chọn lời có thể nói, nghiêm túc nói: “Ban nãy, tôi với Tiểu Khả nắm tay nhau rồi đấy.”

Diệp Hiên: “… Aaaaa Đại Mạc, ông bệnh vãi luôn ấy!!”

Thấy đột nhiên vang lên tiếng “tút tút” kết thúc cuộc gọi, Mạc Thần Trạch nhíu mày, đành phải cô đơn về nhà trút bầu tâm sự với thính giả chân thành nhất của anh – Hổ Nha.

Thú cưng Hổ Nha thật lòng thích chủ nhân của mình.

Rất thích!



Thích.



Từng thích.

Hổ Nha cảm thấy, có thể Bí Đao càng phù hợp làm cún ngoan của chủ nhân hơn mình.

Là nó không xứng, xin hãy buông tha cho nó đi.

Bí Đao hắt xì hơi.

Nó điều tra anh chàng ở căn biệt thự số 13 khu 2 đã được một thời gian rồi, gần đây lúc tản bộ với một chú Husky tên là Hàm Ngư, tự dưng có được một manh mối vô cùng quan trọng.

Bình luận

Truyện đang đọc