THỦ LĨNH ÁM VỆ XUẤT ĐẠO Ở C VỊ

Edit + beta: Iris

Lộ Tiểu Phong nói rất hào hùng say mê, Tạ Bình Qua nghe thấy nghiêm túc gật đầu, hai người kẻ xướng người họa suýt nữa làm Hạ Mặc tưởng Tạ Bình Qua thật sự tin tưởng một người chưa từng yêu đương không chút do dự.

May mà Tạ Bình Qua rất tỉnh táo, đặc biệt là chuyện liên quan đến Tạ Minh Duệ là cực kỳ tỉnh táo, Lộ Tiểu Phong liên tục đưa ra một số ý tưởng ngông cuồng đều bị Tạ Bình Qua nói có sách mách có chứng bác bỏ hết.

Điều này khiến Lộ Tiểu Phong càng cản càng hăng, hắn tổng kết lại suy nghĩ của mình, thậm chí muốn xin một tờ giấy để sắp xếp lại suy nghĩ trong khi nói ra, dáng vẻ này khiến Hạ Mặc cảm thán, cậu nhóc này trước kia đi thi e là cũng chưa từng bỏ công bỏ sức như vậy.

Xét thấy kế hoạch của Lộ Tiểu Phong luôn thái quá, Hạ Mặc sau khi nhìn một lúc đã chịu không nổi, cũng tham gia thảo luận.

Suy nghĩ của hắn khác với suy nghĩ của Lộ Tiểu Phong, Lộ Tiểu Phong là kiểu hot trên internet, Hạ Mặc là kiểu tùy chỉnh độc quyền, so sánh hai bên với nhau, Tạ Bình Qua chắc chắn ưu ái Hạ Mặc hơn.

Lộ Tiểu Phong hơi ưu thương, nhưng hắn phải thừa nhận Hạ Mặc đúng.

Đây là tỏ tình với Tạ Minh Duệ, mục đích duy nhất là gây ấn tượng với Tạ Minh Duệ, mấy cái trò kí.ch thích của hắn... Không có tác dụng thực tế nào.

Về phần làm thế nào để gây ấn tượng với Tạ Minh Duệ, chỉ có Tạ Bình Qua là chuyên gia, bọn họ cũng không biết tại sao lại như vậy. Nhưng lời nói của họ vẫn khiến Tạ Bình Qua nảy ra một ý tưởng, nửa tiếng sau, Tạ Bình Qua cảm ơn một cách rất trịnh trọng.

Sau khi giải quyết được vấn đề lớn trong lòng, Tạ Bình Qua cũng thả lỏng người, theo phép xã giao mà Tạ Minh Duệ đã dặn dò trước đó, cậu vẫn hai người họ đi dạo quanh biệt thự.

Đầu tiên là bọn họ đi dạo quanh tầng một, cảm thán không hổ là tủ lạnh của đại lão và nghệ sĩ nổi tiếng, tràn ngập hơi thở lành mạnh và nhàm chán, trông không vui chút nào.

Không giống với tủ lạnh trong ký túc xá của bọn họ... À không đúng, tủ lạnh trong ký túc xá của bọn họ cũng rất nhàm chán, bên trong không có cái gì vui.

Sau tủ lạnh là đến nhà bếp, Lộ Tiểu Phong lén hỏi Tạ Bình Qua, ở nhà ai nấu cơm, nhưng không ngờ nhận được câu trả lời là không có ai nấu hết.

"Vậy nếu so sánh thì sao? Nếu so sánh thì ai biết nấu hơn?" Lộ Tiểu Phong vẫn không bỏ cuộc.

Tạ Bình Qua nghĩ thầm đương nhiên là điện hạ rồi! Điện hạ từng nấu bữa khuya cho cậu!

Nhưng Tạ Bình Qua không muốn chia sẻ niềm hạnh phúc khó tả này với người khác, dù là bạn tốt cũng không, nên cậu "bình tĩnh" đáp: "Cũng gần như nhau... Chúng ta đi xem phòng tập thể thao nhé?"

