THỦ LĨNH ÁM VỆ XUẤT ĐẠO Ở C VỊ

Edit + beta: Iris

Đối với Tạ Bình Qua mà nói, một khi anh đã nhẹ giọng hỏi "được không", mặc kệ trước mặt là núi đao hay biển lửa, cậu đều sẽ đáp "được".

Đối với Tạ Minh Duệ cũng vậy. Tạ Bình Qua giọng nói mềm mại còn mang theo chút căng thẳng vì sợ anh không đồng ý, bất luận Tạ Bình Qua muốn gì, anh đều sẽ đồng ý.

Vì vậy anh mỉm cười trả lời "được", rồi rời phòng sách và xuống lầu.

Mặc dù cả ngày hôm nay anh không rời biệt thự, cũng không ra bên ngoài xem có gì không, nhưng từ tiếng ồn truyền đến từ trong sân, hiển nhiên trong sân đang tiến hành làm cái gì đó.

Nhớ lại mấy ngày nay Bình Qua nhà anh căng thẳng, chắc là cậu muốn trang trí sân để tạo bất ngờ cho anh?

Nghĩ đến đây, dù vẻ mặt của Tạ Minh Duệ luôn bất biến, nhưng bước chân vẫn nhanh hơn một chút.

Anh đi đến cửa, không chút chần chờ trực tiếp nắm lấy then cửa rồi mở ra, sau đó anh bị cảnh tượng trước mắt làm cho ngơ ngẩn.

Trước khi Tạ Bình Qua xuất hiện lại một lần nữa trong cuộc đời anh, anh là một người không quan tâm cuộc sống thế nào; sau khi Tạ Bình Qua xuất hiện một lần nữa trong cuộc đời anh, anh dần biết đến chữ "cuộc sống" trong thế giới này.

Nhưng nếu muốn lây nhiễm từ này lên tất cả mọi thứ bên người anh thật sự quá khó khăn, trong một năm nay, anh ngoại trừ cố gắng thay đổi tính cách của mình, xóa bỏ cố chấp đã từng khắc sâu trong xương cốt mình, cải biến lại thế giới bên ngoài... Chỉ giới hạn trong căn biệt thự này thôi, còn khoảng sân bên ngoài căn biệt thự vẫn y hệt như lúc mới mua, chỉ có mặt cỏ và bụi cây xanh lơ, cùng với một cây đại thụ đã sinh trưởng rất nhiều năm.

Nhưng bây giờ, cái sân này lại khác hoàn toàn so với ngày hôm trước mà anh thấy.

Những bụi cây trong sân điểm xuyến những "bông hoa" phát sáng, "bông hoa" rất đẹp, màu gì cũng có, những chủ yếu vẫn là màu trắng và màu vàng.

Trên cái cây có lẽ cao hơn anh một chút quấn một dải lụa đỏ, ngoài ra còn treo hai lồng đèn màu đỏ. Hình dáng lồng đèn rất đơn giản, nhưng chính vì đơn giản nên mới tương xứng với cái sân này.

Còn cái cây đối diện, tức là ở một bên khác sau cửa, có thêm một ngọn đèn đá và một cái bàn đá.

Trên bàn đá bày đàn cổ, phong cách rất quen thuộc khiến Tạ Minh Duệ vô thức tiến lên, sau đó vô thức đưa tay ra nhẹ nhàng vuốt ve dây đàn.

Tiếng đàn réo rắt truyền đến từ dưới ngón tay anh, rõ ràng là âm thanh rất giống với trong ký ức, lại khiến anh ngẩn người một lúc lâu.

Bởi vì tay anh đã ngừng, nhưng tiếng đàn lại không ngừng.

Tiếng đàn không ngừng tuôn ra như ánh trăng, anh nghe thấy có tiếng trường kiếm xuyên qua không khí cực nhẹ cực nhẹ sau lưng, anh đọc một quay đầu lại thì thấy dưới một gốc gây có ánh đèn chiếu rọi, có một người mặc bạch y đang múa kiếm.

Tóc của cậu rất dài và được buột lại đơn giản bằng phát quan. Không có áo choàng, cũng không có lễ tiết chu toàn nhưng gò bó.

Trang phục trên người cậu rất nhẹ, khi cậu làm ra động tác mạnh, lọt vào tầm mắt anh là dáng vẻ vạt áo tung bay, kết hợp với tiếng đàn và tiếng múa kiếm, không hiểu sao lại cho người ta cảm giác bay bổng như tiên.

