THỦ LĨNH ÁM VỆ XUẤT ĐẠO Ở C VỊ

Edit + beta: Iris

Nói thì nói như vậy... Nhưng khi thấy Tạ Bình Qua mặc trang phục bạch y nhân đứng trước ống kính, Tạ Minh Duệ vẫn không tránh khỏi thất thần giây lát.

Khác với đối diễn ngày hôm qua, Tạ Bình Qua đứng trước ống kính đã trạng thái khai hỏa toàn bộ hỏa lực, không có chút nào khác với bạch y nhân trong kịch bản.

Đặc biệt là khi cậu giơ tay ra chiêu, ánh mắt không chút gợn sóng và động tác không chút cảm xúc, khiến người ta nhầm lẫn không phân rõ thân phận của cậu.

Chỉ là không giống những người khác, Tạ Minh Duệ chỉ thất thần một lát thì mỉm cười, anh không hề có cảm giác nhầm lẫn giữa Tạ Bình Qua và bạch y nhân.

Bởi vì nghiêm túc mà nói cảm thấy chân thực của Tạ Bình Qua, không có như bạch y nhân... Sáng rực.

Mặc dù Tạ Minh Duệ có filter 800m, nhưng không ai trên thế giới này biết rõ hơn anh, Tạ Bình Qua trông như thế nào nếu cậu trở nên máu lạnh.

Mặc dù sự máu lạnh của cậu không trộn lẫn với ác ý, nhưng loại cảm giác dùng ánh mắt sạch sẽ như vậy để giết người... Theo một nghĩa nào đó, nó là đáng sợ nhất.

Nhưng Tạ Minh Duệ không quan tâm, nếu Tạ Bình Qua không phải là người như vậy thì cậu đã chết trong khu huấn luyện dưới lòng đất đen tối đó từ lâu, chính anh cũng đã bị người trong hoàng cung kia ăn sống từ lâu.

Trải nghiệm tàn khốc đã tạo ra Tạ Bình Qua, Tạ Bình Qua toàn tâm toàn ý của cậu để bảo vệ anh, thắp sáng cuộc sống của anh, nếu anh vì điều đó mà sợ cậu... Vậy anh không phải là con người.

Vì vậy khi còn là một thiếu niên, anh chưa bao giờ sợ Tạ Bình Qua, càng đừng nói đến sau đó anh thích cậu và muốn ở bên cạnh cậu mãi mãi.

Chính vì vậy, đối với anh, bạch y nhân thật sự không có gì đáng sợ cả.

Lộ Hàn Lâm vốn lo lắng Tạ Minh Duệ xuất hiện ở đây sẽ ảnh hưởng đến hiệu suất của Tạ Bình Qua. Dù sao thì thuộc tính này của bạch y nhân nhìn thế nào cũng không giống loại hình mà đại lão sẽ thích, lỡ như Tạ Bình Qua vì lo lắng mà phá hỏng hình tượng...

Kết quả, mặc kệ là hiệu suất vượt xa người thường của Tạ Bình Qua hay là ánh mắt cười tủm tỉm của Tạ Minh Duệ đều trực tiếp nói cho hắn biết, hắn lo nhiều rồi.

Không chỉ có Tạ Minh Duệ không thèm để ý tính cách của bạch y nhân, mà Tạ Bình Qua cũng không thèm để ý Tạ Minh Duệ có ở đây hay không.

Nếu Tạ Bình Qua biết suy nghĩ của Lộ Hàn Lâm, chỉ sợ cậu sẽ bị dấu chấm hỏi bao phủ toàn thân.

Cậu để ý mà! Sao cậu có thể không thèm để ý Tạ Minh Duệ có ở đây hay không? Sở dĩ cậu phát huy vượt xa ngày thường là vì có Tạ Minh Duệ ở đây đó, cậu vô thức muốn cho anh nhìn thấy mặt tốt nhất của mình.

1

Còn về việc lo lắng phá hư hình tượng... Trước kia cậu có thể sẽ để ý, nhưng khi căn nhà kia xuất hiện trước mắt cậu, từ khi cậu tỏ tình thành công, sự bất an đó đã bị Tạ Minh Duệ xoa dịu không còn dấu vết.

Bây giờ cậu rất tự tin về bản thân, cậu cảm thấy chỉ cần cậu biểu hiện đủ tốt, Tạ Minh Duệ chắc chắn sẽ thích.