Tạ Bình Qua nói xong thì dẫn bọn họ đến phòng tập thể thao.

Phòng tập thể thao rộng rãi và chiếc gương chiếm nửa bức tường ngay lập tức thu hút sự chú ý của Lộ Tiểu Phong, hắn hào hứng hỏi bọn họ muốn quay lại vũ đạo mà ba người họ đã nhảy trong trận chung kết cho fans xem không, coi như để nhớ lại quá khứ và làm phúc lợi cho fans của ba người.

Đương nhiên Hạ Mặc không có vấn đề gì, hắn chỉ hơi lo cho Tạ Bình Qua, dù sao cũng đã lâu rồi cậu không nhảy...

Hạ Mặc còn chưa nghĩ xong thì đã thấy Tạ Bình Qua nhảy thử.

Nhìn trạng thái của cậu không khác gì với trước kia, Hạ Mặc nhìn trần nhà, yên lặng nuốt mấy lời đó vào lòng.

Thực sự xin lỗi, hắn không nên hoài nghi đại thần, là hắn quá phận.

1

Sau khi quay video vũ đạo xong, Tạ Bình Qua hỏi bọn họ có muốn đi dạo tầng hai không. Kết quả lần này hai người đều không hẹn mà cùng lắc đầu.

Không dám không dám, lỡ nhìn thấy thứ gì không nên xem, đúng vậy, bọn họ đúng là nói không nên lời, không được nói ra bên ngoài... Nghẹn đến mức khó chịu thì sao, tốt hơn hết là đừng nhìn.

Tạ Bình Qua cứ cảm thấy hai người này đang suy nghĩ lung tung gì đó, chỉ là bọn họ không muốn, cậu cũng không ép buộc, thế là dẫn bọn họ lên tầng 3.

Trong mấy tháng qua, Tạ Minh Duệ đã sửa sang lại tầng 3.

Không cần phải nói, đây là phòng xem phim được sắp xếp riêng cho Tạ Bình Qua, sau hàng chục ngày, cơ sở vật chất trở nên hoàn thiện hơn và môi trường cũng thoải mái hơn.

Hai người Lộ Tiểu Phong đi vào, ngồi xuống sofa, trong mắt đồng thời lóe lên kinh ngạc. Bọn họ đồng loạt ngước nhìn Tạ Bình Qua, cậu bật cười hỏi bọn họ muốn xem phim gì.

Hai tiếng sau, sau khi xem phim xong, hai người vẻ mặt thỏa mãn lưu luyến rời khỏi phòng xem phim, ngược lại vẻ mặt của Tạ Bình Qua vẫn rất nghiêm túc -- dù sao cậu cũng không thể thư giãn và tận hưởng cả quá trình xem phim, mà là vừa nghiên cứu diễn viên vừa xem cách biểu diễn.

Sau đó, Tạ Bình Qua dẫn bọn họ đi xem phòng sưu tập được bố trí bên cạnh, phòng sưu tập có hệ thống chuyên kiểm soát nhiệt độ và độ ẩm, bên trong chủ yếu là một số thư pháp và tranh vẽ.

Lộ Tiểu Phong và Hạ Mặc không hẹn mà cũng tỏ vẻ xem không hiểu, lúc này Tạ Bình Qua an ủi một câu rất chân thành: "Không sao, tôi cũng xem không hiểu."

Dù là thư pháp hay vẽ tranh gì đi chăng nữa đều không đẹp bằng thư pháp và tranh vẽ của điện hạ, nhưng điện hạ thích nó... Lúc anh hỏi cậu, cậu cũng cố khen một câu.

Sau phòng sưu tập là một căn gác nhỏ có cửa sổ ở mái nhà, buổi tối có thể đến đây ngắm sao.