Điều này khiến Tạ Minh Duệ nhớ lại một chuyện rất lâu trước kia.

Khi đó Tạ Bình Qua vừa mới học được chữ chưa bao lâu, đang là thời điểm cậu hứng thú dạt dào tìm sách để đọc ở khắp nơi. Có một ngày cậu đang đọc một quyển cầm phổ, nghiêm túc nghiên cứu ba ngày vẫn không hiểu gì hết, chỉ có thể im lặng cầm cầm phổ đến hỏi anh.

Anh bật cười, phủi bụi trên cây đàn của mình, sau đó ngồi xuống nói về giai điệu cho cậu nghe.

Tạ Bình Qua nghe xong, im lặng trả cầm phổ lại vị trí ban đầu.

Rất xin lỗi, là cậu làm càn.

Tạ Minh Duệ thấy dáng vẻ này của cậu, nhịn không được cười nói: "Ta có thể dạy ngươi."

"Nhưng ta cảm thấy ngón tay ta sẽ làm đứt dây đàn."

Tạ Minh Duệ nghĩ thì thấy hình như cũng có khả năng này thật.

Anh cau mày suy tư một lát, sau đó nảy ra sáng kiến, nghĩ ra chủ ý: "Vậy ngươi học múa kiếm đi! Ta đánh đàn ngươi múa kiếm, cùng hợp tác tạo nên một giai điệu, vậy cũng coi như là ngươi học rồi."

Lúc ấy Tạ Bình Qua nói gì nhỉ? Tạ Bình Qua nói cậu rất ngốc, sẽ làm lãng phí rất nhiều thời gian của anh, đợi đến khi bọn họ được như ước nguyện, đợi đến khi anh không còn phải thắp đèn đến tận khuya vì rất nhiều chuyện xảy ra, cậu sẽ suy xét lại chuyện này.

Tạ Minh Duệ cho rằng cậu không thích nên cũng không miễn cưỡng cậu, chỉ là thỉnh thoảng sẽ đàn một khúc cho cậu nghe, khúc đó là khúc thường hay chơi nhất trong bản cầm phổ kia.

Sau đó... Tất nhiên là không có sau đó nữa, đây trở thành một trong vô số ước định không thành giữa bọn họ, thậm chí vì vẫn chỉ có mình anh đơn phương đánh đàn, nên giữa vô vàn ký ức, phần ký ức này bị bỏ xó trong góc.

Anh không ngờ Tạ Bình Qua sẽ nhớ rõ giai điệu này, hơn nữa còn khôi phục lại nó.

Anh ngơ ngác những người trước mặt, nhìn dáng vẻ trường ý tóc dài, nhìn thấy gương mặt quen thuộc và biểu cảm quen thuộc của cậu, cảm giác như hai thế giới đang dần dần xác nhập vào nhau trong tầm mắt anh.

Người đã từng nói mình vụng về không học được múa kiếm nay lại múa kiếm đến say mê, người đã từng quen với bóng tối đã biết cách phô bày những gì đẹp nhất trong linh hồn mình ra trước mặt mọi người.

Sự tương phản mãnh liệt này khiến Tạ Minh Duệ hoảng hốt không phân rõ ngày và đêm, mãi đến khi tiếng đàn dừng lại, mãi đến khi kết thúc múa kiếm, Tạ Bình Qua trở tay thu kiếm lại, đi đến trước mặt anh muốn đưa thanh kiếm cho anh, anh mới thoáng hồi phục tinh thần.

Tạ Bình Qua vừa múa kiếm xong lại không thấy mệt chút nào, nhưng cậu lại cảm thấy căng thẳng muốn chết.

Đặc biệt là Tạ Minh Duệ không đón được thanh kiếm, cái này khiến cậu càng căng thẳng hơn, những lời muốn nói suýt nữa nói không nên lời.

May mà anh không nhận kiếm nhưng cũng không kháng cự, khiến cảm xúc của cậu hơi hòa hoãn lại, lời muốn nói cũng có thể nói ra.

"Điện hạ, em, em muốn vĩnh viễn ở bên cạnh anh, không phải với quan hệ ám vệ nguyện trung thành với anh, mà là quan hệ làm bạn gắn bó không có người thứ ba... Điện hạ, em thích anh, nên em muốn tặng bản thân cho anh, được không?"

Tạ Bình Qua nói xong, lại đưa chuôi kiếm trong tay đến trước người anh.