Bởi vì suy nghĩ này, Tạ Bình Qua dùng tất cả lực chú ý tập trung vào cảnh quay.

Lúc cậu nghe Lộ Hàn Lâm kêu bọn họ bắt đầu chuẩn bị cảnh quay thứ 17 thì nhắm mắt lại, đến khi đối phương kêu "bắt đầu", cậu ở trong ống kính mới mở mắt ra, ánh mắt càng bình tĩnh hơn 16 cảnh trước đó.

"Nhiều lời vô ích, cùng lên đi." Bạch y nhân nói một câu như vậy, lập tức nâng tay lên, ống tay áo bay bay trong gió.

Khuôn mặt cậu vô bi cũng vô hỷ, như thể người bị chỉ trích bị nghi ngờ vừa rồi không phải cậu.

Hai người đã không còn là thiếu niên im lặng nhìn cậu.

Người này đã từng là tín ngưỡng của bọn họ, từ khi bọn họ mới chập chững biết đi, bọn họ sẽ đi theo người nhà đến tế đàn, cầu phúc cho năm mới. Bắt đầu từ khi đó, bọn họ đã vô cùng tin tưởng, thần linh sẽ che chở cho bọn họ, ai mà ngờ...

Tất cả tín ngưỡng hoàn toàn sụp đổ thành từng mảnh nhỏ trong một khắc này, bọn họ nhìn bạch y nhân, trong mắt chỉ còn lại quyết tâm nhất định phải giết chết đối phương.

Sau đó bạch y nhân ra tay, đây là lần đầu tiên sau một thời gian dài, hắn chủ động ra tay.

Những chiêu thức của hắn tạo ra uy áp mạnh hơn nhiều so với trước kia, nhưng đã không còn khiến hai người sợ hãi nữa.

"Cắt! Nghỉ ngơi, chuẩn bị cảnh tiếp theo!" Sau khi quay lại, cuối cùng Lộ Hàn Lâm cũng hài lòng.

Ba người thở phào nhẹ nhõm, thần kinh căng chặt cuối cùng cũng thả lỏng.

Mặc dù Lộ Hàn Lâm ít khi tức giận, nhưng áp lực hắn tạo cho bọn họ cũng không ít hơn những đạo diễn thường xuyên tức giận bao nhiêu.

Bởi vì đạo diễn thường xuyên tức giận có thói quen mắng to một trận chỗ bọn họ làm không tốt, mà Lộ Hàn Lâm có thói quen để bọn họ tự nghĩ xem mình làm không tốt chỗ nào.

Khi có lỗi sai rõ ràng thì không nói, bản thân không nhớ rõ thì những người khác cũng nhắc nhở một câu, nhưng khi không có lỗi sai rõ ràng...

Hơn nữa phim điện ảnh quay nhiều lần là chuyện bình thường, có lúc không phải do bọn họ diễn không tốt mà là đạo diễn muốn xem thử cảnh quay lại có khiến hắn cảm động hơn không, vì vậy cái gì cũng không nói mới thật sự khiến người ta áp lực rất lớn.

Tạ Minh Duệ không có phản ứng đặc biệt nào với chuyện này.

Anh thấy Tạ Bình Qua trở về thì rót nước cho cậu, cậu nhận lấy, vừa cười vừa nhận.

Tạ Minh Duệ cũng mỉm cười theo: "Sao vậy?"

Tạ Bình Qua uống một hớp nước, ngồi bên cạnh anh, mỉm cười nói: "Vừa rồi Lương Phong hỏi em, có khi nào anh sẽ vì đạo diễn Lộ bắt em quay lại cảnh đó nhiều lần, rồi giận dữ vì người đẹp, sau đó kéo em đi không để em quay nữa không."

Tạ Minh Duệ trả lời cực kỳ chân thành: "Bọn nhỏ thời nay suy nghĩ rất nhiều."

Tạ Bình Qua bật cười.

Đúng vậy, bọn nhỏ bây giờ thật sự suy nghĩ rất nhiều, Lộ Tiểu Phong hay là Lương Phong đều vậy, ngày nào cũng suy nghĩ một đống thứ lộn xộn, không biết là đang nghĩ cái gì.