Lộ Tiểu Phong trầm trồ một lúc rồi nhỏ giọng hỏi bọn họ đã ngắm sao bao nhiêu lần. Tạ Bình Qua suy nghĩ một chút, nói một cách không chắc chắn: "Chắc là rất nhiều lần, tính không ra." Lộ Tiểu Phong sửng sốt wow một tiếng: "Vậy các anh có làm gì khác không?"

Hạ Mặc nghe xong suýt nữa sặc nước bọt.

Cố tình Tạ Bình Qua lại nghe không hiểu: "Ừm... Thỉnh thoảng trời mưa sẽ cùng lên đây nghe tiếng mưa rơi?"

Cái Lộ Tiểu Phong muốn hỏi hiển nhiên không phải cái này, chỉ là bị Hạ Mặc trừng mắt một cái, nhớ tới việc bây giờ mình là thần tượng phải giữ gìn hình tượng, hắn ho khan một tiếng: "Không có gì không có gì, nghe tiếng mưa rơi rất tốt, tiếng mưa rơi rất hay!"

Trên đầu Tạ Bình Qua xuất hiện dấu chấm hỏi nho nhỏ.

Nhưng cậu không phải là người có lòng hiếu kỳ, Lộ Tiểu Phong không muốn nói, cậu cũng không ép buộc, dẫn người xuống lầu.

Lộ Tiểu Phong buôn chuyện xong rồi, hỗ trợ cũng xong rồi, lúc xuống lại tầng dưới, hắn nghiêm túc nói: "Bình Qua, ba em nhờ em hỏi anh có hứng thú đóng vai phản diện không."

Tạ Bình Qua sửng sốt: "Vai phản diện?"

Lộ Tiểu Phong gật đầu: "Đúng vậy, vai phản diện. Ý của ba em là nếu anh có hứng thú, ông ấy sẽ cho người liên lạc với người trong công ty của anh, nếu anh không có hứng thú thì thôi, công ty quản lý sẽ vì tên tuổi của anh mà kiến nghị anh nhận vai diễn tiếp theo."

Lộ Tiểu Phong nói, hắn lấy tiểu sử của nhân vật mà Lộ Hàn Lâm muốn cho cậu diễn trên điện thoại, trực tiếp đưa cho Tạ Bình Qua xem.

Bộ phim mà Lộ Hàn Lâm đang chuẩn bị quay là một bộ phim cổ trang, kể về câu chuyện của một thiếu niên có ý định giết Thần và xây dựng lại trật tự thiên địa.

Thiếu niên kia quật cường, chân thành và tràn đầy sức sống, cảnh vừa ra sân rất xám xịt, chỉ có nụ cười của hắn là đặc biệt động lòng người, nhưng khi câu chuyện tiến triển, ánh sáng của hắn ngày càng rực rỡ, đến cuối cùng đạt được cảm giác của "Thần".

Nhưng nhân vật phản diện thì không.

Ngay từ ban đầu nhân vật phản diện đã đạt được cảm giác của "Thần", hoặc là nói hắn từ khi sinh ra cho đến chết đi đều có cảm giác của "Thần". Hắn rất hoàn mỹ, cả về ngoại hình lẫn khí chất đều rất hoàn mỹ, nhưng ánh mắt hắn rất lạnh, tâm hắn cũng rất lạnh.

Lúc hắn giết thiếu niên rất vô tình, cũng không màng đến những người vô tội khác, chính vì vậy nên thiếu niên mới càng tin chắc rằng mình đang đi đúng đường.

"Trong cảnh cuối cùng của câu chuyện, thiếu niên và người bạn đứng trên mây, nhìn thế gian trở nên thịnh vượng sau khi được xây dựng lại trật tự, hài lòng nở nụ cười. Nhưng hắn lại không phát hiện, chính người bạn thích mặc trang phục sáng màu không biết từ khi nào bắt đầu khoác lên người trang phục màu trắng, bộ trang phục đó dần trở nên giống với nhân vật phản diện đã giết bọn họ..."

Tiểu sử nhân vật không có nhắc nhiều tới cốt, nhưng Lộ Hàn Lâm có nói với hắn thêm một câu.