Tạ Minh Duệ hoàn toàn bị lời nói của cậu làm cho hai người, theo bản năng nhận lấy, thấy cậu ánh mắt chợt sáng ngời nhưng vẫn có chút căng thẳng, cuối cùng anh cũng phản ứng lại cậu đã nói cái gì.

Chỉ một thoáng, Tạ Minh Duệ không biết nên lộ ra biểu cảm gì, nên đáp lại thế nào, chỉ có thể nhìn cậu nhẹ giọng hỏi: "Em biết em đang nói gì không?"

Lúc này Tạ Bình Qua gật đầu không chút do dự: "Em biết. Em hi vọng bên cạnh điện hạ sẽ không có thêm ai khác, thê tử hay con cái cũng vậy, tất cả những người có thể thân mật hơn em đều sẽ không tồn tại. Em hi vọng điện hạ là của em, là của một mình em, từ trước kia cho đến bây giờ, từ bây giờ cho đến mai sau, đều là của một mình em. Trao đổi nhé, em cũng là của một mình anh, tâm của em, linh hồn của em, đều chỉ thuộc về anh, trên đời này vĩnh viễn sẽ không có ai yêu anh hơn em."

3

Lúc Tạ Bình Qua nói chuyện, ngoại trừ nhìn Tạ Minh Duệ, còn nhìn thoáng qua thanh kiếm kia.

Mặc dù cậu đã không phải là công cụ cũng không phải là ám vệ, nhưng cậu vẫn có thói quen sử dụng binh khí đại biểu cho mình. Chỉ là bây giờ thanh kiếm này không phải đại biểu cho sự trung thành của cậu, mà là tâm của cậu. Tạ Minh Duệ nhận nó tương đương với nhận câu tỏ tình vừa rồi của cậu.

Sau khi Tạ Minh Duệ lấy lại tinh thần từ thái độ kiên định của cậu, biết mình không hiểu sai ý của cậu, anh lại lần nữa khôi phục năng lực tư duy bình thường. Anh không có bỏ qua biểu cảm của Tạ Bình Qua, vì vậy khi cậu nhìn thanh kiếm, anh lập tức nhìn thấu tâm tư của cậu, tiến lên khoảng nửa bước, ghé vào tai cậu thì thầm: "Bình Qua định ép mua ép bán sao? Không giải thích gì hết đã đưa cho anh thanh kiếm chứa tâm tư nho nhỏ, muốn trực tiếp hoàn thành trao đổi sao?"

Tạ Bình Qua vốn đã bớt căng thẳng, sau khi nghe xong lại bắt đầu căng thẳng lại.

Cậu vô thức muốn lui ra sau một bước để giải thích rằng cậu chỉ đang suy nghĩ mà thôi, không phải thật sự muốn dựa vào cái này để ép mua ép bán, kết quả Tạ Minh Duệ dùng một tay ôm lấy cậu, không cho cậu lui về sau nửa bước nào.

"Em nói xem anh nên trừng phạt em như thế nào, hửm?"

Bởi vì hai người đang dán vào nhau, nên khi Tạ Minh Duệ nói chuyện, Tạ Bình Qua không chỉ nghe ra ý cười trong giọng nói của anh, mà còn cảm giác được lồng ngực đang đập thình thịch của anh, khiến nhịp tim đập thình thịch của cậu mà cậu đã bỏ qua lại trở nên rõ ràng hơn, cũng khiến đầu óc cậu hơi choáng váng.

Cậu cảm thấy... Điện hạ nhà cậu hình như không có tức giận?

Tạ Minh Duệ đương nhiên không có tức giận, anh cúi đầu nhìn Tạ Bình Qua bị lời nói của mình làm cho ngây ngốc, cúi đầu trực tiếp hôn lên khóe môi cậu, sau đó ghé vào tai cậu nói: "Anh đồng ý rồi đó. Bình Qua, để trừng phạt em ép mua ép bán, anh kiếp này, kiếp sau, vĩnh viễn đều sẽ không tha cho em, cho dù sau này em có thích người khác, cho dù sau này em hối hận, anh cũng sẽ không buông tha cho em. Em sẽ chỉ là của một mình anh."

Tạ Minh Duệ dùng thanh âm có chút khàn khàn nói xong, nghe thấy cậu nhỏ giọng phản bác "sẽ không đâu", cuối cùng anh nhắm mắt lại, áp chế cảm xúc đang dâng trào trong lòng, không dọa cậu nữa.