"Chỉ là," Tạ Minh Duệ chuyển đề tài, nhìn về phía cậu, "Đau lòng chắc chắn là có, xem em lặp đi lặp lại cùng một động tác, thấy em cau mày tự hỏi tiếp theo phải làm như thế nào mới đạt được hiệu quả tốt nhất, nếu nói anh hoàn toàn không có cảm giác vậy chắc chắn là giả. Nhưng mà chỉ cần đối phương không phải cố ý hố em, so với tức giận, anh hẳn nên kiêu ngạo hơn. Bởi vì Bình Qua nhà ta tốt như vậy, làm chuyện gì cũng nghiêm túc như vậy."

Tạ Bình Qua ho khan một tiếng, mặt bất giác hơi đỏ lên.

Cậu cứng ngắt chuyển để tài, hỏi anh có đói bụng không, Tạ Minh Duệ nhìn thấu tâm tư của cậu nhưng không chọc thủng: "Không sao, ở lại cùng các em là được. Đạo diễn Lộ không lẽ định để các em quay cảnh tiếp theo xong mới cho ăn đấy chứ?"

Tạ Bình Qua lắc đầu: "Hình như là quay hai ba cảnh trước, sau đó mới ăn cơm, làm vậy có thể để chúng em vừa ăn vừa tự hỏi vấn đề trước đó, tiết kiệm thời gian đến mức tối đa."

Tạ Bình Qua vừa nói xong, Lộ Hàn Lâm lại kêu bọn họ bắt đầu chuẩn bị lần nữa.

Tạ Bình Qua liếc nhìn tỏ vẻ thời khắc nghiệm chứng chân tướng tới rồi, Tạ Minh Duệ cảm thấy buồn cười với biểu hiện nhỏ đó.

Anh tiếp tục yên lặng ngồi đó, chăm chú quan sát, quả nhiên sau 3 lần, Lộ Hàn Lâm tuyên bố buổi quay sáng nay kết thúc.

Tạ Bình Qua trở về với dáng vẻ "thấy không, em đã nói mà" khiến Tạ Minh Duệ hơi cong khóe miệng.

Cậu ở đoàn phim vui vẻ là được, còn về việc có vất vả hay không, trên đời này từ trước đến giờ không có vất vả làm sao có thể đạt được thành công, anh vẫn có chút lý trí.

Vì sự lý trí này, Tạ Minh Duệ bất động như núi, ngồi cả ngày ở phim trường.

Khác với uy áp mà những người khác cảm nhận được khi xem Tạ Bình Qua đánh diễn, thứ Tạ Minh Duệ cảm nhận được chính là sự lưu tình mỏng manh đến mức người khác gần như không thể nhìn thấy -- đối với hai người trẻ tuổi, nói với những người bình thường.

Anh đột nhiên nghĩ, thật ra không cần kịch bản anh cũng có thể hiểu bạch y nhân rốt cuộc là người như thế nào, bởi vì anh thật sự quá hiểu biết Tạ Bình Qua, nhiều thêm một phần tình hay ít đi một phần tình, Tạ Bình Qua sẽ không diễn giải theo phương thức này.

Lộ Hàn Lâm cũng có thể cảm nhận được mức độ tinh tế mà Tạ Bình Qua nắm bắt, hắn nhìn Tạ Bình Qua, cảm thấy mình đã nhìn thấy vô số bí mật ẩn sâu trong bạch y nhân xuyên qua cậu.

Ánh mắt bạch y nhân không chút gợn sóng, trong cơ thể bạch y nhân không có một tia máu chảy nào, nhưng sâu trong lòng ngực vẫn có thứ gì đó đập thình thịch.

Rất chậm, rất mỏng manh, tựa như sự lưu tình giữa các chiêu thức của hắn, ngoại trừ đôi mắt nhìn hắn từ đầu đến cuối, không một ai có thể nhìn ra nỗi khổ thầm giấu trong chiêu thức của hắn.

Nhưng hắn cũng không để ý.

"Cắt!" Lộ Hàn Lâm lại hô một tiếng.

Hắn liên tục xem lại nội dung của đoạn phim vừa rồi, rơi vào thế giới riêng của mình.

Lương Phong cũng thò đầu qua xem, ngoại trừ khiếp sợ với màn ảnh quá tuyệt vời của Tạ Bình Qua, thì chính là khiếp sợ với diễn giải của bản thân.

Hắn đã giành được giải ảnh đế với bộ phim đầu tay của mình khi mới 14 tuổi, sau đó hắn đã đóng phim trong bốn năm và được đón nhận nồng nhiệt, nhưng bản thân hắn ngày càng lo âu -- hắn cảm thấy mình không có cách nào vượt qua bộ phim đầu tay được.