Lộ Tiểu Phong nhỏ giọng nói thầm một câu "Đây là phim tiên hiệp hay là chuyện quỷ quái vậy", Tạ Bình Qua thì suy nghĩ gì đó.

Cậu hiểu sơ sơ câu chuyện này nói về cái gì, cũng hiểu sơ sơ nhân vật phản diện này được định vị là gì.

"Phải trả lời ngay bây giờ sao?" Tạ Bình Qua đã có ý tưởng sơ bộ, nhưng cậu vẫn muốn thảo luận với Tạ Minh Duệ một chút.

Lộ Tiểu Phong nhớ lại những gì hôm qua đã trò chuyện với Lộ Hàn Lâm: "Không gấp, trả lời trong vòng 3 ngày là được."

Mặc dù đã nói sẽ trả lời trong vòng 3 ngày, nhưng khi thảo luận với Tạ Minh Duệ và nhận được ý kiến từ anh xong, Tạ Bình Qua vẫn gọi vào số điện thoại của Lộ Hàn Lâm mà Lộ Tiểu Phong cho.

Không lâu sau khi cậu gọi điện cho Lộ Hàn Lâm, Cao Cường gọi đến, hưng phấn hô: "Bình Qua! Anh nói với em! Chúng ta nhận được kịch bản do đội ngũ của đạo diễn Lộ đưa tới!"

Tạ Bình Qua không định nói là mình đã biết từ lâu, để tránh đả kích sự nhiệt tình của đối phương, cậu khẽ "ừm" một tiếng, tỏ ý mình cũng rất mong đợi.

Mặc dù "niềm vui sướng khi biết tin" của cậu là giả, nhưng mong đợi của cậu là thật.

Lần cuối cùng khi cậu mặc trang phục cổ trang là khi ghi hình 《 Mạc hậu chi vương 》, mặc dù đối với người ngoài bộ trang phục đó vừa dày và rườm rà, nhưng Tạ Bình Qua rất thích loại trang phục này.

Quan trọng hơn là, kế hoạch kia của cậu... Cũng có liên quan đến loại trang phục này.

Bởi vì tâm trạng vui vẻ này, nên Tạ Bình Qua rất mong đợi công việc này, Tạ Minh Duệ nhìn dáng vẻ hào hứng của cậu mà hơi ghen ghét.

1

Bình Qua nhà anh đã hết thích sống cùng anh rồi sao? Sao lại gấp gáp muốn đi làm việc vậy?

Tạ Bình Qua không biết tâm tư nhỏ bé của điện hạ nhà mình, gần đây cậu hơi căng thẳng và hưng phấn, hơn nữa cậu không cần đề phòng Tạ Minh Duệ nên độ mẫn cảm quan sát của cậu đối với Tạ Minh Duệ giảm xuống không ít.

Cậu lén lút chuẩn bị đủ thứ đồ, đến trước khi chuẩn bị chụp thử tạo hình, cậu đã chuẩn bị gần xong hết.

Ngày chụp thử tạo hình Lộ Hàn Lâm tới, diễn viên sắm vai bạn của nhân vật chính cũng tới.

Diễn viên kia lớn tuổi hơn Tạ Bình Qua một chút, hắn không ghen ghét gì cậu, nhưng khi thấy cậu được mọi người vây quanh, lúc làm tạo hình bạch y cũng quay xung quanh cậu, ít nhiều gì vẫn có chút chua lòm, mãi đến khi hắn nhìn thấy thành phẩm.

Không chỉ có hắn, mà tất cả mọi người ngay khi nhìn thấy thành phẩm kia đều nhìn đến thất thần.

Bởi vì rất có sức ảnh hưởng, kể cả giá trị nhan sắc, biểu cảm, khí chất đều rất tốt, khiến mọi người kinh ngạc cảm thán đến không nói nên lời.

Đặc biệt là lúc cậu không ngước lên nhìn, mi mắt hơi rũ xuống, biểu cảm có chút thờ ơ, quả thực cực kỳ phù hợp với nhân vật được miêu tả trong tiểu sử.