Anh thoáng thả lỏng tay ra, sau đó lại hôn lên giữa mày của cậu: "Mặc dù anh không có tín vật... Nhưng anh muốn nói với em, đã rất lâu rất lâu trước kia, tâm của anh chỉ thuộc về một mình em, vĩnh viễn, vĩnh viễn sẽ không có thêm người khác."

Buổi tỏ tình này hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của Tạ Minh Duệ, bắt đầu bằng Tạ Minh Duệ có chút không tin tưởng nổi, kết thúc bằng Tạ Bình Qua lòng tràn đầy không thể tưởng tượng nổi.

1

Hai người đứng ở trong sân rất lâu, đến khi trời hoàn toàn tối đen, Tạ Minh Duệ mới nắm tay cậu đi lên tầng hai, sau đó ở trước cửa phòng cậu, dịu dàng chúc cậu ngủ ngon.

Tạ Bình Qua không muốn tách khỏi anh chút nào, nhưng cậu càng không muốn, thái độ của Tạ Minh Duệ càng kiên định, vì vậy cậu chỉ có thể chúc một câu ngủ ngon rồi yên lặng trở về phòng.

Mặc dù đoạn nhạc đệm nhỏ này không hoàn toàn phát triển theo ý cậu, nhưng vì lời tỏ tình đã được đồng ý nên niềm vui sướng đã chiếm lấy toàn bộ tâm trí cậu, cho nên Tạ Bình Qua cũng chỉ hơi tiếc chút xíu thôi, sau đó lại hưng phấn lên.

Cậu thành công rồi! Cậu vậy mà thành công rồi!

Vì phần tâm trạng này dâng trào quá mức, Tạ Bình Qua thật sự không thể nào tiêu hóa được ngay, vì vậy cậu lấy điện thoại ra, kiếm nhóm nhỏ mà Lộ Tiểu Phong đã lập chỉ có ba người thôi, gửi đi meme cười: 【 Tôi tỏ tình thành công rồi. 】

Mặc dù tin nhắn này trông rất bình tĩnh, nhưng vẫn thành công oanh tạc hai người kia, bọn họ trả lời bằng vô số dấu chấm than.

Sau một loạt dấu chấm than, hai người đồng thời trả lời 【 Chúc mừng 】, giây tiếp theo, Lộ Tiểu Phong thấy cậu đã tỏ tình thành công, hắn không cần phải đè nén để tránh tăng thêm áp lực cho cậu nữa, nhanh chóng buôn chuyện: 【 Anh tỏ tình như thế nào? 】

Tạ Bình Qua suy nghĩ rồi gửi tấm ảnh cậu mới chụp trong sân qua.

Khoảng thời gian trước hai người họ mới qua chơi, đã từng gặp bộ dạng ban đầu của cái sân đó, vì vậy sau khi nhìn thấy cái sân đã được Tạ Bình Qua trang trí, đều kinh ngạc cảm thán từ tận đáy lòng.

Bầu không khí này, hoàn cảnh này, cũng rất thích hợp để tỏ tình nha.

【 Thật ra tôi vẫn luôn sợ sẽ tỏ tình thất bại, cuối cùng... bây giờ thành công rồi, thật sự rất tốt. 】

Sau khi thành công, Tạ Bình Qua mới dám biểu đạt sự cho lắng của mình cho bạn bè.

Cậu đã rất lo lắng Tạ Minh Duệ không có loại tình cảm đó với cậu. Chưa bao giờ nghĩ rằng, anh không những có, mà còn có rất lâu rồi.

Cậu rất tò mò là anh có phần tình cảm này từ khi nào, nhưng Tạ Minh Duệ tạm thời không muốn ở chung phòng với cậu, cậu chỉ có thể chờ hôm nào đó có cơ hội sẽ hỏi chuyện này.

Lộ Tiểu Phong vẫn không thể nào hiểu nổi Tạ Bình Qua lo lắng cái gì, trong mắt hắn, Tạ Minh Duệ rõ ràng đã thích cậu, nếu không sẽ không làm nhiều chuyện như vậy vì cậu.

Chỉ là đây là vấn đề riêng tư nên Lộ Tiểu Phong không hỏi, chỉ tiếp tục buôn chuyện: 【 Ngoài cái này ra thì sao? Anh có chuẩn bị gì khác để tỏ tình không? 】

Đương nhiên là có, Tạ Bình Qua nhìn vào gương, thấy trang phục không xộc xệch thì chụp một bức, gửi vào nhóm.

