THÙ NGỌC - ÔN THỜI

Trên đường cái, bá tánh hân hoan nhảy múa, đứng hai bên đường nghênh đón. 

Hai bên đường cao lầu san sát, bị đủ loại người chen đầy, tranh nhau nhìn dung mạo của vị tướng quân thống lĩnh ba quân này - An Vương điện hạ. 

Cách cửa sổ chạm trổ, ta liếc mắt một cái đã thấy nam nhân được vây quanh như sao vây quanh trăng sáng kia. 

Hắn mặc khôi giáp bạc trắng, ngồi trên lưng ngựa cao lớn, không có biểu cảm dư thừa, oai phong lẫm liệt như chiến thần. 

Không biết có phải nhận ra ánh mắt của ta hay không, hắn dường như cảm nhận được điều gì đó mà ngẩng đầu lên. 

Bốn mắt nhìn nhau, cả người ta đều run lên. 

Vội vàng lùi lại một bước, kéo rèm cửa sổ, tim đập thình thịch không ngừng.

Buổi tối hôm đó có tiệc mừng công. 

Đèn hoa vừa lên, trong điện đèn đuốc sáng trưng, ca múa thái bình. 

Hoàng đế ngồi ngay ngắn trên đài cao, phía dưới gần nhất bên trái là Thái tử, bên phải là An Vương. 

Hoàng đế nói vài câu xã giao, nâng chén chúc mừng An Vương đại thắng. 

Bên cạnh Thái tử, Ngọc Khanh e lệ ngồi bên, yên lặng rót rượu gắp thức ăn, rất là ân cần. 

Lẽ ra ở bữa tiệc cung đình như vậy, một trắc phi như nàng ta không có cơ hội ngồi cạnh Thái tử. 

Thế nhưng nàng ta lại ngồi, đủ thấy Thái tử sủng ái nàng ta. 

Ta vừa định thu hồi tầm mắt, lại chạm phải đôi mắt đầy ẩn ý của Thái tử. 

Trong ánh mắt hắn mang theo sự cảnh cáo rõ ràng.

Bỗng nhiên nhớ tới trước bữa tiệc, hắn cố ý chặn ta lại, trịnh trọng nói: "Đêm qua Ngọc Khanh khóc cả đêm, nói nàng ấy vì ta mà làm thiếp, hôm nay tiệc cung đình phụ hoàng nhất định sẽ ban hôn, sau khi nàng tiếp chỉ thì thuận thế đề nghị phụ hoàng ban cho Ngọc Khanh một phong hào, Ngọc Khanh có phong hào được ghi vào ngọc điệp, trong lòng cũng sẽ yên tâm hơn một chút. Dù sao cũng là muội muội ruột của nàng, nàng xin thánh chỉ này cũng là lẽ đương nhiên." 

Lúc đó ta quả thực tức đến bật cười: "Điện hạ vì sao không tự mình xin phong hào?" 

Ánh mắt hắn lấp lánh: "Phụ hoàng gần đây đối với ta..." 

Nói rồi lại ngừng lại, khó chịu cảnh cáo ta: "Nàng cứ làm theo là được rồi, hôm nay ban hôn, nàng cũng không muốn hôn sự xảy ra biến cố gì chứ?" 

Tâm trí trở lại hiện tại, Lý Cẩn Thần vẫn đang nhìn ta, ánh mắt không tự chủ được mà liếc về phía Hoàng đế, dường như đang nhắc nhở ta. 

Ta tránh ánh mắt của hắn, quay đầu đi chỗ khác. 

Mặc kệ bàn tay hắn đang nắm chặt ly rượu.

Sau ba tuần rượu, Hoàng đế cuối cùng cũng nhìn quanh một lượt, chậm rãi mở miệng: "Hôm nay, trẫm còn có một tin vui muốn tuyên bố. Thái tử và An Vương đều đã đến tuổi lập thất, trẫm suy đi tính lại nhiều lần, chọn lựa hai vị tiểu thư khuê các, ban cho Thái tử và An Vương." 

Dưới đài im lặng, Thái tử dựa vào lưng ghế, ra vẻ thờ ơ, làm như thể nếu ta không nghe lời hắn xin thánh chỉ thì hắn sẽ làm ta mất mặt ngay tại chỗ vậy. 

Còn An Vương thì cúi đầu, thản nhiên nghịch ly rượu. 

Nhưng đôi môi mím chặt và gân xanh nổi lên trên mu bàn tay lại để lộ sự căng thẳng của hắn. 

Hoàng đế thấy rõ tất cả, lúc này mới phất tay với thái giám phía sau. 

Thái giám đã chờ đợi từ lâu, mở thánh chỉ ra và đọc to: "Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết: Trẫm nghe nói nữ nhi của Hình bộ Thượng thư, Phùng Vãn Vãn, phẩm hạnh đoan trang,phẩm chất lan tâm, là trời sinh một cặp với Thái tử, sắc phong làm Thái tử phi. Lại nghe nói đích nữ của Hộ quốc công, Thẩm Ngọc Thư, ôn lương đôn hậu, phẩm hạnh và dung mạo đều tốt, xứng đáng là lương phối của An Vương, sắc phong làm An Vương phi." 

Vừa dứt lời, Thái tử vội vàng nhảy dựng lên nói: "Phụ hoàng, Thái tử phi có lời muốn nói…" 

Nói xong, hắn nhìn về phía ta và ra hiệu liên tục.

Ta không hiểu gì cả, vẻ mặt đầy nghi hoặc. 

Thánh chỉ của Hoàng thượng còn chưa đủ rõ ràng sao? 

Thấy ta không nói gì, hắn hung dữ trừng mắt nhìn ta một cái rồi mới nhìn về phía Hoàng đế: "Phụ hoàng, Thái tử phi đau lòng muội muội, muốn xin cho Ngọc Khanh một phong hào, không biết ý phụ hoàng thế nào?" 

Lúc này không chỉ mình ta, tất cả mọi người trong cung điện đều kinh ngạc nhìn Thái tử. 

Thái tử đây là, bị điên rồi sao? 

Ngọc Khanh cắn chặt môi, muốn nói lại thôi nhìn Thái tử, không biết là đau lòng hay vui mừng. 

Phùng Vãn Vãn, nữ nhi của Hình bộ Thượng thư, đứng dậy, ý cười không chạm đến đáy mắt: "Thưa Điện hạ, thần nữ không có muội muội nào tên Ngọc Khanh. Xin thứ cho thần nữ thất lễ, Thẩm thị Ngọc Khanh không xứng có phong hào Thái tử trắc phi." 

Thái tử đang bực bội, lập tức lạnh mặt: "Liên quan gì đến ngươi?" 

Bình luận

Truyện đang đọc