Lộ Hàn Lâm nhìn cậu, thở phào nhẹ nhõm.

May mà chỗ dựa sau lưng cậu bại lộ đúng lúc để hắn thả lỏng cánh giác và đưa cành oliu cho cậu, nếu không đã bỏ lỡ một người phù hợp với nhân vật trong phim rồi, chỉ sợ hắn sẽ tiếc nuối đến cuối đời.

"Cứ mặc như vậy đi. Tiểu Dư cũng thay trang phục đi, các cậu đứng chung một chỗ để tôi xem hiệu quả thế nào."

Hắn vừa dứt lời, nhóm chuyên gia tạo hình mới thoáng hồi phục tinh thần, tiếp tục công việc của mình.

Dư Quân đã trang điểm và làm kiểu tóc gần xong, chỉ cần sửa lại trang phục của Tạ Bình Qua là có thể mặc vào.

Do đó không lâu sau, hai người đứng chung một chỗ, tiếp nhận ánh mắt lễ rửa tội của mọi người.

"Không hổ là đạo diễn Lộ, tầm mắt thật hung hiểm."

"Tuổi thật của Tạ Bình Qua hình như nhỏ hơn chút nhỉ? Hoàn toàn nhìn không ra nha! Khí chất cậu ta tuyệt thật!"

"So ra thì Tiểu Dư hơi mềm mại hơn chút, nhưng vừa hay phù hợp với nhân vật."

......

Theo lý mà nói, đoạn đối thoại như vậy hẳn phải làm Dư Quân cảm thấy bị xúc phạm, nhưng lần này hắn lại chẳng nghĩ gì cả.

Vì những người này nói đâu có sai.

So với Tạ Bình Qua thì hắn trông hơi mềm mại hơn thật, loại mềm mại này tương tự nhân vật, rõ ràng bề ngoài hai người đều rất trẻ tuổi, nhưng cố tình vai diễn của hắn lại có chút mềm mại kém đồng trang lứa như Tạ Bình Qua.

Sự khác biệt quá rõ ràng khiến hắn không còn chút ghen ghét nào.

Bảo sao cậu tuổi còn trẻ mà có thể nổi tiếng đến vậy. Dư Quân cảm thán từ tận đáy lòng.

Tạ Bình Qua thì không có suy nghĩ so sánh với đối phương như vậy. Sau khi Lộ Hàn Lâm tuyên bố kết thúc công việc, có thể tháo trang sức, cậu hỏi chuyên gia tạo hình có thể đợi một lát không, sau khi nhận được sự đồng ý thì thu lại biểu cảm thuộc về nhân vật, trở lại biểu cảm của mình, sau đó nghiêm túc nhìn vào gương một lúc lâu.

Sau khi thu lại biểu cảm của nhân vật, cảm giác hoàn mỹ lạnh lẽo của người trong gương lập tức biến mất sạch, theo sau là một loại thuần khiết, sạch sẽ, xinh đẹp, nhìn không ra là người có kinh nghiệm, nhìn không ra quá khứ, sẽ không khiến người ta cảm thấy đáng sợ và áp lực.

Loại thuần khiết này khiến Tạ Bình Qua mỉm cười, nụ cười cực kỳ nhẹ nhàng khiến người trong gương càng thêm nổi bật mê người.

Cậu cảm thấy mỹ mãn, đi đến bàn trang điểm và cầm điện thoại trên đó, chụp một tấm tạo hình cho mình, sau đó mới ngồi vào chỗ, nói với chuyên gia tạo hình: "Cảm ơn, có thể tháo trang sức rồi."

Nói xong lời này, Tạ Bình Qua hơi dừng lại một chút rồi nhẹ giọng hỏi: "Xin hỏi, cô có biết nếu muốn đặt mua loại phát quan và trang phục này, phải đặt ở đâu không?"

°°°°°°°°°°

Tác giả có lời muốn nói: ^_^

Bình luận

Truyện đang đọc