Tạ Bình Qua vốn là người rất ăn ảnh, lúc trước để mặt mộc đã như thế, càng đừng nói đến cậu đặc biệt diện đồ riêng.

Lúc Hạ Mặc nhìn thấy bức ảnh, nghe rất rõ bên cách vách truyền đến tiếng có người bị ngã xuống giường, yên lặng xoa xoa huyệt thái dương.

Khoa trương quá, mất mặt quá.

Nhưng Lộ Tiểu Phong lại không nghĩ vậy, hắn xoa đầu bò dậy, lòng tràn ngập "Bình Qua anh chọc em".

Anh mặc như vậy thì đố ai dám không đồng ý lời tỏ tình của anh! Có quỷ mới không đồng ý có được không! Khoan nói tới chuyện Tạ tổng vốn rất thích anh, anh mặc như vậy xuất hiện dưới gốc cây rồi nói rằng anh thích em, em cũng sẽ đầu óc choáng váng mà đồng ý có được không!

Lộ Tiểu Phong đâu biết, quy trình Tạ Bình Qua chính thức tỏ tình còn nhiều hơn so với hắn tưởng tượng, hắn gào rú trong lòng một lúc lâu, lúc này mới thoáng bình tĩnh lại, trả lời tin nhắn 【 Cực kỳ đẹp trai, không hổ là anh [ like ]】.

Tạ Bình Qua rất hài lòng khi được bọn họ khen, nói đúng hơn là rất hài lòng về bản thân khi được bọn họ khen. Thật ra cậu cũng không quá tự tin về hiệu quả mà cậu chuẩn bị, dù sao điện hạ nhà cậu vẫn luôn rất nể mặt cậu, nếu cậu không thể cho anh một màn tỏ tình khắc sâu ấn tượng, cậu sẽ rất áy náy.

Tạ Bình Qua suy nghĩ nhiều rồi, ấn tượng cậu cho Tạ Minh Duệ đâu chỉ là khắc sâu, quả thực là rất khắc sâu, đặc biệt là dáng vẻ sau khi được hôn, ngẩng đầu lên nhìn anh... Trực tiếp góp phần thúc đẩy quyết định đưa cậu về phòng.

Anh nên bình tĩnh lại một chút, anh cảm thấy tối nay bọn họ không thích hợp ở cùng một phòng.

Chỉ là... Thật ra cũng không thể xem là tách ra, khi biết người kia chỉ cách mình một vách tường, cái loại thỏa mãn tận tâm linh không khác gì được ở chung một phòng, anh rất quý trọng bầu bạn như vậy.

Ôm phần tâm tình này, Tạ Minh Duệ tỉnh như ruồi cả đêm trong phòng, anh nhớ lại rất nhiều chuyện, chuyện hồi thiếu niên chuyện hồi trưởng thành, chuyện quá khứ chuyện hiện tại, không có gì ngoại lệ, tất cả những chuyện đó đều có bóng dáng của Tạ Bình Qua.

Anh đột nhiên nhận ra, nỗ lực cả một đêm cũng không giúp anh nhớ nổi tâm tình của mình vào những lúc đó, những gì còn lưu lại trong lòng chỉ có niềm hạnh phúc khiến người ta say đắm vì mối quan hệ hiện giờ giữa hai người cuối cùng cũng có thay đổi rồi.

Liệu anh có thể bình tĩnh đối mặt với Tạ Bình Qua khi bình minh lên không? Nhìn điện thoại thấy đã sắp 5 giờ sáng, Tạ Minh Duệ đột nhiên nghiêm túc tự hỏi. Sau khi ôm tâm trạng yêu đương không ngừng nghỉ cả đêm khiến anh cực kỳ hoài nghi, sau khi hai người gặp mặt nhau, tâm tình của anh liệu có giống hệt đêm qua không.

°°°°°°°°°°

Tác giả có lời muốn nói: *^_^*

Lời editor: Hôm nay điện thoại chơi game bị hư wifi, không cày game được gì luôn, chỉ chăm chăm dịch truyện. 2 chương trước dịch xong hồi sáng, tưởng đâu hôm nay có thể dịch được 4 chương, ai ngờ chương này tỏ tình làm mình quắn quéo quá không dịch liền mạch được, dịch từ trưa đến giờ mới xong:>>>

Bình luận

Truyện đang đọc