Điều này khiến hắn vừa bất an vừa bực bội, cho đến giờ phút này hắn nhìn bản thân trong màn ảnh.

Hoàn hảo đến mức từng biểu cảm trên khuôn mặt, từng động tác trên cơ thể, đều giống hệt như chuẩn bị cho màn trình diễn.

Lúc hắn nghĩ vậy, Tạ Bình Qua đưa cho hắn một cái gương, hắn không rõ nguyên nhân nhận lấy, sau đó nhìn chính mình trong gương.

Hắn ở trong gương cũng giống như trong màn ảnh, so với chính hắn thì càng giống người trẻ tuổi kia hơn.

"Cậu đã biến mình thành hắn, vì vậy tuyệt đối sẽ không có ai có thể diễn xuất tốt hơn cậu," Tạ Bình Qua bình tĩnh nghiêm túc nói, "Cho nên, những cảnh tiếp theo, chúng ta cùng nhau tiếp tục cố gắng."

Tạ Bình Qua rõ ràng là phát hiện từ trước đến nay hắn luôn bất an nên mới cổ vũ hắn, nhưng Lương Phong cứ cảm thấy, cậu dường như cảm thấy được những thứ khác.

Thứ đó xoa dịu hơi thở không thể nói ra cũng không thể nuốt xuống của hắn, điều khiến hắn nhìn Tạ Bình Qua bằng ánh mắt có chút nghi hoặc.

Lời an ủi vừa rồi rốt cuộc là an ủi ai? Là hắn? Hay là người trẻ tuổi kia?

Lương Phong cảm thấy trong đầu như có thứ gì đó lóe lên, theo bản năng muốn vươn tay bắt lấy, kết quả bàn tay mới đưa ra một nửa, đã bị Ngô Vọng Sơn "đè lại".

Ngô Vọng Sơn đi đến bên cạnh hắn, nhìn gương trong tay hắn, khó hiểu hỏi: "Lương Phong, cậu đang trang điểm lại sao?

"Moẹ, cậu mới trang điểm." Lương gia tức giận đáp.

Ngô Vọng Sơn cười ha ha, ôm lấy hắn đi sang một bên, vừa đi vừa nói: "Cậu đừng học theo Bình Qua, rảnh rỗi thì tìm đạo diễn Lộ giao lưu học tập, cậu mà như vậy sẽ khiến tôi suy sụp tinh thần, biết không? Đã nói sẽ làm học tra với nhau mà, sao cậu lại lén chạy đi học?"

Bị hắn ngắt ngang, Lương Phong hoàn toàn không nhớ được vừa rồi trong đầu mình hiện lên cái gì.

Hắn đi đến chỗ râm mát cùng Ngô Vọng Sơn, nâng tay trái lên đánh vào tay phải hắn: "Hi vọng cảnh vừa rồi có thể khiến đạo diễn lộ hài lòng, nếu cứ kéo dài một thời gian nữa, tôi sẽ không có thời gian tìm chỉ đạo Mục và tiên sinh của hắn xin chỉ dạy..."

Có lẽ trời cao thật sự nghe được lời cầu nguyện của hắn, Lộ Hàn Lâm trầm tư nhìn màn ảnh nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng tuyên bố cảnh quay này kết thúc.

Mọi người reo hò một hồi rồi đi tháo trang sức tẩy trang, dọn dẹp đồ, nhanh chóng rút lui khỏi phim trường.

Mặc dù theo quan điểm của người ngoài cuộc, tốc độ quay của đoàn làm phim rất chậm, một cảnh quay mà lặp đi lặp lại rất lâu, nhưng theo quan điểm của những người đã quen với tốc độ quay của Lộ Hàn Lâm, cảnh quay hôm nay cực kỳ thuận lợi, điều này khiến bọn họ rất tin tưởng với những cảnh quay sau.

Tạ Minh Duệ nhìn dáng vẻ tin tưởng mười phần của bọn họ, cảm thấy Bình Qua nhà anh có thể đóng máy theo kế hoạch.

Dù sao thứ như tin tưởng này, là một thứ rất quan trọng để hoàn thành một việc.

°°°°°°°°°°

Tác giả có lời muốn nói: Điện hạ: Đóng máy! Nghỉ phép!

Bình luận

Truyện đang đọc